Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 944: Chương 944




Editor: Jin Mi

Lời này của Diệp Sơ Dương cần bị đánh đòn bao nhiêu thì đáng đánh đòn bấy nhiêu.

Nhưng mặc dù lời nói của Diệp Sơ Dương quá đáng cỡ nào, dùng để chèn ép Bách Minh Nguyệt, có vẻ chẳng quá đáng lắm.

Dù sao, bản thân Bách Minh Nguyệt làm ra chuyện này cũng không được vừa mắt cho lắm.

Diệp Sơ Dương tức giận nhìn người phụ nữ gần như muốn bùng nổ, không thèm liếc mắt nhìn đối phương một cái, xoay người đi ra khỏi phòng, đặc biệt xuống một loạt động tác tự nhiên.

Trong khi thiếu niên trở về phòng nghỉ phía trước, vừa hay nhìn thấy Diệp Hành Nhiên đang dùng vẻ mặt biểu cảm thích thú chụp động tác của Diệp Tu Bạch. Trong cặp mắt kia, tựa như đang ẩn giấu cái gì vậy.

Cô nhíu nhíu mi, theo bản năng muốn tiến lại gần một chút, kết quả Diệp Hành Nhiên đã quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên người thiếu niên trước mắt, chú ý đối phương phía trước đi vào lúc sau không có bao nhiêu khác biệt, ông thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó nói: “Nói đi? Nói đi rồi mau mau về nhà.”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương thập phần ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ngay sau đó lại đem ánh mắt đặt ở trên người chú út nhà mình.

Chú ý tới hành động của Diệp Sơ Dương, Diệp Hành Nhiên thiếu chút nữa bị chọc cười. Người đàn ông không chút do duỗi tay, đánh một cái vào ót của Diệp Sơ Dương: “Tiểu tử thúi ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chỉ có chút thời gian như vậy, chẳng lẽ ta ăn chú út của con được hả?”

Diệp Sơ Dương: “….Ba, ba hiểu lầm rồi, con không có ý đó. Vả lại, chú ấy ăn ba không kém hơn là mấy.”

Nói theo đạo lý, lời này của Diệp Sơ Dương không xảy ra chuyện gì.

Bàn về mưu kế độc ác tàn nhẫn, khẳng định Diệp Hành Nhiên thua kém Diệp Tu Bạch.

Điểm này không thể nghi ngờ.

Nhưng mà.

Nói thật là nói thật, nghe lọt tai không là một chuyện khác.

Diệp Hành Nhiên nghe đến câu sau, không chút do dự tát một cái lên ót của Diệp Sơ Dương, chẳng qua, lực đạo kia nhìn qua có vẻ không kinh khủng như vậy.

Bên này, Diệp Sơ Dương chỉ cúi đầu cười cười.

“Được rồi, nhanh về nghỉ ngơi đi, đoán chừng trong khoảng thời gian này con cũng mệt mỏi rồi.” Diệp Hành Nhiên xua tay nhìn như ghét bỏ.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt: “Ba không quay về à?”

“Ba phải ở lại bàn giao một số việc, không cần lo lắng.”

Diệp Hành Nhiên nói như vậy, Diệp Sơ Dương cũng không nói thêm gì nữa, lúc sau nhìn Diệp Hành Nhiên gật đầu, rồi theo Diệp Tu Bạch rời đi.

Đêm hôm đó, Diệp Hành Nhiên và Diệp Sơ Dương đến một nhà hàng, hai cha con chọn một cái phòng nhỏ, giống như một gia đình bình thường có cha mẹ và con cái, ngồi cùng nhau ăn cơm.

Diệp Sơ Dương rõ ràng biết lão ba nhà mình hôm nay kêu mình tới đây chắc chắn không chỉ ăn một bữa cơm đơn giản như vậy. Nhưng lúc này Diệp Hành Nhiên không chủ động mở miệng, Diệp Sơ Dương cũng không chủ động đề cập đến.

Hơn ba ly rượu.

Diệp Hành Nhiên nhìn đã có chút ngà ngà say.

Lúc Diệp Sơ Dương ngẩng đầu lên nhìn ông, cũng là lúc đối phương mở miệng.

“Năm đó ba đem con đưa đến bên cạnh Bách Minh Nguyệt, nghĩ rằng cô ta đối với con của mình sẽ không gây khó dễ, cũng có thể cho con sống dễ chịu một chút. Nhưng không nghĩ tới, cô ta đối với con mình cuối cùng cũng như thế.”

“Tiểu Cửu, ba thật xin lỗi con, cũng thật xin lỗi mẹ của con. Nhưng hiện tại nói gì cũng đã muộn rồi, muộn hai mươi năm.”

Đại khái Diệp Hành Nhiên uống nhiều quá, vừa nói vừa khóc.

Diệp Sơ Dương trầm mặt nhìn ông, không trả lời ông, cũng không ngắt lời của ông. Cô biết, Diệp Hành Nhiên chỉ nói ra mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.