Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh: Ác Ma, Ở Cách Vách

Chương 4: Chương 4




Editor: May

Bất đắc dĩ, thần cách quá cao, bối cảnh gia đình quá sâu, thế cho nên một ít truyền thông cũng không dám đưa tinlung tung.

Đương nhiên, đối phương cũng không nhận thức cô.

Người đến người đi, Mạc Bắc còn chưa có động.

Uông Đông Đông đã duỗi tay ấn ở trên ót của mình, xong rồi, dù là anh hay vị chủ nhân này, đều xong rồi!

Bây giờ anh cực kỳ hoài nghi, có phải bị chủ nhân nhà mình đã lên kịch bản hết rồi hay không, biết hôm nay K Thần sẽ ở đây, mới có thể chọn trở về ở chỗ này!

Càng nghĩ càng có khả năng!

Uông Đông Đông muốn khóc!

Dù sao tất cả mọi người đều không mù, cho dù chủ nhân đã nhuộm đầu tóc rồi, nhưng gương mặt kia lại không có thay đổi.

Quả nhiên, sau khi trợ lý đối phương nhìn thấy tướng mạo của Mạc Bắc, trực tiếp bạo phát: “Anh anh anh, lại là anh! Anh thật đúng là hết hy vọng không thay đổi, lần trước trà trộn vào hậu trường, lần này giả làm fan! Tôi nói bao nhiêu lần rồi, cách K Thần của chúng tôi xa một chút! Nghe không hiểu sao!”

Anh là thật không nghĩ tới, đàn ông hoa si lên cũng dọa người như vậy!

Mạc Nam này, là có tiếng thích cọ nhiệt độ người trong giới.

Chuyện lần trước đã làm người không cao hứng, sao anh ta còn dám tới!

Bên này, Mạc Bắc lại nhíu mày lại: “Giả làm fan?”

“Tôi dựa vào, anh còn muốn phủ nhận, anh nhìn xem đồ vật trong tay chính anh đi!” Trợ lý muốn điên, phải biết rằng thiếu gia ghét nhất chính là những nam cong này.

Mạc Bắc cúi đầu, theo ánh mắt trợ lý nhìn qua, trên va ly hành lý của cô còn đặt poster kia, đây…… Thật đúng là một hiểu lầm hoàn mỹ: “Tôi có thể giải thích.”

“Tôi không muốn nghe.” Người đàn ông đã mở miệng, ánh mắt lười biếng tựa như một tia sương sớm còn chưa tan đi, cách khẩu trang màu đen đều có thể nghe ra không kiên nhẫn trong tiếng nói kia, đại khái là bởi vì bị cảm, cảm xúc cũng không có khống chế được, có chút lệ khí mơ hồ: “Buông tay, sau đó cút.”

Cút?

Sau khi nghe được chữ này.

Đầu Mạc Bắc nghiêng đi một chút, cười thật chậm thật chậm, tiếp theo nâng lên tay lên, poster lấy phương hướng thẳng tắp bị ném vào thùng đen một bên.

Dứt khoát, lưu loát!

Tiếp theo, cô cắm tay vào túi quần, không chút để ý nghiêng đầu về một bên: “Xác thật không cần nghe, dù sao tôi chit là nhặt rác rưởi muốn ném thôi.”

Bốn mắt nhìn nhau.

Khí tràng hai người va chạm ra lại có thể chẳng phân biệt trên dưới?!

Lập tức.

Dù là trợ lý đối phương hay là Uông Đông Đông, miệng đều mở to, hai tròng mắt đều đang lay động.

Anh, bọn họ vừa mới nhìn thấy gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.