Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 966: Chương 966




Edit: Nho Xanh

Đối với Lăng Tĩnh, thái độ của Đoàn Kiệt bây giờ không thể coi là khách khí.

Điểm khách khí duy nhất đại khái là anh ta còn nguyện ý mặt mày vui vẻ chào đón Lăng Tĩnh.

Nhưng mà, từ khi Đoàn Kiệt đi theo Diệp Sơ Dương, ở trong giới lập tức mang danh là hổ mặt cười.

Lần này, Lăng Tĩnh cũng rõ ràng. Chính là bởi vì vậy, thời điểm thấy nụ cười của Đoàn Kiệt, tâm tình Lăng Tĩnh không tốt lắm.

Chẳng qua, vốn hôm nay cô ta tới chính là để nói xin lỗi, bây giờ người đối diện là quản lý của Diệp Sơ Dương, cô ta vẫn phải thể hiện rõ thái độ.

Nở một nụ cười về phía Đoàn Kiệt, lại gật đầu một cái, Lăng Tĩnh lúc này mới đi vào phòng nghỉ.

Thấy vậy, Đoàn Kiệt không nhịn được mà bật cười ra tiếng.

Anh đứng tại chỗ, lắc đầu một cái, thấp giọng nói, "Còn không phải muốn cúi đầu, nịnh bợ sao."

*

Trong phòng nghỉ, Diệp Sơ Dương vừa nhấc mắt liền thấy được người phụ nữ trung niên đang đi tới. Nhắc mới nhớ, bọn họ hình như cũng đã mấy ngày không gặp.

Mấy ngày không gặp, Lăng Tĩnh cùng trước kia cũng không khác gì lắm, chẳng qua Diệp Sơ Dương vẫn có thể thấy rõ ràng đối phương đã có thêm vài nếp nhăn bên khóe mắt.

Thời điểm Diệp Sơ Dương nhìn Lăng Tĩnh, Lăng Tĩnh cũng nhìn Diệp Sơ Dương.

Cô ta làm sao cũng sẽ không nghĩ được, cuối cùng người thắng lớn nhất lại là cậu thiếu niên nhìn qua cũng không thèm để ý đến quyền thế này. Quả nhiên, Diệp Sơ Dương thật sự là một diễn viên xuất sắc.

Kỹ thuật diễn này, không ai có thể phát hiện ra.

Nhớ đến lúc trước ở trước mặt Diệp Sơ Dương bịa chuyện cùng những lời vừa nghe liền thấy buồn cười, vẻ mặt Lăng Tĩnh có chút lúng túng.

Diệp Sơ Dương làm như không nhìn thấy gì, chẳng qua chỉ cười yếu ớt, sau đó hỏi, "Tiền bối ngồi đi. Hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì không?"

Diệp Sơ Dương hỏi thẳng ra như vậy, Lăng Tĩnh dường như còn muốn nói lại thôi, có phần không nói được gì.

Vì vậy, sau khi Diệp Sơ Dương hỏi xong, cô ta vẫn nói thật.

"Diệp cửu thiếu, tôi đặc biệt tới xin lỗi vì những chuyện tôi đã làm trước kia. Còn có lúc trước tôi đã lừa cậu." Trên mặt Lăng Tĩnh mang theo mấy phần áy náy, "Lúc ấy Bách phu nhân là cấp trên của tôi, Chuyện bà ta muốn tôi làm, tôi không thể không làm."

Nghe vậy, con mắt đào hoa hẹp dài của Diệp Sơ Dương càng sâu thêm mất phần.

Không nghĩ tới người đàn bà Lăng Tĩnh này còn rất thức thời, đúng là có thể dùng từ “có thể co có thể dãn” để hình dung. Nhưng nếu như có thể thu lại vẻ cao ngạo kia đi thì lại càng không tệ.

Cô thấp giọng cười một tiếng, không để ý nói, " Lập trường của tiền bối dĩ nhiên là tôi biết." Dừng một chút, cô tiếp tục nói, "Tôi cũng không phải là chuyện gì cũng để ý. Chuyện tiền bối làm cũng không làm tổn thương gì tôi, có phải không? Huống chi nếu như không phải là bởi vì tiền bối, một màn báo cảnh sát cũng không thể tiến hành thuận lợi như vậy."

Bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã lắng xuống, bởi thế nên Diệp Sơ Dương nói chuyện tự nhiên cũng tùy ý hơn nhiều.

Nếu phải cứng rắn xem xét tới một âm mưu nào đó, thí dụ như nói Lăng Tĩnh muốn lôi kéo cô ——

Diệp Sơ Dương cũng cảm thấy là không thể nào.

Nói sao đi chăng nữa, ban đầu tất cả mọi chuyện Lăng Tĩnh làm đều là do Bách Minh Nguyệt gợi ý. Vào lúc này Bách Minh Nguyệt gốc rễ cũng đã bị đào ra hết rồi, Lăng Tĩnh tự nhiên cũng không có đạo lý bán mạng cho bà ta nữa.

Cho nên, bây giờ Diệp Sơ Dương nói ra thoải mái như vậy, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lăng Tĩnh nghe được lời nói của Diệp Sơ Dương, sắc mặt liền trắng đi. Trong câu nói của đối phương mang theo giễu cợt, cô ta nghe thấy rất rõ ràng.

Chuyện báo cảnh sát tiến hành thuận lợi, không phải chính là cô ta thêm dầu vào lửa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.