Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 923: Chương 923




“Tôi nghe nói mấy hôm trước Diệp Sơ Dương cậu có cứu một người đàn ông đúng không? Còn đem anh ta an trí ở khách sạn?”

Diệp Sơ Dương đều đã hiểu rõ ý trong lời nói này, Lăng Tĩnh đương nhiên cũng không tính giấu diếm, mà lại sảng khoái đem chuyện mình muốn biết nói ra.

Sau khi nghe được những lời này của Lăng Tĩnh, Diệp Sơ Dương giống như sửng sốt một chút, ngay sau đó trên khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, đôi lông mày hơi hơi động một chút, làm như mười phần nghi hoặc, “Đúng là có chuyện như vậy, nhưng tiền bối sao lại biết được?”

Đối với giờ phút này khi mà Lăng Tĩnh nói thẳng ra như thế, Diệp Sơ Dương hơi bất ngờ một chút.

Nhưng mà nghĩ lại, thì hình như cũng không có vấn đề gì.

Rốt cuộc người liên quan đến tên Hằng Việt kia là Bách Minh Nguyệt, không phải Lăng Tĩnh. Nhưng lúc này Lăng Tĩnh lại là người tìm tới, có thể hoàn toàn nói ra mà không hề có áp lực gì.

Diệp Sơ Dương cúi đầu trong nháy mắt cong cong khóe miệng, lại lần nữa ngẩng đầu lên, ý cười trong đôi mắt đã biến mất vô tung vô ảnh, ngược lại còn tràn đầy vẻ nghi hoặc, bộ dạng thật nghiêm túc nhìn về phía người phụ nữ trung niên trước mặt.

Đối với ánh mắt như vậy của Diệp Sơ Dương, Lăng Tĩnh thật ra cũng hơi sửng sốt một chút.

Chị ta dường như trong nháy mắt cảm thấy vài phần xấu hổ, nhưng hỏi thì cũng đã hỏi rồi, lúc này mà lùi bước thì thật sự là không thể nào nói nổi.

Trầm tư một lúc, Lăng Tĩnh nhấp miệng, nhếch mép cười, với một nụ cười cứng đờ, “Cái cậu trẻ tuổi kia là bạn của tôi, gần đây có một chút mâu thuẫn. Cho nên tôi nghĩ nếu Diệp Sơ Dương cậu biết cậu ta đang ở chỗ nào, có thể nói cho tôi biết.”

Ya.

Là bạn của chị ư.

Lại còn có chút mâu thuẫn.

Ánh mắt Diệp Sơ Dương hơi lập lòe một chút, “Ya” một tiếng, sau đó trên gương mặt tinh xảo liền lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, “Thật là ngại quá. Em ban đầu không biết tiền bối có quan hệ với Hằng Việt, chiều hôm qua anh ta cũng đã rời đi rồi.”

“Đi rồi?”

Đột nhiên nghe được câu này của Diệp Sơ Dương, Lăng Tĩnh dường như có vẻ không thể tin tưởng chút nào, chị ta kinh ngạc nhìn Diệp Sơ Dương, lặp lại hai chữ trong đó.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương vô tội gật gật đầu.

Bên trong cái gật đầu ấy, ánh mắt thiếu niên làm như lơ đãng dừng ở trên người phụ nữ trung niên trước mặt này, đem toàn bộ bộ dạng nhíu mày rõ ràng của đối phương thu vào trong mắt.

Chậc.

Này đúng thật là cắt không đứt, quan hệ càng gỡ càng rối đây.

“Cậu có phương thức liên lạc nào với cậu ấy không?” Lăng Tĩnh rốt cuộc vẫn chưa từ bỏ ý định.

Nhưng mà câu trả lời của Diệp Sơ Dương lại làm Lăng Tĩnh thất vọng rồi. Chỉ thấy Diệp Sơ Dương có chút tiếc nuối lắc lắc đầu, “Thật là ngại quá. Em và Hằng Việt cũng coi như không quen thân lắm, em chỉ là cũng gặp qua cậu ta hai lần, sau đó lại thuận tay giúp cậu ta một phen mà thôi.”

Những lời này của Diệp Sơ Dương mà bị Nhiếp Tử Diệu và Ôn Phi Vũ nghe được, sợ là muốn cười ra tiếng heo kêu luôn.

Hôm qua còn không biết ai đã nói “Chúng ta là bạn” blah blah lừa dối người, hôm nay liền đổi trắng thay đen rồi. Cái gì mà “em với Hằng Việt cũng coi như không quen thân lắm?”

Nếu Hằng Việt mà biết chuyện này, không biết là có bị tức đến phát khóc ra không nữa.

Cái bộ dạng này của Diệp Sơ Dương thật sự là đáng ghét.

Lại nói Lăng Tĩnh cái gì cũng không biết, sau khi nghe đến những câu này của Diệp Sơ Dương, cũng chỉ có thể gật gật đầu, sau đó từ bỏ, “Được rồi, nếu đã như vậy, thôi đành bỏ đi. Tôi lại nỗ lực tìm cậu ta xem sao, nếu Diệp Sơ Dương cậu mà gặp cậu ấy, ngàn lần nhớ cho tôi bết nhé.”

“Tiền bối yên tâm. Nhưng mà nếu tiền bối thực sự lo lắng cho Hằng Việt, thì có thể gọi điện thoại báo nguy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.