Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 906: Chương 906






Edit: Tử Đằng

11867

Những lời này của Nhiếp Tử Diệu nếu như bị đám người Ôn Phi Vũ nghe được, sợ là sẽ bị cười nhạo một phen rồi.

Nhưng mà việc này, đối với Diệp Sơ Dương mà nói, thì trên mặt cũng không có vẻ gì là khoa trương như vậy.

Cô chỉ vươn tay vỗ vỗ bả vai đối phương, sau đó cười như không cười với anh, “Nhiếp Tử Diệu à, giữa Hoàn Cảnh và Hành Nguyệt, tôi đương nhiên là chọn Hoàn Cảnh. Anh hiểu ý tôi chứ?”

Diệp Sơ Dương khi nói đến những lời này, Nhiếp Tử Diệu vẫn còn không hiểu. Khả năng là phải một người cạy sọ anh ta ra, một người ở sau nhìn xem bên trong có phải là não đã bị cương thi lấy ăn mất rồi không.

Sự thật đúng là, Nhiếp Tử Diệu chính xác không như Diệp Sơ Dương nghĩ.

Sau khi nghe thiếu niên nói, anh nhìn chằm chằm vào đối phương một lúc lâu, cuối cùng cũng nở một nụ cười, “Tôi hiểu, cậu yên tâm, lần sau bọn họ mà lại đến tìm tôi, tôi lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát báo tin, nói họ bán hàng đa cấp, được không?”

Diệp Sơ Dương: “............... Nếu anh thích nói vậy, cũng không phải là không thể.”

*

Mấy ngày sau, mấy người Diệp Sơ Dương bắt đầu lịch trình quay phim.

Tuy nói Diệp Sơ Dương phải quay phim liên tục, nhưng các loại tin tức về Diệp Sơ Dương thì lại không ít.

Đặc biệt là mọi người biết được cô sẽ tham gia bộ phim điện ảnh <Khúc chung người chưa tán>, hơn nữa trong buổi phỏng vấn Mạc Tử Nghiên cũng đề cập tới Diệp Sơ Dương, lúc này lượng tìm kiếm Diệp Sơ Dương hoàn toàn không giảm sút.

Nhưng mà, điều đó không phải mấu chốt.

Hôm nay, Đoàn Kiệt và chiếc di động trên tay, hết nhìn nội dung trên chiếc di động, lại nhìn trực tiếp thiếu niên đang đóng phim, mà không khỏi nuốt nước miếng.

Chuyện này có nên nói cho Cửu Thiếu nhà bọn họ hay không?

Đứng tại chỗ trầm tư một lúc lâu sau, cuối cùng anh vẫn quyết định là chờ đến lúc Cửu Thiếu nhà mình nghỉ ngơi, sẽ đem chuyện trên mạng cho đối phương xem.

Hơn nửa giờ sau, Diệp Sơ Dương và Lăng Tĩnh diễn xong.

Lăng Tĩnh nhìn thiếu niên có khuôn mặt tinh xảo trước mặt, trên mặt lộ ra một ý tươi cười không thể nào rõ ràng hơn, “Kỹ thuật diễn xuất của cậu thật không tồi. Khó trách mẹ cậu mỗi khi nhắc đến cậu, trên mặt đều là bộ dạng kiêu ngạo.” (kiểu tự hào, hãnh diện xong kiêu ngạo, vậy đó.)

Nghe được những lời này, động tác trên tay Diệp Sơ Dương hơi dừng một chút, cô cười cười, thấp giọng nói “Thật vậy không? Tiền bối cùng mẹ cháu có quan hệ thật không tồi.”

“Có thể nói là vậy, cũng gặp không quá vài lần.” Lăng Tĩnh cười nói.

Diệp Sơ Dương nghe vậy, gật gật đầu. Vừa chuyển đầu, một bên chú ý đến thần sắc của người đại diện nhà mình, nhướng mày, liền đối với Lăng Tĩnh lộ ra vẻ xin lỗi một cái, sau đó quay người rời đi.

Lăng Tĩnh nhìn bóng dáng thiếu niên tinh tế cao gầy, không khỏi nhếch miệng cười cười.

Bên này thì Lăng Tĩnh với thái độ ái muội, thì bên kia Diệp Sơ Dương cũng đã đi tới chỗ Đoàn Kiệt, cô nói, “Xảy ra chuyện gì à?”

Đoàn Kiệt cúi đầu nhìn di động trên tay, sau đó lại nhìn lên thiếu niên trước mắt, cuối cùng vẫn là đưa điện thoại tới trước mặt đối phương, sau đó nhỏ giọng nói, “Có một chút việc nhỏ, Cửu Thiếu cậu xem chút đi.”

Thấy cái bộ dạng ba phải của Đoàn Kiệt, Diệp Sơ Dương liền cúi đầu nhìn vào di động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.