Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1040: Chương 1040: Còn chưa luyện xong!




Nói xong, biểu cảm trên mặt Diệp Sơ Dương càng thêm vô tội.

Tuy rằng bản thân Diệp Sơ Dương thực sự là vô tội, nhưng việc mà Mạc Đình Xuyên muốn làm nhất sau khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt của đối phương chính là tát cậu ta dán chặt vào trong bức tường kia.

Từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng Diệp Sơ Dương vẫn thả cục thịt nhỏ ra.

Chỉ thấy đầu lâu kia cũng bắt đầu lắc lư lên ngay khoảnh khắc cục thịt nhỏ thả ra ngoài.

Ba người Diệp Sơ Dương thấy thế, bèn tản nhau ra không chút do dự.

Diệp Sơ Dương nghe rất rõ Diệp Tu Bạch thốt lên một câu: “Cẩn thận” trong lúc hai người chạy về hai hướng khác nhau.

Cô liền chớp mắt, sau đó nhanh chóng vẫy tay rồi đi thẳng ra phía sau của cái đầu lâu.

Nhưng mà cũng chính là vì động tác này, cô liền biết vì sao bản thân lại cảm thấy kỳ lạ ngay từ lần đầu tiên trông thấy cái đầu lâu kia.

Bởi vì, Giáng Đầu Thuật (*) (cái đầu bay) này vốn chưa được luyện xong!

(*) Cái đầu bay hay còn gọi là Giáng Đầu Thuật: chính là một loại Hàng Đầu Thuật (Tame head) mà Hàng Đầu Sư (Thầy Gong-Tau/Thầy chơi ngải) sử dụng bùa chú để làm cho đầu của mình có thể bay ra khỏi cơ thể gốc một cách tự do, để tăng công lực cho bản thân. Khi Thầy Gong-Tau bắt đầu luyện môn Giáng Đầu Thuật này bắt buộc phải tìm một nơi kín đáo, đảm bảo không bị quấy rối bất ngờ mới tiến hành thuật Phi Đầu Giáng này vào lúc 12 giờ đêm. Giáng Đầu Thuật tổng cộng chia làm 7 giai đoạn, mỗi giai đoạn phải kéo dài trong bảy bảy bốn bốn chín ngày mới xem như “công đức viên mãn”. Giáng Đầu Thuật còn được gọi là “Giáng Đầu”, là loại Hàng đầu (Quốc tế gọi là Gong-Tau hoặc Bùa Ngải) bí ẩn nhất và cũng đáng sợ quỷ dị hàng đầu trong các thuật của Tame Head.

Khóe miệng Diệp Sơ Dương nhếch lên một chút, cô lập tức vẫy tay với cục thịt nhỏ ở một góc, đồng thời tay kia cũng cầm lấy một thanh đao ngắn.

Cục thịt nhỏ sau khi trở về trên tay Diệp Sơ Dương lập tức chạy lên trên đầu cô.

Là đối tượng yêu thích của cục thịt nhỏ nên bây giờ nên Diệp Sơ Dương có thể cảm nhận rõ ràng được cảm giác lo lắng từ cục thịt truyền đến người cô.

Cục thịt nhỏ là Thần Vật được tạo thành từ Linh khí của trời đất, còn Giáng đầu thuật này lại là loại thuật âm tà, nên cục thịt nhỏ không thích cảm giác hiện tại đương nhiên cũng là chuyện rất bình thường.

“Tiểu Cửu, cháu phát hiện ra gì hả?”

Trong im lặng, Diệp Tu Bạch bỗng nhiên mở miệng dò hỏi.

Hắn căn bản cũng chỉ nhìn loáng thoáng một cái thì phát hiện ra nét mặt của thằng nhãi con nhà mình gì đó lạ thường.

Nếu nói trước đó nét mặt của Diệp Sơ Dương có chút mờ mịt thì giờ phút này lại hoàn toàn tự tin.

Cho dù không phải là Diệp Tu Bạch thì những người khác cũng sẽ cho rằng Diệp Sơ Dương có phát hiện mới hoặc có cách để giải quyết chuyện này khi trông thấy điệu bộ tự tin đó.

Sau khi Diệp Tu Bạch dứt lời, Mạc Đình Xuyên lập tức tập trung ánh mắt mình lên người Diệp Sơ Dương.

Ở thời điểm nguy cấp như lúc này, bọn họ cũng chỉ có thể đem toàn bộ hy vọng gửi gắm lên người Diệp Sơ Dương, Mạc Đình Xuyên lập tức cảm thấy hy vọng ở trước mắt mình khi nghe thấy Diệp Tu Bạch nói xong câu đó.

“Thật đúng là chú của cháu.” Diệp Sơ Dương híp mắt cười, vào lúc nguy cấp như vậy mà cũng không quên vuốt mông ngựa ông chú nhỏ nhà mình.

Ngay sau đó cô cười rồi nói trước dáng vẻ im lặng của Mạc Đình Xuyên: “Tôi phát hiện Giáng đầu thuật này còn chưa luyện xong.”

Theo như lời đồn thì Giáng đầu thuật cần một thời gian rất dài mới luyện thành công, bảy cái bảy bảy bốn mươi chín ngày cũng chính là khoảng một năm.

Nếu cô nhớ không nhầm thì Cát Bổn, một tên đệ tử của Ba Tùng đi theo bên cạnh hắn cũng chưa đến một năm.

Cho nên nếu như chỉ tính riêng khoảng thời gian thì hiển nhiên chuyện này chắc chắn rồi.

Đương nhiên còn có một điều quan trọng nhất là thời điểm Giáng đầu thuật này luyện chưa xong nên đầu và thân thể rời nhau đều sẽ mang theo nội tạng trong cơ thể theo cùng, đến lúc Giáng đầu thuật thật sự được luyện thành, phần đầu mới với xem như hoàn toàn tách rời với cơ thể, có nghĩa là không cần phải vác theo thứ nội tạng kia nữa.

Song, Diệp Sơ Dương kia lại nhìn thấy một thứ sũng máu treo thòng xuống ở phía sau của cái đầu lâu kia.

Tuy Diệp Sơ Dương không biết đó là cái gì, nhưng nhìn từ hình dạng chắc có lẽ chính là nội tạng không nghi ngờ gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.