Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 131: Chương 131




Một bên khác, Lục Văn Bân đã tìm hết cách, cuối cùng đã tìm được Lục Bác Dương.

Ông ta trốn ở trong nhà của người tình trẻ tuổi mới nhất, người phụ nữ đó xuất thân từ trong núi sâu của nông thôn, tầm nhìn rất nhỏ, sau khi Lục Bác Dương mua một căn hộ 120 mét vuông có thang máy cho cô, cô liền vui mừng ở lại, cô không hề rõ chuyện của Lục Bác Dương, không biết ông ta rốt cuộc có bao nhiêu gia sản, làm nghề gì, chỉ biết ông ta là kẻ có tiền, có thể cho cô hết ăn rồi nằm, liền vui vẻ đi cùng ông ta.

Dưới hoàn cảnh khó khăn này, Lục Bác Dương không muốn bị những người của công ty đòi nợ tìm được, ba bốn năm sáu cô người tình của ông ta vừa nghe nói ông phá sản, lần lượt cắt đứt quan hệ với ông, ông bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể giả dạng làm người bạn trai đang hệ hò bình thường với người tình mới này, đến nơi đây tránh nạn một chút.

Nhưng cho dù là khu chung cư phù hợp nhu cầu, hộ gia đình phần lớn không quan tâm đến chuyện trong giới thượng lưu, Lục Bác Dương vẫn cảm thấy không quá an toàn, ông mua vé du lịch theo đoàn cho mình và người tình nhỏ, dự định trước tiên mượn sự yểm hổ của đoàn du lịch chạy đến vùng khác, lại từ vùng khác ngồi máy bay ra nước ngoài.

Lúc Lục Văn Bân tìm tới ông, ông đã ăn mặc kín mích, xách hành lý lên, chuẩn bị đi.

“Ba, ba đây là muốn đi đâu?” Lục Văn Bân ở ngoài cửa chặn Lục Bác Dương lại, không kịp chờ đợi hỏi ông chuyện của công ty: “Hạng mục ở nước ngoài đó rốt cuộc là chuyện thế nào? Tại sao lại bị tra ra vấn đề lớn như vậy, chúng ta là bị người khác hãm hại hay chuyện là thật? Ông nội tại sao bỗng nhiên chết? Nhà chúng ta phá sản có phải thật không? Ba xử lý thế nào? Bây giờ con phải làm gì? Con......”

“Đừng hỏi nữa!”

Một loạt các câu hỏi khiến Lục Bác Dương vô cùng nóng.

Ông nói: “Con hỏi nhiều thế, ba phải trả lời câu nào trước? Chuyện ăn xén nguyên vật liệu, lần lượt biến thành hàng nhái là chuyện ông nội con dặn làm, ông ấy ở trong nhà luôn luôn rất gia trưởng, ba có cách gì chứ? Đêm hôm đó biết xảy ra chuyện, ông nhất thời lo lắng, đột quỵ chết trên giường, sáng ngày thứ hai lúc ba phát hiện ra, người đã lạnh rồi!

Chuyện phá sản là thật, Lục thị lần này là bị hạng mục lớn đó lôi chết, không thể xoay chuyển, con cũng không cần nghĩ cách nữa, cũng may chúng ta là công ty trách nhiệm hữu hạn, sau khi tính xong tài sản, trách nhiệm cũng xong, nhưng vì để phòng không may, ba trước tiên cần phải ra nước ngoài tránh nạn!

Ba ở ngân hàng nước ngoài cất một khoản tiền, lần này đi, trong vòng một hai năm sẽ không trở về, hay là con đi với ba?”

Cuối cùng cũng là đứa con trai mà mình coi trọng nhất, Lục Bác Dương vẫn đem kế hoạch của mình nói cho Lục Văn Bân nghe, cũng dự định mang theo anh.

“Ra nước ngoài? Mấy năm cũng không trở lại? Vậy mẹ và Dương Liễu còn con trai con làm sao đây?” Lục Văn Bân hỏi.

“Con ngốc sao!” Lục Bác Dương nói: “Con người của mẹ con con còn không biết sao? Ngày thường đều có giấu tiền riêng, bà không đói chết đâu, Dương Liễu lúc trước cũng không có chuyển hết toàn bộ tiền cho Lục gia chúng ta, trong tay còn giữ 1 khoản tiền, nuôi nó và con trai con cũng không thành vấn đề.

Công ty phá sản rồi, những tên đòi nợ đó nhất định sẽ tìm đàn ông trước, cũng không đến nỗi đi ức hiếp cô nhi quả phụ đúng không?

“Vậy...... di thể của ông nội xử lý sao đây?” Lục Văn Bân vẫn còn có chút do dự.

“Mẹ con và vợ con không biết xử lý sao?” Lục Bác Dương nhìn đồng hồ một chút, rất không kiên nhẫn nói: “Con muốn đi thì bây giờ đi với ba, không đi thì đi về lo ổn thỏa những chuyện đó trước, rồi tự mình nghĩ cách tới tìm ba! Sắp đến giờ rồi, ba phải đi đây, tự con quyết định đi!”

“Con......” Lục Văn Bân nghĩ rồi lại nghĩ, cắn răng một cái: “Vậy được, ba, bây giờ con sẽ đi với ba! Trước khi tới tìm ba, con đưa thẻ cho Dương Liễu rồi, vốn muốn để cô ấy chữa bệnh cho mẹ, rồi mời bác sĩ tâm lý gì đó, khoản tiền đó cho họ cũng tốt!”

Bãn chất của Lục Văn Bân, vẫn là một cái người ích kỷ.

Lão gia tử mất rồi, Lục Bác Dương trốn rồi, anh đương nhiên cũng không nguyện ý ở lại bị tìm phiền phức.

“Tốt! đi!” Lục Bác Dương dắt tay người tình, dẫn đầu đi về phía trước, đi ra ngoài mấy bước, lại quay đầu hỏi Lục Văn Bân: “Con vừa mới nói mẹ con bệnh rồi, còn phải mời bác sĩ tâm lý? Bệnh gì mà ghê vậy?”

“Cái này......” Lục Văn Bân do dự có nên nói chuyện này cho Lục Bác Dương nghe không, nhưng anh biết quan hệ giữa mẹ và ba anh đã không rất tốt rồi, nếu như để cho Lục Bác Dương biết Cao Thúy Lan bị người ta ép đến khu ăn chơi, mà còn bị một đám đàn ông hiếp qua, khẳng định ngay lập tức sẽ vạch rõ ranh giới với Cao Thúy Lan.......

“Bỏ đi bỏ đi! Bà già đó hai ba ngày là nói mình bị bệnh này bệnh nọ, không nhất định là thật, loại người như bả, sẽ chăm sóc tốt cho mình, chúng ta đi nhanh đi!” Lục Bác Dương cũng không quan tâm chuyện của Cao Thúy Lan, thúc giục Lục Văn Vân đi lên phía trước.

Bọn họ cùng nhau vào thang máy, tivi quảng cáo trong thang máy bắt đầu đưa tin.

Hoắc Nhất Hàng cùng Vân Khuynh sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng này, hôn lễ sắp xếp ở nhà cũ của Vân thị.

Nói là nhà cũ của Vân thị, kỳ thật cũng không hẳn vậy, sau khi Vân Khuynh mua được nhà cũ từ trong tay Vân Bính Hoa và Tô Tương, đem tu sửa lại một phen, còn Hoắc Nhất Hàng cũng giá cao mua lại tòa nhà sát vách nhà cũ của Vân thị, thế là, trong quá trình tu sửa lại, liền kết hợp hai tòa nhà lại, trở thành nhà mới của Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh!

Trong tin tức nói, Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh đã nhận xong giấy hôn thú, trước ngày đại hôn, Vân Khuynh sẽ tham gia tiệc nhận thân của Giang gia trước, chính thức nhận ba mẹ Giang gia, lấy thân phận là con gái của Giang gia xuất giá, mặc dù Vân Khuynh đã là người trưởng thành, việc nhận thân thế này cũng không có quyền lợi về mặt pháp luật gì, nhưng Giang gia lại vì đứa con gái này chuẩn bị một bộ đồ cưới trị giá 1 tỷ, đồng thời, sẽ tại đem 20% cổ phần của Giang thị chuyển nhượng cho Vân Khuynh trong bữa tiệc nhận thân!

Giang thị là hào môn chân chính của Vinh Thành, càng là doanh nghiệp lớn nổi tiếng cấp thế giới, 20% cổ phần bù được cả Vân thị và Lục thị!

Nhìn thấy trong tin tức, Vân Khuynh đứng giữa Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần, cười 1 cách ưu nhã ngọt ngào, sắc mặt của Lục Bác Dương càng thêm không tốt.

“Không ngờ tới nha đầu này lại sống càng ngày càng tốt, cũng là tên tiểu tử thúi mày mắt bị mù, nếu như mày không ly hôn với Vân Khuynh, chờ Vân Khuynh trở thành con gái của Giang gia, Giang gia nhất định có thể giúp chúng ta vượt qua nguy cơ lần này, chúng ta cũng sẽ không tới mức phải phá sản và chạy trốn! Đúng là người thế nào sẽ có mạng thế nào! Dương Liễu đó rốt cuộc có điểm nào tốt, khiến mày buông bỏ một viên minh châu thế này mà đi cưới cô ta!”

Lục Bác Dương càng nói càng tức giận: “Không được! Mày không thể đi với tao, mày trở về ly hôn với ả sao chổi kia ngay, nếu không, còn không biết cô ta sẽ mang đến vận xui lớn gì cho chúng ta nữa! Dù sao danh tiếng của Lục gia chúng ta hiện giờ đã bị hủy hoàn toàn rồi, thêm chuyện gì nữa cũng không sao! Nhưng, đứa con trai đó của mày không thể cho nhỏ sao chổi đó được, dù sao cũng là huyết mạch của Lục gia chúng ta......”

Đây là đã quyết định không mang theo Lục Văn Bân cùng đi.

Lục Văn Bân cũng không có ý kiến phản đối.

Trên thực tế, giờ này khắc này, anh cũng cảm thấy mình đã trở thành trò cười mỉa mai!

Người phụ nữ mà anh phí hết tâm tư muốn thoát khỏi, bởi vì rời khỏi anh, càng ngày càng xinh đẹp rạng rỡ, mà anh lại trở nên nghèo túng chật vật như thế!

Anh đã sớm hối hận, dù là một mực không muốn thừa nhận.

Anh rất không cam tâm, lại luôn không biết làm sao.

Nhưng anh lại cảm thấy Lục Bác Dương nói rất đúng, đều là bởi vì Dương Liễu, Lục gia mới thất bại.

Nếu như Dương Liễu không có mang thai trở về, anh và Vân khuynh sẽ không ly hôn, Vân Khuynh sẽ không mang nhiều tài sản đi như vậy, danh tiếng của Lục gia cũng không bị bại hoại, dựa vào năng lực của Vân Khuynh, còn có thể giúp Lục thị rất lớn, chỉ cần đợi thêm một chút, Vân Khuynh sẽ được Giang gia coi trọng, trở thành con gái của Giang gia, có chỗ dựa và tài sản lớn hơn để giúp đỡ Lục thị, có tiền, Lục thị sẽ không ăn xén nguyên vật liệu trong hạng mục, làm thành hàng nhái, tất cả chuyện xấu cũng sẽ không xảy ra, Lục thị và anh đều sẽ chỉ trở nên ngày càng tốt.

Mà nếu như anh và Vân Khuynh không có ly hôn, ở chung thêm, anh sẽ phát hiện ra cái tốt đẹp của Vân Khuynh, hôn nhân của anh sẽ hạnh phúc, viên mãn, người người ghen tị, mà không phải bởi vì cưới một tiểu tam thân phận thấp hèn như Dương, nhận hết sự chế nhạo và chỉ trích, từ đại thiếu gia Lục gia mà ai cũng đều ngưỡng mộ trở thành một tên cặn bã mà ai cũng phỉ nhổ!

Ly hôn, ly hôn, anh muốn trở về ly hôn!—— Trong đầu Lục Văn Bân, kiên định ý nghĩ này.

Dù sao Lục thị sắp phá sản, ah cái gì cũng không sợ, chỉ cần ly hôn với Dương Liễu, anh sẽ một lần nữa theo đuổi Vân Khuynh, nhân lúc Vân khuynh còn chưa cử hành hôn lễ với Hoắc Nhất Hàng.

Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng nhận giấy hôn thú rồi thì đã sao? Anh không phải cũng nhận qua giấy hôn thú với Vân Khuynh sao? Có thể nhận lần thứ nhất tại sao không thể nhận lần thứ hai? Anh và Vân Khuynh là có cơ sở hôn nhân, Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng cũng chưa chắc có tình cảm.

Về phần đứa con của anh và Dương Liễu, có thể giành được thì giành, không giành được cho Dương Liễu cũng được, sau khi anh và Vân Khuynh kết hôn cũng có thể sinh con, mang theo đứa con dòng máu thấp hèn này của Dương Liễu, sau này trưởng thành cũng chưa chắc sẽ giỏi......

Ôm một suy nghĩ tự cho là đúng, ra thang máy, Lục Văn Bân ngay cả chào hỏi cũng không nói, liền vội vàng đi.

Lúc này, Dương Liễu đã xách Cao Thúy Lan về nhà, sau khi cô mang người về, ném cho người hầu liền đi kiểm kê thứ đáng tiền trong nhà.

Lục gia lập tức sẽ phải phá sản, nàng trước tiên cần phải nắm trong tay mình tất cả tài sản, xem tình hình trước, không ổn sẽ ly hôn với Lục Văn Bân, đuổi bà già phế vật và Lục Văn Bân ra ngoài, sau đó, cô cũng dễ dàng kiếm cành cây cao khác nữa.

Nếu như Vinh Thành không thể tiếp tục ở, đi những thành phố khác cũng được......

Lòng Dương Liễu tràn đầy sự toan tính ích kỷ, căn bản không ngờ tới Cao Thúy Lan đã như vậy rồi, còn nhân lúc cô không chú ý, chạy tới phòng đứa bé, ôm đứa bé ra, thẳng đến nghe tiếng khóc của đứa con, cô mới ý thức tới sự sai sót của mình, nhanh chóng chạy ra ngăn cản Cao Thúy Lan.

Cao Thúy Lan đã mang theo đứa bé, lên ban công của lầu ba.

Thấy Dương Liễu đuổi tới, bà lập tức vật lộn ngồi từ trên xe lăn đến ban công, nâng đứa bé lên cao, vẻ mặt âm hiểm nói với Dương Liễu: “Dương liễu, đồ mặt dày đê tiện mày, đồ kỹ nữ nát, tao đối phó không được mày, còn không đối phó được đứa con hoang này sao? Mày đừng tới đây, mày mà tới, tao sẽ ném đứa con hoang này xuống cho nó ngã chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.