Nói xong, thiếu niên liền một tay chống xuống bàn của Khổng Kha Hàm, nói từng chữ một: Nếu không tôi sẽ khiến cậu từ đầu gấu Tĩnh Tây thành đại ngốc Tĩnh Tây!
Nói xong, Diệp Sơ Dương cũng mặc kệ phản ứng của đám đông, quay người chỉnh lại bàn học ngay ngắn, sau đó ngồi xuống tiếp tục đọc Huyền Học Bí Ẩn.
Khổng Kha Hàm nhìn thiếu niên đang cúi đầu dùng ngón tay trắng ngần liên tục lướt màn hình điện thoại, thầm nuốt nước miệng.
Mặc dù sau việc ngày hôm nay, thanh danh của cậu ta đã bị hủy hoại một nửa, nhưng cậu ta thực sự không dám gây sự với Diệp Sơ Dương nữa...
Như thể những gì Diệp Sơ Dương nói không phải là nói chơi.
Diệp Sơ Dương có bản lĩnh gì, cậu ta coi như cũng đã hiểu.
Nghĩ tới đây, Khổng Kha Hàm liền ngẩng đầu, tầm nhìn vừa hay bắt gặp ánh mắt của Ngu Nhan Trạch. Hai người đưa mắt nhìn nhau, bối rối dìu nhau về lại chỗ ngồi của mình.
Diệp Sơ Dương nổi tiếng rồi.
Vì Diệp Sơ Dương đánh nhau với Khổng Kha Hàm trong lớp thậm chí dùng một chân KO đối phương.
Có một số sinh viên nhiều chuyện đã đăng clip Diệp Sơ Dương và Khổng Kha Hàng lên diễn đàn của học viện điện ảnh Tĩnh Tây. Mấy ngày nay, gần như mọi sinh viên rảnh rỗi không có việc gì làm đều đang thảo luận việc này.
Lúc này, nhân vật trung tâm của dư luận thì lại đang nhìn năm mươi tệ cuối cùng trên người trầm ngâm hồi lâu.
Vị cửu thiếu nhà họ Diệp gàn dở muốn tự lực cánh sinh, bây giờ chỉ còn lại năm mươi tệ để sống qua ngày. Phải làm sao đây?
Diệp Sơ Dương lặng lẽ hồi lâu cuối cùng quyết định làm lại nghề cũ.
Chiều hôm nay, Diệp Sơ Dương mặc chiếc áo dài mang về từ đoàn làm phim, mang theo một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ghế nhỏ thô sơ ra lề đường.
Sau khi chọn vị trí của mình ở một góc trên con phố buôn bán sầm uất, cô liếc lấy giấy trắng và bút đen đã chuẩn bị sẵn ra, xoẹt xoẹt viết mấy chữ cực bự trên giấy - XEM BÓI CÁC KIỂU, GẶP DỮ HÓA LÀNH.
Ông chủ sạp hoa quả ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình: ...
Người anh em, tướng mạo cậu anh tuấn như vậy, sao lại đi lừa gạt người khác thế này? Ông chủ sạp hoa quả nhíu mày, lo lắng nhìn thiếu niên tướng mạo xuất chúng trước mặt.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền đeo chiếc kính râm dành cho người mù mới mua được ở sạp hàng rong lên, nghiêm túc trả lời: “Tôi không lừa gạt ai cả, xem bói, tôi rất nghiêm túc.
Ông chủ sạp hoa quả: ... Cậu nhóc này lẽ nào đầu óc có vấn đề?
Thời buổi này ai cũng tin khoa học, đọc thuộc quan điểm giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa, ai còn tin bói toán?
Ông chủ sạp hoa quả ngồi bán ở đây đã nhiều năm, chứng kiến hàng chục thầy bói phá sản.
Có điều, thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi giống như Diệp Sơ Dương tới đây xem bói… ông ta thực sự chưa thấy bao giờ.
Ông ta lắc đầu, không nói gì nữa mà tiếp tục trông coi tiệm trái cây của mình.
Diệp Sơ Dương ở bên cạnh vẫn lặng yên ngồi đó, thi thoảng lại lấy điện thoại ra nhìn.
Chỉ có điều, cho dù vị trí Diệp Sơ Dương lựa chọn rất tốt, xung quanh đều là cửa hàng nhưng vận khí thì không ra sao cả.
Cả buổi sáng, Diệp Sơ Dương không hề có người khách nào. Dù vậy nhưng cô cũng không quá để tâm, chỉ dựa vào bức tường phía sau, thờ ơ quan sát người qua kẻ lại trên đường thông qua mắt kính đen.
Người đàn ông bốn, năm mươi tuổi này, số đào hoa quá, chắc chắn đã ngoại tình.
Cô gái trang điểm cầu kỳ, ngũ quan đoan chính kia rất có phúc.
Người này...
Diệp Sơ Dương còn chưa kịp nghĩ thầm về một người đi đường nào đó thì có một bóng người xuất hiện trước mắt cô.