Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1237: Chương 1237: Tôi lại không ngốc!




Editor: Tiện Thần

Mạc Tử Nghiên hiển nhiên cũng bị sự ngu ngốc của bản thân dọa ngây người. Cô ngơ ngác nhìn bình muối trên tay, ngữ khí tràn đầy kinh sợ:

“Thật hay giả, chị thấy nó giống đường trắng mà nhỉ.”

Nói xong câu đó, Mạc Tử Nghiên liền chấm một chút thứ trong bình liếm một liếm. Sau đó, tại hiện trường phát sóng trực tiếp với đông đảo người xem, fans trơ mắt nhìn biểu tình Mạc Tử Nghiên từ nghi hoặc biến thành khiếp sợ, lại từ khiếp sợ biến thành ghét bỏ, cuối cùng biến thành sống không còn gì luyến tiếc. Cô nhanh chóng buông trong bình muối trong tay, mặt vô biểu tình thoát tội, “Ngại quá, mắt chị đột nhiên hơi mờ một chút.” Nên lỡ lấy sai...

Sao chị không lấy một cái cớ đáng tin hơn chứ, nội tâm Diệp Sơ Dương cạn lời thật sự. Cô thấp giọng thở dài một hơi, ngay sau đó nói, “Bây giờ tôi bỗng nhiên rất hối hận đưa tên chị vào livestream của tôi đấy.”

“Ý gì chứ, chị không phải chỉ lấy sai gia vị một lần thôi sao? Không sao không sao, người thiên tư thông tuệ như chị ngay lập tức là có thể điều chỉnh lại liền, còn có thể nấu cho cậu một bữa tiệc lớn.”

Nếu bàn về việc trợn tròn mắt nói nói dối khích lệ chính mình, công lực của Mạc Tử Nghiên tuyệt đối không thấp hơn Diệp Sơ Dương, hai người có thể nói là ngang tài ngang sức. Ít nhất trong lòng đông đảo fans cảm thấy vậy.

【 Bỗng nhiên tui phát hiện Diệp công tử cùng chị gái Nancy có thể trở thành bạn tốt cũng không phải không có đạo lý. Ít nhất ở trình độ da mặt dày thì hai người vẫn có tiếng nói chung. 】

【 Bỗng nhiên tui rất muốn kêu gào mấy tiếng thiệt to cho sự mặt dày của hai người kia thì phải làm sao?!! 】

【 Tui thua rồi tui thua rồi. Hai con người này nếu cùng ở một chỗ chắc trái đất cũng nổ mất? 】

Diệp Sơ Dương: “……”

Mạc Tử Nghiên: “……” Hiện tại là thế nào đây? Ai vừa mới nói muốn che chở cho cô vậy? Bây giờ fans đều trở mặt nhanh như vậy sao?

Vài phút kế tiếp, vì muốn chứng minh mình thật sự không phải sát thủ nhà bếp, Mạc Tử Nghiên có vẻ đặc biệt nghiêm túc cẩn thận. Thừa dịp Diệp Sơ Dương đang ở chuẩn bị đồ ăn khác, Mạc Tử Nghiên gần như nếm hết tất cả các bình gia vị có sẵn. Nước tương, dấm, đường, muối, mấy loại này nếm thử không có cảm giác gì đặc biệt. Thẳng đến lúc Mạc Tử Nghiên cầm lên hai lọ ớt cay đỏ chót hình dáng khác nhau. Cô vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Diệp Sơ Dương, hỏi, “Cậu có thể nói cho chị biết hai lọ ớt cay này khác nhau chỗ nào không?”

Diệp Sơ Dương tùy ý liếc mắt một cái, trầm tư một chút nói, “Chắc là ở mức độ cay.”

“Vậy lọ nào cay hơn?” Mạc Tử Nghiên tiếp tục học hỏi vô cùng nỗ lực.

Diệp Sơ Dương sau khi nghe thấy câu hỏi, nguyên bản biểu tình tùy ý tức khắc trở nên đứng đắn. Cô buông xuống dao phay trong tay, ánh mắt hơi hơi lóe một chút, ngay sau đó liền cười một cái với Mạc Tử Nghiên, “Loại chuyện này không phải quá đơn giản sao, chị nếm một chút là xong mà?”

Mạc Tử Nghiên: “……??” Tôi khuyết thiếu kỹ năng nấu ăn thật nhưng cô đừng có xem tôi như con ngốc được không hả?

Diệp Sơ Dương rất nghiêm túc nói nhảm, “Trên thực tế tôi cũng chưa nếm nên cũng không biết cái nào cay hơn.”

“Cậu nói cũng có lý, nhưng chị sẽ không ăn.” Mạc Tử Nghiên hừ một tiếng, “Chị không phải bị ngốc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.