“Lục Văn Bân, anh đúng là ngu xuẩn tự đại như mẹ của anh vậy! Anh tưởng Dương Liễu tôi không có anh sẽ sống không nổi hay sao? Cái gì mà không xứng làm vợ của anh? Thật nực cười!”
Dương Liễu đưa tay lên, lau nước mắt giả tạo trên mặt mình, sửa sang lại tóc tai rối xù của mình, phủi đi tro bụi dính trên áo, chán ghét nhìn vết máu dính trên người mình, dùng đôi mắt khinh miệt nhìn Lục Văn Bân: “Anh nói tôi không xứng với anh, vậy ai mới xứng với anh? Nữ phục vụ ti tiện Triệu Thanh Thanh, hay là Vân Khuynh?”
“Lục Văn Bân, anh đừng tưởng bản thân mình tốt đẹp lắm! Anh chỉ là một công tử bột đốt tiền, chỉ biết xài tiền của gia đình, ngoài ra cái gì anh cũng không có, mà bây giờ Lục gia đã phá sản, anh ngay cả một tên ăn mày ở ven đường cũng không bằng!”
“Anh nghĩ anh còn có cái gì? Khuôn mặt đẹp trai ưa nhìn? Nói thật, dáng vóc của anh cũng không phải đẹp lắm đâu. Hôm đám cưới, anh làm chú rể, mặc bộ đồ làm lễ cũng xem như có chút khí chất, nhưng người ta Hoắc Nhất Hàng chỉ ăn mặc qua loa cũng khí thế ngời ngợi, mới là nam thần hạng nhất, mọi ánh mắt đều đổ dồn về anh ta, anh chẳng khác gì một thằng hề! Một phần trăm của người ta anh cũng không bằng!”
“Mà ngay cả kỹ thuật trên giường cũng không có, hàng thì vừa ngắn vừa nhỏ, sức cũng không có, lần nào cũng phải uống thuốc để trâu hơn được một chút! Lần nào quan hệ với anh xong tôi cũng phải chạy vào toilet dùng dụng cụ hỗ trợ mới thỏa mãn được mình. Nếu không phải vì muốn làm thiếu phu nhân của Lục gia, anh nghĩ tôi sẽ chịu làm vợ của anh sao!”
“Không sai, đứa con không phải của anh, nhưng chính xác là của ai tôi cũng không biết! Tôi ngủ qua với không ít đàn ông, nhưng ai cũng được hơn anh a! Đừng trách tôi, trách thì tự trách mình quá vô dụng đi thôi!”
“Đừng nói con của tôi không phải của anh, con của Triệu Thanh Thanh cũng có thể không phải của anh. Anh còn nhớ có lần dương vật anh bị đau tôi với anh đi khám không? Kết quả là tôi đi lấy giùm anh, kết quả cho thấy anh không có khả năng có con!”
“Cô, cô nói cái gì?” Lục Văn Bân mở to hai mắt, không tin nhìn Dương Liễu, hỏi: “Sao tôi lại có thể không có khả năng có con được. Hôm đó rõ ràng cô đã gọi điện nói với tôi là tôi hoàn toàn khỏe mạnh mà?”
“Tôi đương nhiên phải nói anh khỏe mạnh bình thường rồi, lúc đó tôi đang có bầu mà?” Dương Liễu cười khinh bỉ, nói: “Nói anh ngu đúng là không sai mà, không lẽ đáp án đơn giản vậy mà cũng không nghĩ ra được hay sao?”
“Được rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều, chẳng phải anh nói muốn ly hôn sao? Bây giờ lập tức ly hôn, một tên phế vật gia đình phá sản như anh, anh nghĩ tôi còn muốn đi theo anh sao? Nhưng anh nên nhớ, căn biệt thự này lúc mua chỉ ghi tên của một mình tôi, vả lại tôi ngoại tình anh không có chứng cứ, nhưng anh ngoại tình với Triệu Thanh Thanh thì cả Vinh thành này đều biết, mà ả ta thì còn sống sờ sờ kia, ly hôn anh đừng mong được chia một cắc nào!”
“Ngày mai đi, sáng sớm ngày mai, tôi ở cục dân chính chờ anh, cả hai bản hôn thú đều ở chỗ tôi, ngày mai sẽ đổi cả hai bản thành bản ly hôn, mai sáng 9 giờ, nếu anh không tới thì anh chính là con rùa rút đầu!”
“Còn về phần anh nói muốn tố cáo tôi, bắt tôi ngồi tù, anh có chứng cứ sao? Nếu không có chứng cứ thì anh làm gì được tôi? Tòa án với tù giam cũng đâu phải của anh?”
“Còn bây giờ thì đem theo thi thể của bà già phế vật này biến ra khỏi nhà tôi, nhìn thôi đã bực mình rồi! Nếu không phải anh nói Lục gia anh sớm sẽ có lại tiền, nhanh chóng biến thành phượng hoàng bay lên cao, tôi sẽ đi theo anh hay sao? Phế vật, lừa đảo! Lập tức xéo ra khỏi nhà tôi, để tôi còn tìm thanh xuân khác!”
Lục Văn Bân đứng im tại chỗ, sắc mặt xám xịt u ám.
Đả kích lúc Dương Liễu trở mặt đối với anh còn lớn hơn so với lúc Lục gia phá sản!
Lời của cô, đã chứng minh những gì mẹ anh nói là đúng – Cô đúng là một nữ nhân ti tiện mặt dày, từ lúc bắt đầu lại gần anh đã có tính toán, vì muốn bước vào hào môn của Lục gia, muốn dựa vào hào quang của Lục gia để thỏa mãn tư tâm của mình.
Cô chính là một con quỷ ích kỷ mưu mô, lúc ở Lục gia, lợi dụng Vân Bính Hoa và Tô Tương thiên vị cô mà ức hiếp Vân Khuynh, sau khi chiếm được lợi ích, lúc Vân gia gặp nạn, Vân Bính Hoa và Tô Tương hết tiền, lập tức hắt hủi bỏ rơi họ, bây giờ đối với Lục gia cũng tương tự như vậy!
Căn bản cô không hề có một chút tình cảm nào với anh, mọi chuyện cô làm đều là vì chính bản thân cô.
Một ả kỹ nữ thối tha bên trong toàn là thịt thối như cô, vậy mà anh lại để cô lừa lâu như vậy, còn tưởng rằng cô thật sự yêu anh, còn tưởng rằng dù cô không tài giỏi được như Vân Khuynh nhưng ít ra cũng là một cô gái hiền lành lương thiện.
Anh đúng là ngu, một cô gái lương thiện sao có thể làm ra nhiều chuyện xấu như vậy. Cô căn bản chính là một con rắn độc! (Giờ anh mới biết anh ngu hả Bân =)))
“Cái con tiện nhân chết tiệt này, tao, tao đánh chết mày!” Lục Văn Bân bị chọc tới điên tiết, không quan tâm gì nữa, tiến lên túm lấy Dương Liễu định đánh cô.
Dương Liễu ngược lại không hề sợ hãi, dí sát mặt vào mặt anh, nói: “Anh dám đánh tôi, anh đánh đi đánh đi! Anh đánh tôi chính là bạo lực gia đình, lúc ra tòa ly hôn tôi càng có lợi. Tốt nhất là anh nên đánh chết tôi, nếu không tôi sẽ tìm đủ mọi cách khiến anh không thể tiếp tục ở lại Vinh thành này. Đánh chết tôi anh sẽ phải đền mạng, anh dám không?”
Lục Văn Bân siết chặt nắm đấm đưa lên cao, tiếng xương tay kêu răng rắc.
Cuối cùng lại không dám ra tay.
Dương Liễu đẩy anh ra, châm chọc nói ra bốn chữ: “Phế vật! Hèn nhát!”
Sau đó cô xoay người, đắc ý đi vào biệt thự, vừa đi vừa lắc mông, mặc kệ đứa con do chính mình sinh ra đang chết trên vũng máu.
Cuối cùng Lục Văn Bân chỉ biết đem thi thể của Cao Thúy Lan rời khỏi biệt thự, anh không dám đưa thi thể bà về nhà cũ Lục gia mà tìm một nhà mai táng gần đó hỏa thiêu thành tro, trở về gặp Triệu Thanh Thanh, nhờ Triệu Thanh Thanh ra mặt, dùng tiền kiếm người về Lục gia đem tro cốt của lão gia tử cũng hỏa thiêu, đem hai hủ tro cốt mai táng ở một nghĩa trang cách khá xa thành phố.
Sau đó, anh rút sạch túi đi đến cục dân chính, làm thủ tục ly hôn với Dương Liễu.
Từ nghĩa trang trở về, anh trở về chỗ của Triệu Thanh Thanh, chỉ sau vài tiếng ngắn ngủi, anh bất ngờ khi căn biệt thự đã đổi chủ.
Mới vào ở là một đôi vợ chồng trung niên, người chồng thì hiền lành nhưng người vợ thì khá khó tính, chỉ nói vài câu qua loa là Triệu Thanh Thanh đã bán căn biệt thự này cho họ liền đuổi anh ra ngoài.
Anh xông vào định hỏi thêm vài câu thì ngay lập tức vị giội cho một chậu nước bẩn!
Điện thoại di động vang lên, anh mở ra xem, là tin nhắn của Triệu Thanh Thanh: “Đứa con không phải của anh, tôi đã phá thai rồi! Tôi không yêu anh, tôi chỉ yêu tiền của anh thôi, đừng tìm tôi nữa! Cũng xem như chưa từng quen biết qua tôi.”
Mưa càng lúc càng lớn, Lục Văn Bân bây giờ như một con chó lang thang không nơi nương tựa, chỉ trong phút chốc anh đã mất hết tất cả.
Không may cho anh, dù mưa lớn như thế nào, những tên đòi nợ cũng không bỏ cuộc, sau khi tìm được Lục Văn Bân, họ ở bên đường đánh anh một trận tơi bời khói lửa, kinh khủng nhất là có một tên đã vào ngay chỗ hiểm của anh, phế bỏ anh!
Cho đến khi cảnh sát xuất hiện, mấy tên giang hồ đánh anh mới gấp rút chạy trốn.
Rạng sáng, Lục Văn Bân được đưa tới cục cảnh sát, thay một bộ quần áo sạch sẽ, vết thương ngoài da đã được xử lý.
Mắt anh sưng rất nghiêm trọng, cả thân thể run không ngừng, miệng thì không ngừng lập đi lập lại: “Là do ả tiện nhân đó hại tôi! Tôi muốn kiện cô ta, cô ta là hung thủ giết người!”
“Anh nói ai giết chết ai?” Cảnh sát kiên nhẫn hỏi thăm.
“Dương Liễu! Chính là cô ta! Chính là ả tiện nhân đó, cô ta đẩy mẹ tôi và đứa con xuống lầu, cô ta đã giết chết mẹ tôi, còn giết chết cả đứa con do cô ta đích thân mang nặng đẻ đau, cô ta chính là con rắn độc, cô ta chính là ma quỷ, là kỹ nữ thối tha ác độc nhất!” Cảm xúc của Lục Văn Bân đang rất kích động: “ Còn có Triệu Thanh Thanh, cô ta nói thích tôi, thích tôi ròng rã 5 năm trời, cái gì cũng nguyện làm vì tôi, cuối cùng thì sao? Cũng là vì tiền của Lục gia mà thôi, đã vậy đứa con cũng không phải của tôi, không phải của tôi!”
“Lục Văn Bân, anh tỉnh táo lại một chút, khống chế cảm xúc của mình lại.” Cảnh sát không có kiên nhẫn nghe Lục Văn Bân nói nhảm, chỉ quan tâm tới sự việc liên quan tới vụ án: “Anh nói Dương Liễu vừa giết chết mẹ anh và một đứa bé, anh có chứng cứ hay nhân chứng gì không?”
“Tôi chính là nhân chứng!” Lục Văn Bân nói: “Tôi tận mắt nhìn thấy ả kỷ nữ đê tiện đó đẩy mẹ tôi và đứa con xuống lầu, tôi tận mắt nhìn thấy.”
“Vậy vật chứng đâu?” Cảnh sát hỏi.
“Vật chứng tôi cũng có!” Lục Văn Bân nói, lấy điện thoại di động ra: “Mẹ tôi trước khi chết có gửi cho tôi một tin nhắn, nói nếu như bà có xảy ra chuyện gì là do Dương Liễu hại bà!”
Cảnh sát sau khi chụp lại tin nhắn trong điện thoại, liền nói với Lục Văn Bân: “Lục Văn Bân, có phải bây giờ anh muốn kiện vợ trước của anh, tố cáo cô ta giết chết mẹ anh và đứa con không? Nếu đúng như vậy tôi sẽ cùng với bộ hình sự lập án, nhưng anh nên nhớ, anh phải chắc chắc anh không phải do nhất thời kích động mà vu khống người khác, vu khống cũng là phạm tội!
“Đứa bé đó không phải con tôi!” Lục Văn Bân giải thích một câu, liền hung tợn nói: “Đúng, tôi muốn kiện cô ta! Tôi không vu khống, cô ta chính là hung thủ giết người! Tôi sẽ thu thập càng nhiều chứng cứ càng tốt, vì cô ta tới Lục gia chúng tôi mà Lục gia mới phá sản, vì cô ta mà Lục Văn Bân tôi mới thảm như ngày hôm nay, cô ta đã lừa hết toàn bộ tiền của tôi, tôi phải bắt cô ta trả lại toàn bộ cho tôi.”
“Lục Văn Bân, tôi phải nhắc nhở anh.” Cảnh sát nói: “Tài sản của anh và Dương Liễu trong lúc ly hôn đã phân định rõ ràng, tài sản của Dương Liễu là của Dương Liễu, cho dù tội mưu sát thành lập, tài sản của cô ấy cũng không thuộc về anh, nếu tội lừa gạt thành lập, tài sản cũng sẽ được sung công.”
Lục Văn Bân sửng sốt một chút, anh còn tưởng sau khi kiện thành công Dương Liễu, số tài sản đó sẽ thuộc về anh, lúc đó anh sẽ có chút tiền để theo đuổi Vân Khuynh.
Nhưng thì ra số tiền đó dù anh có làm gì cũng không có được?
Anh cắn răng, oán hận nói: “Coi như sung công, cũng không thể để lại con ả kỹ nữ đó! Con rắn độc như ả ta nếu còn tự do tự tại bên ngoài không biết sẽ còn làm hại bao nhiêu người vô tội, đồng chí cảnh sát, mấy anh hãy bắt tạm giam Dương Liễu, tôi rất nhanh sẽ tìm được chứng cứ, bắt ả ta phải đền tội!”