Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 848: Chương 848




Edit: Tử Đằng

Thấy vẻ mặt càng ngày càng kỳ quái của chú bảo vệ. Là chú bảo vệ này liền cho rằng Diệp Sơ Dương bị bệnh tâm thầm.

Diệp Sơ Dương lúc này mới sờ sờ mũi, sau đó đứng đắn trả lời vấn đề của đối phương, “Ngại quá, quấy rầy rồi, là cháu tới tìm người.”

Tìm người?

Chú bảo vệ lại lần nữa nhìn Diệp Sơ Dương, đang muốn nói ra một câu không phải là người của công ty thì không thể vào trong, thật trùng hợp có một người từ một bên đi tới.

Người này dáng người cao gầy, khuôn mặt anh tuấn, trên người mặc một bộ đồ màu xanh biển tây trang, tương xứng với mắt kính vàng trên mặt kia, thoạt nhìn rất đẹp trai.

Lúc bảo vệ nhìn thấy người đã đến, đôi mắt tức thì sáng ngời, “Ầy, chuyện này tôi không thể làm chủ được, cũng không biết có thể cho cậu vào trong hay không, vừa hay Diệp Tứ thiếu lại đây.”

Đột nhiên nghe được ba chữ “Diệp Tứ thiếu”, Diệp Sơ Dương nhướng mày, xoay người nhìn lại.

Quả nhiên, người mặc bộ đồ màu xanh biển tây trang kia đang nghênh diện đi tới phía mình, nhưng chẳng phải là Diệp Mộ Thành sao?

Lúc Diệp Sơ Dương quay đầu nhìn về phía Diệp Mộ Thành, đối phương cũng ngước mắt nhìn Diệp Sơ Dương từ phía xa.

Lúc sau hai đôi mắt thẳng tắp đối diện nhau, trên mặt Diệp Sơ Dương cũng không có sự thay đổi khác biệt là mấy, nhưng ngược lại Diệp Mộ Thành lại tươi cười.

Thanh nhiên trẻ bước nhanh tới chỗ Diệp Sơ Dương, cánh tay liền đặt lên bả vai Diệp Sơ Dương, khuôn mặt đẹp trai kia hiện lên một nụ cười tươi hơi nhạt, “Tiểu Cửu, sao em lại ở chỗ này?”

Tuy rằng hai bên đều rõ ràng biết đối phương đều không phải người bình thường, cũng biết mình ở trong lòng đối phương cũng chẳng có ấn tượng tốt, nhưng vào thời điểm bây giờ, nên cười vẫn là phải cười.

Nếu Diệp Mộ Thành đã cười sáng lạng với mình như thế, Diệp Sơ Dương đương nhiên cũng không thể đối xử với đối phương bằng khuôn mặt người chết.

Môi thiếu niên hơi hơi giơ lên, mặt cô mang ý cười trả lời đối phương, “Rảnh rỗi không có việc gì làm nên lại đây xem thế nào, tiện thể mang cơm cho chú út.”

Vừa nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, Diệp Mộ Thành đương nhiên biết, nửa câu đầu là lời vô nghĩa, nửa câu sau mới là lời nói trọng điểm.

Trên mặt người thanh niên ý cười thêm tăng lên, hắn cười nói, “Không nghĩ tới là Tiểu Cửu và Tam Gia có quan hệ tốt như vậy.”

Nói đến điểm này cũng thật sự làm cho Diệp Mộ Thành cảm thấy thật kỳ quái.

Trước kia, mặc dù mối quan hệ giữa Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch không thể nói là xấu, nhưng ít ra cũng có thể dùng từ lãnh đạm để hình dung.

Dường như trong thế giới của mỗi người, đều không có sự tồn tại của đối phương.

Dù Diệp Sơ Dương là Cửu Thiếu của Diệp gia, là người thừa kế tương lai của Diệp gia. Thì Diệp Tu Bạch cũng không có quan tâm quá lớn đến Diệp Sơ Dương.

Không biết từ khi nào, mà mối quan hệ chú cháu này lại chuyển biến nhanh như vậy.

Quan hệ tốt hẳn lên, tự nhiên là không cần phải nói.

Hiện tại nếu hắn đoán không sai, Diệp Sơ Dương hẳn là vừa mới về nước mới đúng, nhưng người cũng là vừa mới về nước, lại liền lập tức đem cơm cho Diệp Tu Bạch.

Hành vi như vậy nhìn thế nào đi nữa cũng trông giống như một cô vợ nhỏ?

Đặt việc này lên người Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch, hình như có nơi nào đó kỳ quái.

Mà quan trọng nhất là ---------

Ai cũng đều biết Diệp Sơ Dương không cảm thấy hứng thú với Diệp gia. Vốn dĩ lúc này Diệp Tu Bạch ủy quyền cho cho Diệp Sơ Dương kế thừa Diệp gia mới đúng.

Nhưng hiện tại Diệp Mộ Thành nhìn ra, Diệp Tu Bạch như càng vì Diệp Sơ Dương mà quản lý sự tình của Diệp gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.