Người phụ nữ trẻ tuổi đến Quân Tì sơn trang là Tống Nhan.
Trước khi Vân thị bị Vân Bính Hoa bán đi, Tống Tây Hoa đã rời công ty, mà công việc của Tống Nhan vốn dĩ là do Tống Tây Hoa cho, mới làm chưa được mấy ngày, Tống Tây Hoa rời đi, công ty sắp bị bán đi, đương nhiên cô cũng không thể tiếp tục ở lại.
Tống Tây Hoa bị Vân Bính Hoa và Tô Tương tính kế, sau khi uống ly cafe bị bỏ thuốc, đã làm với Tống Nhan, trong lòng luôn cảm thấy có lỗi với cô, cũng đưa cô đi đến công ty mới, tiếp tục để cô làm thư kí của mình.
Tống Tây Hoa tạm thời có việc bận, nghĩ là Tống Nhan cũng là phụ nữ, có thể giúp Vân Khuynh 1 chút, liền để Tống Nhan đến Quân Tì sơn trang trước.
Điện thoại Tống Nhan hết pin rồi, lại là lần đầu gặp Vân Khuynh, cho nên, Tống Tây Hoa đưa điện thoại của mình cho cô, để cô tiện liên lạc Vân Khuynh.
Không nghĩ đến, lại cho Dương Liễu nhân cơ hội!
Lúc đến nơi vắng vẻ, Dương Liễu đi sau Tống Nhan, đâm lên cổ cô 1 mũi an thần, cô mới phản ứng lại thấy không đúng lắm, cơ thể đã mềm nhũn té xuống đất, nhân cơ hội lấy điện thoại của Tống Tây Hoa, gọi điện cho Vân Khuynh.
Sau khi nghe tiếng mở cửa thông qua điện thoại, Dương Liễu đắc ý cúp máy, mang theo kim tiêm an thần cuối cùng, lên lầu tìm Vân Khuynh, để tiêm vào người cô!
Nhìn quanh 4 phía, Dương Liễu nhắm vào thùng giấy mà Vân Khuynh dùng để chuyền nhà, cô bỏ nhiều công sức, mới đưa Vân Khuynh vào, sau đó kéo thùng giấy, đến thang máy, rồi để thùng giấy lên xe, chạy khỏi Quân Tì sơn trang.
Nửa tiếng sau, Tống Tây Hoa đến Quân Tì sơn trang sớm nhất, đi đến trước cửa tòa nhà của Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng ở, mới vừa tính đi vào, lại nghe trong bụi hoa có tiếng quen thuộc: “Tôi...sao tôi ở đây? Chết rồi!”
“Tống Nhan?” Tống Tây Hoa thuận theo âm thanh đi đến, quả nhiên nhìn thấy Tống Nhan gấp gáp xông ra, thấy Tống Tây Hoa, cô hoảng loạn nói: “Tây Hoa tiên sinh, có người phụ nữ chuyến phát nhanh, cô ta là người xấu, cô ta nói tìm Vân Khuynh, cùng tôi đi vào, nhân lúc tập kích tôi, còn cướp mất điện thoại của anh!”
“Cái gì?” Tống Tây Hoa nghe xong, liền có dự cảm không lành.
“Nhanh, chúng ta lên xem!”
Anh hoang mang dẫn theo Tống Nhân chạy về phía thang máy, lúc đến căn phòng, cửa lớn mở ra, Hoắc Thành Quân đi từ phòng đối diện qua, thấy bọn họ, nhiệt tình chào hỏi: “Tống Tây Hoa đến à, đây là cô nương nhà ai? Thật xinh đẹp!”
“Bác gái, con tên Tống Nhan, là thư kí của Tây Hoa tiên sinh.” Tống Nhan lễ phép trả lời, lập tức hỏi: “Bác gái, xin hỏi, Vân Khuynh tiểu thư có nhà không?”
“Có, nó đang ở nhà sắp xếp đồ đạc, qua mấy ngày là đến ngày cử hành hôn lễ, muốn chuyển qua kia, Tây Hoa đưa con qua đây, chính là để phụ giúp sao?” Hoắc Thành Quân vẫn luôn chưa qua đó, nên không biết Vân Khuynh đã bị Dương Liễu đưa đi, còn tưởng là cô còn ở nhà.
Nghe Hoắc Thành Quân nói vậy, Tống Tây Hoa thở phào, không gấp như lúc nãy đi vào nhà.
“Vân Vân.” Anh kêu.
Trong nhà không ai trả lời, ngược lại điện thoại vang lên.
Trong lòng Tống Tây Hoa thình thịch 1 tiếng, tăng nhanh tốc độ bước đi.
Vào phòng, thấy điện thoại của Vân Khuynh tùy tiện vứt dưới đất, anh nhanh chóng lượm lên, nhìn màn hình, là Hoắc Nhất Hàng gọi đến, anh nhìn 4 phía, không thấy Vân Khuynh đâu, nhấn nghe máy.
Giọng Hoắc Nhất Hàng gấp gáp truyền đến: “Khuynh Khuynh, lúc nãy em ở đâu, anh gọi mấy lần cũng không bắt, anh tưởng là em…”
“Em nghe anh nói, bây giờ em nên ở chung với mẹ, đóng chặt cửa, ai gõ cửa cũng không được mở, Dương Liễu vẫn chưa bị xử bắn, cô ta giả bệnh nằm viện, sau đó trốn viện, trước mắt cảnh sát đang truy nã cô ta, anh sợ cô ta sẽ đến Quân Tì sơn trang tìm em báo thù. Bây giờ anh đang trên đường về.”
“Khuynh Khuynh, em nghe anh nói không? Sao không lên tiếng?”
“Hoắc tổng, tôi là Tống Tây Hoa, mới đến Quân Tì sơn trang, Vân Vân không ở nhà, nửa tiếng trước, có người phụ nữ chuyển phát nhanh tập kích người tôi phái đến, người đó, rất có thể là Dương Liễu!”
Tống Tây Hoa rất không muốn trả lời Hoắc Nhất Hàng như vậy, nhưng sự thật ngay trước mắt, Vân Khuynh thật sự rất có khả năng bị Dương Liễu bắt đi.
“Cái gi? Tống Tây Hoa? Anh… anh nhanh chóng đi coi camera của khu vực, tra được nhân viên đáng nghi đó gửi tôi, bây giờ tôi đi cục cảnh sát!” Ngữ khí của Hoắc Nhất Hàng hiển nhiên giảm xuống mấy độ.
“Được, tôi lập tức đi!” Tống Tây Hoa cầm điện thoại của Vân Khuynh đi ra ngoài.
“Tây Hoa, xảy ra chuyện gì? Khuynh Khuynh lúc nãy còn ở nhà, tại sao bây giờ không thấy, có phải…” Hoắc Thành Quân cảm thấy chuyện này không đúng, chặn Tống Tây Hoa lại hỏi.
“Bác gái, Dương Liễu trốn thoát khỏi cảnh sát, Vân Vân có khả năng bị cô ta đưa đi, nhưng bác khoan gấp, con và Hoắc tổng sẽ cố hết sức tìm kiếm, bác ở nhà đợi tin tức.” Nói xong, Tống Tây Hoa tiếp tục đi ra ngoài.
Tống Nhan thấy vậy, cũng nhanh chóng theo anh.
Tống Tây Hoa đi xuống lầu, đi đến phòng xem camera nội bộ của khu vực, quả nhiên thấy người quỵ tạo là Dương Liễu và Tống Nhan cùng đi đến tòa nhà của Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng, còn thấy Dương Liễu tiêm lên người Tống Nhan, kéo Tống Nhan vào bụi hoa… sau đó, còn đứng tại chỗ gọi điện, rất nhanh, cửa mở ra, cô ta đi vào…
10 phút sau, cô ta xuống lại, kéo theo thùng giấy đủ để đựng 1 người, rất dùng sức kéo đến xe chuyển phát…
Tống Tây Hoa lập tức tra trong điện thoại Vân Khuynh, hiển thị cuộc gọi gần đây ngoài Hoắc Nhất Hàng còn có anh.
Anh nhanh chóng gọi điện cho Hoắc Nhất Hàng: “Hoắc tổng, tôi tra camera giám sát rồi, dựa vào ngoại hình, chắc chắn là Dương Liễu, cô ta mặc đồng phục của công ty chuyến phát z, cố ý che bản số xe lại, thấy không rõ, anh nhanh đi tra có nhân viên chuyển phát nào mất tích không…”
“Tôi đã tra được, số xe là Vinh a…” Hoắc Nhất Hàng gấp gáp nói: “Bây giờ anh đi biệt thự của Dương Liễu và Lục Văn Bân 1 chuyến, xem bên đó có tình hình gì, tôi đang ở cục cảnh sát coi camera giao thông của toàn thành phố.”
“Được, tôi đi liền! Video bên này trên đường tôi gửi anh.” Tống Tây Hoa cúp máy, lại gấp gáp chạy ra ngoài.
Tống Nhan cũng theo sau: “Tây Hoa tiên sinh, tôi đi cùng ngài.”
“Cô đi làm gì? Tôi đi tìm người, đâu phái đi chơi, cô về đi!” Trong lòng Tống Tây Hoa bây giờ chỉ có Vân Khuynh, nói chuyện với Tống Nhan khó trách hơi khó nghe.
Tống Nhan ngây người, áy náy giải thích: “Xin lỗi, Tây Hoa tiên sinh, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, thực ra lúc đó tôi và người chuyển phát cùng đến phòng bảo vệ, cô ta nói cần giao đồ của Vân tiểu thư, trước cửa bảo vệ có kiểm tra 1 chút, là em… nói giúp vài câu.”
“Cô nói gì?” Tống Tây Hoa mạnh mẽ quay lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tống Nhan: “Cô nói, là cô để ác phụ Dương Liễu vào đây? Cô…. thật đáng chết!”
“Tây Hoa tiên sinh, tôi… tôi không cố ý.” Tống Nhan cúi thấp đầu, nước mắt lưu chuyển trên khóe mắt.
Cô thật sự không cố ý, cô không biết ân oán của Dương Liễu và Vân Khuynh, nếu cô biết Dương Liễu sẽ tập kích cô, sẽ cướp điện thoại của Tống Tây Hoa từ tay cô, sau đó đưa Vân Khuynh, hại Tống Tây Hoa gấp gáp như vậy, cô không những không giúp Dương Liễu nói chuyện, còn kêu bảo vệ kiểm tra thật kỹ.
Nhưng bây giờ, cô thật sự trở thành người giúp đỡ Dương Liễu.
Tống Tây Hoa có lẽ rất quan tâm Vân Khuynh, lúc cô ở Vân thị cũng nghe nói, Tống Tây Hoa đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng lạnh nhạt, nhưng anh lo lắng cho Vân Khuynh rõ ràng như vậy, thì ra, không phải anh không thích phụ nữ, mà trong lòng đã có người rồi…
Không biết tại sao, nghĩ đến đây, trong lòng Tống Nhan có từng cơn chua xót.
“Vân Vân không có chuyện gì, vậy thì tốt nhất, nếu Vân Vân thật sự có chuyện, Tống Nhan, tôi tuyệt đối không tha cho cô! Bây giờ cút cho tôi!” Tống Tây Hoa thực sự quá lo lắng rồi, nghe Tống Nhan nói cô vậy mà nói giúp Dương Liễu, để Dương Liễu thuận lợi vào đưa Vân Khuynh đi, anh cực kỳ tức giận, giận dữ ném vài câu, liền lái xe đi.
Tống Nhan 1 mình đứng tại chỗ, chỉ có thể nhìn Tống Tây Hoa lái xe rời đi, xe chạy nhanh như bay, trong lòng cô, như là đường ở dưới bánh xe, bị chà đạp 1 cái vô tình…
Cô nghĩ, cô chắc là thật sự thích Tống Tây Hoa rồi, nhưng khoảng cách của cô và Tống Tây Hoa quá xa, với lại, Tống Tây Hoa sớm đã có người trong lòng, dù cho, người đó, đã là vợ của người khác.
Cô đau lòng cho thâm tình yêu mà không cần đạt được của anh, cũng đau lòng cho sự ngưỡng mộ chắc vĩnh viễn không ai thấy được của bản thân!
- ---
Lúc Vân Khuynh tỉnh lại lần nữa, phát hiện bản thân ở dưới hầm của khoang thuyền, xung quanh còn 7-8 người phụ nữ mặc đồ không tốt chút nào.
Thuyền chắc đang chạy trên biển, lắc qua lắc lại.
Thấy cô tỉnh, có 1 người phụ nữ đưa nửa bình nước suối cho cô: “Chị, cuối cùng chị cũng tỉnh, em của chị nói chị bị bệnh truyền nhiễm, khiến tụi em đừng đến gần, nhưng em thấy chị cũng không giống bị bệnh truyền nhiễm, ngược lại giống như bị tiêm thuốc an thần, chỉ là ngủ, trước đây em từng làm vệ sinh ở bệnh viện, mỗi lần thấy y tá tiêm an thần cho bệnh nhân, đều là bộ dạng này.”
“Em chị?” Vân Khuynh hoài nghi nhìn xung quanh: “Đây là đâu? Tôi không có em.”
Đột nhiên, cô nghĩ đến người cuối cùng cô nhìn thấy trước khi hôn mệ là… Dương Liễu!
“Chị, chúng ta đang trên thuyền, đi nước a, không lẽ chị không phải trốn qua nước a tìm việc nuôi gia đình sao?
Trốn?
Vân Khuynh kinh ngạc, sau khi bị tập kích, mang đến thuyền trốn ra nước ngoài?
Nhưng Vinh Thành không gần biển, không lẽ, cô đã ngủ mấy ngày rồi?
Dương Liễu muốn mang cô đến nước a? Nhưng không đúng, bây giờ Dương Liễu là tội phạm, cô ta muốn chạy đi càng không tiện, tại sao muốn đưa cô đi?
Hay là, Dương Liễu muốn giết cô trên biển?