Đầu óc anh ta không tồi?
Lục Cảnh Hành nghe vậy thì tỏng mắt toàn là ý cười.
Chẳng qua ý cười này lại vô cùng lạnh lùng.
Không thể không thừa nhận, ý định của Kage khá tốt, ra tay giết Bernard trước, sau đó nói với mọi người rằng.
Thật ra Bernard chết trong tay Lục Cảnh Hành.
Lúc hai bên xảy ra tranh chấp, Lục Cảnh Hành đã ra tay giết người.
Mà lúc này, thân là huyết mạch của gia tộc Moore, Kage sẽ ra tay giết chết Lục Cảnh Hành để báo thù cho cha___
Bởi vậy, Kage đã có công báo thù cho tộc trưởng, ngồi lên vị trí cầm quyền của gia tộc Moore cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Tính toán rất tốt đấy.
Nhưng mà không biết kế hoạch này của hắn có thể thuận lợi hoàn thành không nữa.
Lục Cảnh Hành lẳng lặng nhìn hắn ta, không nói gì.
Đối với phản ứng của Lục Cảnh Hành, Kage cũng không làm gì cả. Chỉ cười như không cười nhìn anh ta, sau đó nhàn nhạt nói, “Dám một mình đến chỗ hẹn? Lục Nhị gia, tôi không biết nên nói là anh quá tự tin hay là không biết phân biệt tốt xấu.”
Nói câu này, Kage thực sự sợ đầu óc Lục Cảnh Hành có vấn đề. Nếu không thì sao đã biết hôm nay có thể đi vào chỗ chết mà vẫn tới?
Mà tới cũng chỉ đem theo một người Diệp gia là sao?
Giọng điệu Kage đầy vẻ khinh thường nhưng Lục Cảnh Hành lại không thèm để ý. Anh ta chỉ khẽ nhếch miệng, hỏi ngược lại, “Theo cách nói của Kage tiên sinh thì có phải ở đây đã sắp xếp rất nhiều người không?”
“Không cần thăm dò tôi, nếu anh muốn biết thì tôi cho anh biết.” Nói xong, Kage cười nhẹ một tiếng, đi tới lan can, duỗi tay chỉ đám người bên dưới, “Thấy không? Mỗi ngóc ngách ở tầng hai đều có người của tôi.”
“Nếu hôm nay anh có thể bình yên vô sự rời khỏi chỗ này, thì Kage tôi sẽ tự sát ngay tại đây.”
Theo chữ cuối cùng cất lên, Lục Cảnh Hành vô cùng bất ngờ nhìn về phía hắn ta.
Trên mặt người đàn ông vẫn mang mặt nạ nhưng Lục Cảnh Hành lại có thể cảm nhận được tâm trạng kích động của đối phương___
Có lẽ là muốn ngồi lên ngai vàng… Haha, tưởng đã ngồi được lên vị trí chủ trì gia tộc Moore rồi đấy mà ở đó vênh váo đắc ý?
Trên mặt Lục Cảnh Hành lộ ra vẻ vô cùng chán ghét, sau đó lại đem vẻ chán ghét này thu lại, cười như không cười nói, “Mày chắc chứ? Nếu hôm nay tao có thể rời khỏi đây thì mày cho tao mạng mày nhé?”
Nghe vậy, Kage hình như ý thức được cái gì đó, hai hàng lông mày nhíu chặt.
“Mày…”
Kage mới nói được một chữ đã thấy Lục Cảnh Hành thấp giọng cười cười, sau đó vỗ tay. Ngay lập tức, toàn bộ vệ sĩ trên đấu trường ở tầng ba đều rút súng chĩa thẳng vào đầu Kage.
“Người ở tầng hai của mày ghê gớm lắm sao? Toàn bộ đấu trường ngầm đều là người của tao rồi.” Lục Cảnh Hành xua tay, rồi không biết nghĩ gì lại trầm tư một lát rồi nói, “À, không chỉ có đấu trường này đâu, trong gia tộc Moore của chúng mày cũng có người của tao.”
Lục Cảnh Hành vừa dứt lời thì có một người từ trong bóng tối bước ra.
Đó là một cô gái trẻ, nhìn qua chỉ độ hai mấy tuổi.