Tiếng reo hò của đám đông vang dội trong không gian bao la, như thể cả con đường Trường Long đều có tiếng vọng.
Gió đêm nổi lên, thổi từ đỉnh núi tới, lướt trên mặt mát lạnh.
Mái tóc ngắn của Diệp Sơ Dương bị thổi rối tung, cô khẽ ngước mắt nhìn về phía dãy núi chính của đường Trường Long, ánh mắt tối sầm xuống ít nhiều.
Sau đó côi mỉm cười với đám đông đang hoan hồ, ngón tay trắng ngần thon thả khẽ đặt lên môi, làm một động tác.
Lập tức, đám đông trở lên im phăng phắc.
Tuy nhiên sự hưng phấn trên mặt mỗi người thì vẫn vô cùng nổi bật.
Họ xuất hiện ở đây, tự do tùy ý, không sợ quyền thế, tôn trọng kẻ mạnh, vì thế người về nhất là Diệp Sơ Dương, vậy thì họ cũng sẽ hoan hô vì điều này.
Diệp Sơ Dương nhìn đám đông, ánh mắt cười nhạt và mỉa mai nhìn về phía người đàn ông đứng gần vạch đích.
Khi giám đốc Dương nhìn rõ chiếc McLaren F1, sắc mặt lập tức đen như đít nồi, ánh mắt nhìn chòng chọc người thiên niên có dáng người cao ráo, sắc mặt lạnh nhạt kia, anh ta hỏi từng chữ một: Sao lại là cậu?
Trong lòng giám đốc Dương, Trâu Đực tuy thủ đoạn tàn độc nhưng vẫn luôn là thường thắng tướng quân, cũng là con át chủ bài của Cra.
Vậy mà lúc này, cuộc đua đã kết thúc, hạng nhất được mọi người tung hô, Trâu Đực thì tới giờ vẫn chưa xuất hiện.
Có một dự cảm chẳng lành dấy lên trong lòng giám đốc Dương.
Diệp Sơ Dương thản nhiên đứng bên cạnh, người dựa vào xe, nghiêng đầu, mỉm cười rạng rỡ: Không phải là tôi thì là ai ai?
Trâu Đực đâu?
Ờ, anh nói cái gã dở sống dở chết đó à? Ngón tay trắng ngần của người thiếu niên xoa nhẹ lên chiếc cằm trắng trẻo nhỏ nhắn, ánh mắt bất ngờ trở nên đùa giỡn, cô nhìn giám đốc Dương, chậm rãi nói: Có lẽ là ở thiên đường. Ờ, không đúng, người như hắn ta, chỉ có thể ở dưới địa ngục.
Giọng nói của Diệp Sơ Dương không hề nói nhỏ, lúc này đám đông đang có nghi hoặc giống với giám đốc Dương, vì thế ai nấy cũng yên lặng và hiếu kì nghe lỏm cuộc trò chuyện của hai người.
Đương nhiên, khi họ nghe thấy Diệp Sơ Dương nói vậy, mặt ai cũng biến sắc.
Người thiếu niên này có ý gì?
Trâu Đực chết rồi sao?
Là sự cố không lường trước được hay là...
Mọi người ngây người nhìn Diệp Sơ Dương, giám đốc Dương cũng ngây người nhìn người thiếu niên trước mặt.
Đợi tới khi anh ta chấp nhận tin Trâu Đực đã chết và phản ứng lại, sắc mặt giám đốc Dương càng trở nên khó coi, anh ta quan sát lại Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch, giọng khàn khàn vô cùng mỉa mai: Được lắm, thì ra đây chính là tác phong của Diệp Thị! Không thẳng được cuộc đua thì giờ thủ đoạn, vậy mà người đời còn không ngớt lời ca ngợi Diệp tam gia?
Này, đợi đã. Diệp Sơ Dương bất ngờ giơ tay ra, ngăn cản người phụ trách lên tiếng nói tiếp điều gì đó, cô khoanh tay trước ngực, lông mày nhíu chặt: Anh có lộn gì không vậy? Tại sao Trâu Đực chết lại là do thủ đoạn của Diệp Thị chúng tôi?
Nói vậy, cô lại xua tay, vẻ mặt vô tội: Theo như logic của anh, trước đây những tay đua chết khi đua với Trâu Đực thực ra đều là do Cra các người đứng sau lưng giở trò?
Cậu nói linh tinh gì vậy! Sắc mặt giám đốc Dương vốn dĩ vô cùng khó coi vì cái chết của Trâu Đực, lúc này lại càng đen hơn đít nồi: Những tay đua đó vốn dĩ tài cán chẳng bằng ai.
Vì thế, Trâu Đực gặp phải tôi chẳng phải cũng chính là do không giỏi bằng tôi?