Trong lúc mất ý thức, anh đã mơ một giấc mơ rất dài. Giấc mơ về những ngày quá vãng.
Bản thể của anh và Mạn Châu là một cây mạn châu sa hoa mọc bên dòng suối vàng ở cõi âm. Anh là lá, Mạn Châu là hoa. Sau mấy ngàn năm tu luyện, họ đã nhìn trộm được Thiên đạo.
Song, ngay khi cây mạn châu sa hoa nọ sắp tu thành Phật, nội đan của nó đã bị linh hồn của một con mèo nuốt mất một nửa.
Và một nửa nội đan con mèo ăn mất kia chính là lá -- Sa Hoa. Kể từ đó, Sa Hoa đành mặc mình đầu thai luân hồi theo linh hồn mèo.
Trong những kiếp mèo ngắn ngủi của mình, duy nhất khắc ghi trong trí anh là cô gái có cái tên A Hàm.
Tất thảy loài người đều nhìn anh như nhìn một con súc sinh. Còn cô gái ấy lại coi anh như một người bạn.
Dẫu kiếp sống đó đã kết thúc, và dẫu khi về đến cõi âm đã nhớ ra thân thế mình, anh vẫn không muốn đầu thai.
Sau khi đầu thai, anh sẽ có thể quay về làm một cây mạn châu sa hoa, có thể bắt đầu tu luyện lần nữa. Tiếc thay, anh cũng sẽ quên lãng hết thảy mọi sự về A Hàm.
Anh muốn quay lại nhân gian để tìm chủ nhân của nó, để báo đáp ân nghĩa của người chủ năm xưa.
Nên Sa Hoa đã bất chấp mọi phản đối của Mạn Châu, quyết tâm lên nhân gian tìm chủ.
Mới đầu, Sa Hoa phần nào trách giận A Hàm, vì A Hàm đã vứt bỏ anh. Anh cũng tự cảnh cáo mình: Nhất định phải lạnh lùng. Dự định của anh là sau khi báo hết ân nghĩa, anh sẽ bắt mình đi đầu thai ngay.
Song, ơn nghĩa đã báo, nhưng khi bước đến cầu Nại Hà, trông thấy Mạnh Bà ở đấy, Sa Hoa lại do dự.
Anh đã tu luyện dọc đường đến suối vàng suốt mấy ngàn năm ròng, đã chứng kiến bao nỗi đau xót tuyệt vọng của kiếp người, trái tim tưởng đã hóa dòng nước chết, còn đâu sự sống mừng vui.
Nhưng trong quãng thời gian ở bên A Hàm, bị A Hàm chọc cho bốc khói đầu vì tức, bị A Hàm chọc ghẹo đến đỏ mặt, hay cả khi được A Hàm ôm ấp và tặng cho những cái hôn thật dịu dàng trong dáng hình loài mèo, lần đầu tiên anh cảm thấy mình đang sống.
Và anh cũng không muốn suy xét thêm, rằng đến cùng thì cái ý không muốn đi đầu thai kia là của anh hay của linh hồn mèo trong cơ thể này.
Anh chỉ biết là, anh muốn rời xa cây cầu Nại Hà này, anh muốn trở về dương gian.
Mạn Châu đã ngăn anh lại, mắng anh đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì rồi. Rõ ràng họ đã sắp sửa thành Phật, cớ gì Sa Hoa cứ phải đâm đầu vào hồng trần?
Sa Hoa đáp lại rằng: “Tâm tôi không thành, vương vấn trần thế. Lục căn đã không tịnh, còn nói gì chuyện thành Phật?”
Rồi anh liền về tìm A Hàm. Bảo anh tự cam sa đọa cũng thế, phá hủy chính mình cũng vậy, anh chỉ không muốn làm trái lời con tim.
Sa Hoa vốn là cây mạn châu sa hoa mọc bên con đường đến suối vàng. Ý nghĩa của mạn châu sa hoa là tình yêu đau thương và tuyệt vọng, là tình yêu không hối hận bao giờ.
Một khi dấn sâu vào hồng trần, số phận đã định anh phải chết vì yêu, thành khói tan đi thành tro đất mẹ. Ấy là lời nguyền trời cao định sẵn cho mạn châu sa hoa.
Trong buổi đêm hôm ấy, Sa Hoa đã kể câu chuyện này với A Hàm. Anh nói: “Nếu em cũng yêu anh như thế, anh nguyện lòng dứt bỏ hết thảy, bên em kiếp này.”
Nhưng A Hàm không yêu anh. Nên cô đã quên sạch câu chuyện ấy.
Dù rằng họ đã có quan hệ trên xác thịt, sự thật vẫn là cô không yêu anh...
Khi Mạn Châu áo đỏ bất ngờ tìm đến, linh khí của Sa Hoa đã tiêu tán cơ hồ cạn sạch. Mạn Châu chỉ có thể thấy linh hồn nát vụn của một con mèo đang ngả rạp trên đường, tựa như ngọn nến tàn chực tắt.
Mạn Châu trào phúng: “Sa Hoa, tham lam thứ không thuộc về mình, sớm muộn cũng phải trả giá.”
Đoạn, anh ta vươn tay ra, thu linh hồn vỡ vụn kia vào lòng bàn tay mình. Ánh đỏ nhạt nhòa bỗng chớp lóe, con mèo trên lòng bàn tay khép chặt đôi mắt xanh suy kiệt.
Gương mặt Mạn Châu vẫn y nguyên vẻ trào phúng, máu lạnh vô tình. Song, anh vẫn tức tốc đưa Sa Hoa đến bên cầu Nại Hà, cho Sa Hoa uống bát canh Mạnh Bà.
Anh nói với Sa Hoa - khi ấy đã hôn mê: “Tôi phải đần độn đến cỡ nào mới cứu cậu cơ chứ. Cậu cứ mãi không chịu đầu thai, không chịu cắt đứt trần duyên với cô ta. Nhưng đời này, cậu và cô ta đã định sẵn vô duyên, dù có hồn phi phách tán cũng không thể cưỡng cầu.”
“Thế nên tôi mới bảo cậu ngu muội, không còn thuốc cứu. Tôi cứu cậu thì còn ngu hơn.”
Từng câu từng chữ của Mạn Châu đều giá buốt rét lạnh. Song nếu nghe kĩ, ta vẫn nhận ra trong ấy một sự bất lực đã bị che giấu.
Sau cùng, anh chỉ đành thở dài: “Linh khí của mạn châu sa hoa đã bị cậu xua đi hết, có lẽ cũng không cần chịu lời nguyền muôn thuở của nó nữa. Hi vọng đời này, cậu có thể nối lại duyên xưa.”
Đoạn tiễn Sa Hoa vào lối luân hồi. Mạn Châu ôm lòng tiếc nuối quay về chỗ ở, thầm tính cách thu gom những linh khí đã bị tán đi của Sa Hoa, tranh thủ sớm ngày mọc lá, tu luyện thành Phật.
Nhưng chỉ lát sau, tiếng bước chân gấp gáp của Mạnh Bà đã truyền tới. Bà nói: “Mạn Châu đại nhân, không thấy Sa Hoa đại nhân đâu cả! Ngài ấy vẫn chưa đầu thai!”
Mạn Châu bỗng siết chặt tay, gằn giọng: “Cậu ta điên rồi chắc? Chỉ vì cô ả kia?”