Editor: Nho Mỹ.
Diệp Hành Nhiên dứt lời, sau khi cùng Diệp Sơ Dương cạn một chén, lại thấp giọng nói: “Diệp gia về sau, ta tin tưởng con cùng chú út nhất định sẽ quản lí tốt. Còn Diệp Mạc Thành, không cần mềm lòng với hắn.”
“Trừ con ở ngoài ra, còn lại cũng chẳng phải người của Diệp gia, Diệp Tử Phàm không phải, Diệp Mạc Thành cũng không.” Diệp Hành Nhiên ngước mắt nhìn Diệp Sơ Dương: “Diệp Mạc Thành chỉ là đứa nhỏ ta nhặt về từ đống rác mà thôi.”
Nói xong những lời này, sau khi nói rõ tất cả những gì nên rõ, Diệp Hành Nhiên cũng không có nói gì nữa, mà là rất yên tĩnh uống rượu.
Thấy thế, đầu tiên Diệp Sơ Dương gọi cho Diệp Tu Bạch một cú điện thoại, sau đó thật sự uống cùng ba của mình.
Hai giờ sau, Diệp Tu Bạch mặt không cảm xúc đi vào phòng.
Mà lúc hắn thấy trên bàn đầy những cái bình rỗng, mặt không cảm xúc biến thành đen như đáy nồi.
Diệp Hành Nhiên này mẹ nó sợ là điên rồi.
Tâm trạng mình không tốt uống rượu thì thôi đi, còn cùng nhóc con Diệp Sơ Dương này là ý gì?
Diệp Tu Bạch đi đến trước cái bàn, nhìn nhóc con nhà mình ôm bình rượu dựa trên ghế, mắt nhắm lại, lông mi dài khẽ run lên, thoạt nhìn thì rất yên tĩnh, nhưng mà trong lòng sợ đã muốn thăng thiên.
Rõ là biết tửu lượng của mình không tốt, còn cứ phải cùng lão già Diệp Hành Nhiên này uống rượu.
Thật là...
Tức giận!
Lúc Diệp Tu Bạch mặt lạnh đứng bất động tại chỗ, Túc Nhất cùng Túc Thất ở một bên liếc nhau, hai người đều muốn khóc.
Làm sao bây giờ, giống như lập tức muốn nhanh chân chạy trốn.
Đi theo Diệp Tam gia nhiều năm như vậy, thói quen tạo thành đã nói cho bọn họ, hiện tại sợ là trong lòng Diệp Tu Bạch đang nổi nóng, không cẩn thận một cái là có thể trực tiếp làm lửa này bùng lên.
Tùy tiện não bổ một chút cũng rất đáng sợ nha!
Nghĩ tới đây, Túc Nhất cùng Túc Thất lại lần nữa liếc nhìn nhau, sau đó người phía trước cơ hồ là kiên cường mở miệng: “Chuyện đó Tam gia... làm sao bây giờ?”
“Mấy cậu đưa đại gia về biệt thự của ông ấy đi.” Diệp Tu Bạch mặt lạnh nói.
Cái lời kia hoàn toàn từng bước từng bước mà cứng rắn từ trong cổ họng phát ra.
Nghe Diệp Tu Bạch nói những lời sau, hai người Túc Nhất cùng Túc Thất cơ hồ là không có do dự một chút nào, lập tức đưa Diệp Hành Nhiên rời khỏi.
Vì thế, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng toàn bộ chỉ còn hai người Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương uống say không biết trời đất gì.
Diệp Tu Bạch nhìn chằm chằm nhóc con nhà mình hồi lâu, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, cười đến gập cả lưng, một bàn tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Diệp Sơ Dương, tay còn lại muốn lấy bình rượu từ trong lòng cô ra.
Nhưng mà điều Diệp Tu Bạch bất đắc dĩ chính là, Diệp Sơ Dương hình như đã nhận ra động tác của hắn, đôi tay lập tức nắm chặt, gắt gao ôm lấy bình rượu kia, lúc đó trong miệng còn không ngừng lải nhải: “Của tôi, không cho đâu.”
Diệp Tu Bạch: “...”
Nói cứ như hắn rất thích cái bình rượu này vậy.
Người đàn ông nhếch miệng nhìn thiếu niên, cuối cùng vẫn là lựa chọn thấp giọng nói: “Tiểu Cửu ngoan, bỏ cái bình ra, tôi mua cho cậu cái khác.”
“Chú mua cháu cái khác?” Diệp Sơ Dương mở to đôi mắt hoa đào hẹp dài mông lung say lờ đờ, trong mắt như có xuân triều kích động, cô hơi nghiêng đầu, sau khi nhìn chằm chằm vào người nam hơi khom lưng trước mặt một lúc: “Ai vậy?”
Diệp Tu Bạch: “...”
Hay, đây đúng là trời cao cùng mặt trời sánh vai.
Diệp Tu Bạch thở hổn hển một hơi thật sâu, hắn cũng không tranh cái bình trong lòng Diệp Sơ Dương, đứng dậy, đạm thanh nói: “Tôi là ai?”