Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 850: Chương 850




Edit: Tử Đằng

“Thế nào nhỉ, nếu anh nói là chưa ăn cơm, thì em liền đưa cơm của Diệp Tam Gia cho anh ăn sao?”

“Anh Tư nghĩ nhiều quá rồi, nếu anh chưa ăn cơm, em không ngại ra ngoài mời anh một bữa.” Diệp Sơ Dương tươi cười vô tội với Diệp Mộ Thành, ngay sau đó lại nói, “Nếu anh Tư đã ăn rồi, thì chúng ta cùng nhau đi vào trong?”

“Đương nhiên không thành vấn đề.”

Sau khi năm chữ này rơi xuống, Diệp Mộ Thành liền mang theo Diệp Sơ Dương đi vào tòa nhà của tập đoàn Diệp thị.

Diệp Sơ Dương kỳ thật cũng không phải lần đầu tới nơi này. Lúc trước, hoặc là chính Diệp Tu Bạch dắt theo, hoặc là chính Diệp lão gia mang theo.

Lần này lại bị chính đối thủ một mất một còn của mình mang đến tòa nhà nhà mình, cảm giác thật đúng là có điểm kỳ quái.

Tuy hiện tại cũng là giờ cơm trưa, nhưng bên trong tòa nhà Diệp thị vẫn có rất nhiều nhân viên.

Đám nhân viên này phần lớn đều trẻ tuổi, ai cũng nhận ra Diệp Sơ Dương. Nhưng mà, nhận ra cô không phải với cương vị là thiếu gia của tập đoàn nhà mình mà là thân phận minh tinh Diệp Sơ Dương.

Hiện tại, giới trẻ nào không theo dõi minh tinh, thật sự sẽ không biết minh tinh, cũng sẽ không biết nam thần quốc dân mới trong làng giải trí.

Mọi người nhìn thấy sự xuất hiện của Diệp Mộ Thành và Diệp Sơ Dương, ánh mắt mỗi người đều sáng lên vài phần, đặc biệt trong ánh mắt của mấy cô gái nhìn về phía Diệp Sơ Dương đều sáng lên giống nhau, blingbling.

Mà cũng đúng lúc này, có mấy người móc di động ra, khẽ quay về phía Diệp Sơ Dương điên cuồng chụp ảnh.

Diệp Sơ Dương tốt xấu gì cũng là người sống trong ánh đèn sân khấu, đối với hành vi của đám nhân viên này đương nhiên là biết như lòng bàn tay.

Chẳng qua cô cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng đi theo Diệp Mộ Thành vào trong thang máy.

Diệp Mộ Thành đứng bên cạnh Diệp Sơ Dương, tưởng tượng lại cảnh tượng vừa rồi, không khỏi cười cười, “Anh không để tâm quá đến sự nghiệp trong giới giải trí của tiểu Cửu. Nhưng thật không ngờ em lại nổi tiếng đến vậy.”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lập tức khiêm tốn một chút, “Không có không có, không thể nào, chỉ là cao giống nhau mà thôi.”

Diệp Mộ Thành: “.........” Khiêm tốn này của cậu ta thật sự là rất khiêm tốn.

Khóe mắt Diệp Mộ Thành dừng lại trên người thiếu niên bên cạnh, không thể phủ nhận, hắn phát hiện ra Diệp Sơ Dương bây giờ mà trước kia thật quá khác nhau. Hắn liền cảm thấy thiếu niên này thật sự rất có ý tứ, cũng làm cho người ta cảm thấy rất có tính khiêu chiến.

Diệp Sơ Dương có thể sống đến tận bây giờ cũng là một nguyên nhân quan trọng.

Thang máy nhanh chóng dừng lại ở tầng cao nhất.

Dựa theo tình huống mà nói, văn phòng của Diệp Mộ Thành ở dưới mấy lầu, cho nên ngày thường hắn không không đi thẳng vào tầng cao nhất, chẳng qua lần này là đưa Diệp Sơ Dương lại đây mà thôi.

Thấy Diệp Sơ Dương đi ra ngoài, hắn cũng không có dừng lại quá nhiều, mà hướng tới đối phương phất phất tay, sau đó đóng cửa thang máy.

Diệp Sơ Dương sau khi ra khỏi thang máy cũng chưa bay thẳng đến văn phòng Diệp Tu Bạch, mà cô dựa vào một bên vách tường, ánh mắt nhàn nhạt nhìn thang máy trước mặt.

Cô cùng Diệp Mộ Thành tiếp xúc tính ra cũng không nhiều, nhưng tuyệt đối là cũng không ít. Nhưng Diệp Mộ Thành thật sự cho cô cảm giá là quá thâm trầm.

Dù có dụng cụ có thể xem tướng mạo cũng đều nhìn không ra.

Nhưng xem được một chút từ tướng mạo, Diệp Sơ Dương liền biết Diệp Mộ Thành này là người tuyệt đối không phải dễ chọc.

Có thể đối với Diệp Sơ Dương mà nói, trong toàn bộ Diệp gia, lực cản lớn nhất không phải người đàn bà Bách Minh Nguyệt, mà là Diệp Mộ Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.