Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 809: Chương 809




“Đàm đại sư quá để mắt đến tôi rồi.” Diệp Sơ Dương cao giọng nói.

Đối với tính toán của Đàm Minh KHông, kỳ thật cô biết rõ. Trong phòng ngủ kia như thế nào đi nữa chắc chắn cũng sẽ có một cái camera.

Tốt xấu gì thì cô cũng đã từng học chống trinh sát.

Đàm Minh Khôn có đề nghị như vậy, đơn giản chỉ là muốn lợi dụng chuyện này để thử cô một chút, xem xem tận sâu bên trong cô, rốt cuộc cô là cái dạng người gì.

Diệp Sơ Dương không định cho bên kia cơ hội này.

Đồng thời, cô cũng không muốn trộn lẫn tiết chuyện như vậy bên trong. Hiện tại cô là vì cái gì mới xuất hiện ở nơi này, chỉ là bởi vì cô muốn nhìn xem nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của Khổng Gia Danh là cái gì mà thôi.

Nếu đúng là vì oán khí và sát khí, thì cô cũng hiểu biết thêm một phần nữa về lâu đài cổ cổ quái này.

*

Sau khi Đàm Minh Khôn bị Diệp Sơ Dương từ chối, ông cũng không tức giận. Ông đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Diệp Sơ Dương và Từ Đinh Linh, trong mắt hiện lên một màu sắc đầy ý vị sâu sa.

Bo bo giữ mình, Diệp Sơ Dương quả nhiên là người thông minh.

Nhưng mà cũng đúng lúc này, Du An đã theo kịp Diệp Sơ Dương từ nãy, nhưng đến nay vẫn luôn không nói một lời nào, sau khi nhìn đám người Diệp Sơ Dương rời khỏi, mắt hắn chuyển động một vòng, cuối cùng tiến đến trước mặt Đàm Minh Khôn.

“Đàm đại sư, xin hỏi có cần tôi hỗ trợ gì không?”

Nghe vậy, Đàm Minh Khôn mới phát hiện ra từ nãy đến giờ vẫn còn có một người.

Ông nhìn qua hướng Diệp Sơ Dương rời đi, đã không còn bóng dáng gì, sau đó nheo mắt nhìn lại về phía người đang đứng trước mặt.

Nhìn chằm chằm Du An nửa ngày, Đàm Minh Khôn sau khi quan sát vẻ mặt bỗng nhiên xấu hổ của đối phương, ông nhếch miệng, tiếng nói lãnh đạm, “Không cần, nếu như mọi người nhìn thấy cậu quá gần gũi với tôi thì đó không phải một chuyện tốt.”

Nói xong câu đó, Đàm Minh Khôn vẫy vẫy tay với Du An, “Được rồi, cậu đi đi, nơi này không cần cậu phải lo.”

Du An dù thế nào đi nữa cũng không nghĩ tới mình tự tiến cử, nhưng kết quả lại nhận được câu trả lời như vậy.

Anh ta tiến lên dò hỏi có muốn giúp đỡ gì hay không, đương nhiên là bởi vì anh ta nghe được Đàm Minh Khôn muốn nhờ Diệp Sơ Dương giúp nhưng Diệp Sơ Dương lại từ chối.

Cho nên ý này là do Đàm Minh Khôn chướng mắt anh ta ư?

Được!

Du An hắn rốt cuộc có chỗ nào không bằng tên không ra nam không ra nữ kia chứ?

Du An tức giận đến nỗi thiếu chút nữa bùng nổ tại chỗ, nhưng hắn vẫn là nhịn xuống. Kìn nén lửa giận trong lòng, rồi hơi hơi khom lưng với Đàm Minh Khôn, Du An nhanh chóng rời đi.

Thấy thế, Đàm Minh Khôn đứng tại chỗ không khỏi lắc đầu, “Thái độ như vậy, khó trách Mao Sơn Phái càng ngày càng xuống dốc. Nhưng mà........ hiện tại ta cũng không có tư cách gì mà nói người khác.”

Rốt cuộc, Huyền môn bọn họ mới là tuột dốc không phanh. (ý là tuột dốc nhanh)

Đàm Minh Khôn chua xót cười một tiếng, cuối cùng nhìn thật sâu vào thi thể, sau đó rời khỏi nơi xảy ra án mạng.

Du An sau khi trở về phòng khách sạn của mình, những người khác của Mao Sơn Phái cùng nhìn thấy bộ dạng này của hắn, có chút ngoài ý muốn dò hỏi đối phương đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi đã hiểu hết mọi chuyện, một người trong đám đệ tử của Mao Sơn Phái tức khắc cười nhạo một tiếng, “Cái này không đơn giản? Đến lúc đó đem tên gia hỏa họ Diệp giết đi là xong rồi?”

“Giết? Cậu đùa cái gì vậy! Đây là mạng người đó!” Du An không thể tưởng tượng nổi liền nói.

“Mạng người thì sao chứ? Đầu năm nay người chết vẫn đầy ra đấy. Giết tên kia thì bất quá cũng chỉ là thêm một mạng người mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.