Dứt lời, bốn người dự thi cnof lại liếc mắt nhìn nhau một cái rồi ồn ào gật đầu rời đi.
Hiện tại chỉ còn bốn người, mà bốn người này theo bản năng đã chia thành hai tổ.
Diệp Sơ Dương và Từ Đinh Linh một tổ, hai người còn lại một tổ.
Từ Đinh Linh đi bên cạnh Diệp Sơ Dương, thấp giọng thì thầm như một cô vợ nhỏ, “Diệp, cậu có nắm chắc phần thắng không?”
“Sao tự nhiên hỏi vậy?” Diệp Sơ Dương nhướn mày nhìn người đang đứng cạnh mình.
Từ Đinh Linh tuy là con trai nhưng chiều cao so với cô cũng không khác biệt lắm. Bởi vậy hai người đứng cùng độ cao giao tiếp cũng không khó khăn gì.
Từ Đinh Linh chớp mắt, quay đầu nhìn thoáng qua hai người kia, nghĩ nghĩ rồi vô cùng nghiêm túc đem những lời trong lòng nói ra, “Tôi cảm thấy chuyện này không kết thúc dễ dàng vậy đâu. Tôi tin thủ phạm giết Du An không phải cậu, như vậy khẳng định là một trong ba người bọn tôi. Tôi thấy kẻ đó sẽ còn ra tay lần nữa.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương vô cùng bất ngờ liếc mắt nhìn đối phương.
Không ngờ đứa nhỏ Từ Đinh Linh này nhìn qua có vẻ ngu ngơ nhưng đầu óc vẫn khá linh hoạt.
Nghĩ vậy, Diệp Sơ Dương vỗ bả vai cậu ta, nhàn nhạt nói, “Cậu biết vậy thì tốt, Thời gian tiếp theo nhớ cẩn thận, còn tôi thì không cần lo lắng đâu.”
Dứt lời, Diệp Sơ Dương phất tay với cậu ta rồi lại xoay người đi vào phòng ngủ của công tước và công tước phu nhân.
Diệp Sơ Dương đã phát hiện không ít bí mật ở chỗ này, có lẽ lần này cũng vậy.
Ánh mắt cô quét qua một lượt trong phòng, cuối cùng lại bất ngờ phát hiện trong phòng thiếu đi một đồ vật!
Không sai.
Thiếu bộ khung ảnh ở đầu giường.
Diệp Sơ Dương hơi nheo mắt, đi tới đầu giường
Tại sao khung ảnh lại bị người ta lấy đi?
Chẳng lẽ là có bí mật gì?
Nghĩ vậy nhưng trong lòng Diệp Sơ Dương cũng rõ ràng, nếu không phải là người cực kỳ bản lĩnh thì mặc dù biết cái khung ảnh này có vấn đề cũng sẽ không biết thực sự vấn đề nằm ở đâu.
Cho nên____
Rốt cuộc là ai đã lấy nó đi?
Tuy trong lòng vô cùng nghi hoặc nhưng thời gian không có nhiều, Diệp Sơ Dương cũng không định lãng phí thì giờ ở đây. Suy nghĩ một lát rồi cô trực tiếp đi tới cửa sổ.
Cô lập tức phát hiện từ cửa sổ nhìn ra chính là chỗ cô và Túc Nhất phát hiện một đoạn ngón tay lúc trước.
Diệp Sơ Dương đặt tay lên thành cửa sổ, sau đó nhắm hai mắt lại.
Ngay lập tức, từng cảnh tượng kì quái nhanh chóng hiện lên trong đầu Diệp Sơ Dương.
Cô thấy rất nhiều thứ.
Thấy cô gái bị người đàn ông đè lên cửa sổ, gắt gao kẹp chặt cổ. Cơ thể cô gái có một độ cong mềm mại, dường như cả nửa người đều ở ngoài cửa sổ.
Mà người đàn ông coi như không nhìn thấy, vẫn siết cổ đối phương, còn điên cuồng gào thét cái gì đó.
Hình ảnh giằng co đó kéo dài khoảng mười phút, lúc đôi mắt người phụ nữ bắt đầu trắng dã, người đàn ông mới có phản ứng lại, đột nhiên thả lỏng tay.
Ngay sau đó, người phụ nữ quỳ rạp xuống đất, ôm cổ mình ho khan.
Nhưng đây không phải là đã kết thúc.
Mà mới là bắt đầu.
Hành hung lần một rồi thì sẽ có lần thứ hai, thậm chí lần sau còn tàn ác hơn lần trước.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt Diệp Sơ Dương cũng như vậy.