Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 154: Chương 154




63154.

Vân Khuynh chỉ là có chút hiếu kỳ, chẳng phải chỉ là mấy ngày không gặp, sao lại có người phụ nữ trở thành vị hôn thê của chồng cô.

Giang Mạc Thần cho rằng cô không vui, liền vội giải thích: “Em gái, đây là con đàn bà điên, đơn phương thích Hoắc ca, em không cần để ý cô ta làm gì, người đàn ông của em ưu tú như vậy, đơn phương thích anh ấy không chỉ một hai người, con điên đó chỉ là bám dai một chút thôi.”

Anh đi về phía trước, nhìn Vân Khuynh, lại nói: “Sắc mặt này, miễn cưỡng có thể xem được, em không biết, anh Hoắc lúc đem em từ chỗ đó ra, nhìn bộ dạng yếu ớt tiều tụy của em, lòng anh đau thắt lại…”

“Vợ của anh, chú nói thế, không thích hợp lắm nhỉ?” Hoắc Nhất Hàng nói, lạnh lùng đáp.

Nụ cười trên Giang Mạc Thần cứng đơ, rất nhanh, lại mở miệng: “Không phải chứ? Anh Hoắc, đến em anh cũng phòng bị sao? Em luôn một mực xem Khuynh Khuynh làm em gái, em gái ruột, vậy thì, lòng ta đau thắt…chả phải cũng vì thái hậu đại nhân nhà em đã gọi cả trăm cuộc điện thoại hỏi thăm tình hình em gái em sao?”

Vừa nói, anh hình như nhớ đến điều gì đó, lấy điện thoại mình ra, mở camera: “Em gái, lại đây, hướng về phía anh cười cái, anh chụp tấm hình gửi cho thái hậu đại nhân, nếu không, chắc bà ấy nhịn không được sẽ giết qua đây mất.”

Giang phu nhân thật sự rất quan tâm đến Vân Khuynh, trong lòng Vân Khuynh lại dịu lại, phối hợp làm một số tư thế đẹp.

“Chụp” một tiếng, Giang Mạc Thần chụp xong, ngẩng đầu lên, thì thấy Giang Mạc Thần bất mãn nhìn anh ta, lập tức hiểu rõ ý của Hoắc Nhất Hàng: “Được, không quấy rầy vợ chồng anh chị thân mật nữa, em đi đây.”

Mắt thấy Giang Mạc Thần đã ra khỏi cửa, còn thuận tay đóng cửa lại, mệnh lệnh người khác canh ở trước cửa, Hoắc Nhất Hàng mới hướng tầm nhìn lên người Vân Khuynh.

“Khuynh Khuynh, đừng nghĩ nhiều, người đàn bà này, không quan trọng!” ý Hoắc Nhất Hàng là Lôi Hoan Ni.

“Dạ, em biết anh chả có ý gì với cô ta” Vân Khuynh nói: “Chúng ta đã trải qua bao nhiêu chuyện, em tin anh, chỉ là, em thấy thái độ cô ta với anh, chắc là khó mà từ bỏ, anh..là vì em mới chọc vào cô ấy?”

Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần quen biết một người đàn bà tên Lôi Hoan Ni, vả lại, người đàn bà này còn chạy đến phòng bệnh của cô để quậy, bọn họ cũng chỉ đuổi cô ta đi, phải biết, tính khí hai người này không phải là loại dễ tính.

Cho nên, người đàn bà này, chắc không phải dạng vừa.

“Chuyện này không phải chuyện của em” Hoắc Nhất Hàng nói: “Anh và Mạc Thần cùng nhau đến thành C để làm ăn, thì quen cô ta, cô ta là đại tiểu thư của Lôi Gia đình đám, Lôi Gia chỗ nào cũng quản tới, lần này đến Thượng Hải, anh và Mạc Thần và Lôi Gia hợp tác, mới đụng vào cô ta, nhưng, em không cần để ý cô ta, đợi sức khỏe em khỏe lại, chúng ta sẽ về ngay.”

“Được.” Vân Khuynh ngoan ngoãn gật đầu, năng lực và thế lực của Hoắc Nhất Hàng, có khả năng vượt quá sức tưởng tượng của cô ta, nhưng cô lại chọn tin anh, tất cả đều nghe anh sắp xếp.

“Khuynh Khuynh, đói chưa? Anh nấu cho em chút cháo, em đợi xíu.” Hoắc Nhất Hàng nói xong, đi đến bên cạnh, cầm hộp giữ nhiệt qua, mở ra, một mùi thơm lừng nóng hổi bóc ra, anh ngồi xuống, lấy muỗng, múc từng muỗng thổi cho hết nóng rồi đút cho Vân Khuynh ăn.

Cả phòng đầy sự ấm áp....

- ---

Giang Mạc Thần rời khỏi phòng bệnh không bao lâu, thì thấy con mèo Cố Du đang cẩn thận núp sau chậu cây, dáng vẻ đó không biết dễ thương cỡ nào, anh nảy sinh ra tâm tư, liền nhẹ tay nhẹ chân qua đó, đứng sau lưng của Cố Du, học theo bộ dạng cô, cúi người, nói sát bên cô: “Cô Cố, cô đang nhìn ai vậy?”

“Tôi muốn đến thăm chị Vân Khuynh, không muốn gặp tên lưu manh Giang Mạc Thần chết tiệt ở đây! Nên coi thử hắn có đó không!” Cố Du vẫn là cô gái đơn thuần không chút tâm cơ, lúc này, nghe thấy có người hỏi, liền trả lời ngay.

“Hả? Giang Mạc Thần là tên lưu manh chết tiệt? Anh ta sao lại lưu manh với cô?” Sắc mặt Giang Mạc Thần có chút thay đổi, bị con a đầu này đánh một trận “no đòn”, còn quấn khăn trên đầu, cô ta lại có ấn tượng thế với anh sao?

Sao trong lòng lại không thoải mái!

“Hắn đó nhân lúc người ta gặp nguy, ôm ta, bóp mặt ta, uy hiếp ta, còn...” nói tới đây, Cố Du coi như đã phản ứng được, quay đầu lại, hướng nhìn người đàn ông đằng sau mình,

Nhưng do hai người cúi quá gần, cô vừa quay đầu lại, hắn cũng đang nghiêng đầu nhẹ, bờ môi hai người, bỗng chốc dính vào nhau.

Hai người không hẹn mà đồng thời mở to hai mắt.

“Anh...anh hôn ta? Lưu manh thối!” một giầy sau, Cố Du đẩy ra, khuôn mặt với những đường nét tinh tế, đột nhiên ửng đỏ lên có cảm giác chỉ cần bóp cái có thể chảy cả máu ra, cô giơ bàn tay lên tát một cái lên mặt của Giang Mạc Thần!

Nụ hôn đầu, nụ hôn đầu của cô!

Giang thiếu bản tính vô lối quen rồi, lần đầu bị con nha đầu này đánh là vô ý, nhưng lần hai lại bị đánh thật là không thể được.

Do vậy, cái tát của con nha đầu này chưa tới mặt anh, đã bị anh dùng bàn tay chặn lại, sau đó, còn kéo người ta vào trong lòng mình.

“Dám chửi bổn thiếu là lưu manh? Đồ vật nhỏ, em không biết hai từ lưu manh viết sao hả? Hả? Hôm nay ông tâm trạng tốt, sẽ dạy cô thế nào gọi là, lưu, manh, chân chính!” Giang Mạc Thần nói từng chữ một xong, thì nắm lấy cằm của Cố Du, đưa dầu cô lên, cúi đầu, hôn lên bờ môi nhỏ yêu kiều của cô! Ngông cuồng cắn xé hai bờ môi mềm mại đó.

Vốn dĩ, chỉ tính phạt cô một chút, nhưng dần dần trong lòng cũng thấy có gì lạ lạ.

Mùi vị của đồ vật nhỏ sao lại ngọt đến thế.

Anh bất giác ôm chặt eo cô hơn, hôn sâu hơn.

Cố Du bị Giang Mạc Thần hôn đến không thở nổi, cả nửa ngày mới hoàng hôn lại, lưỡi anh đã vào tận trong hàm răng bé nhỏ của cô, thâm nhập sâu vào bên trong, cứ vô phép tìm kiếm vị ngọt trong miệng cô.

Cô muốn vùng vẫy, nhưng bị anh giữ chặt quá, hơi thở ngông cuồng kia quấn lấy toàn bộ giác quan của cô, khiến cô không né được, chỉ đành chấp nhận.

Dần dần, cô lại cảm nhận được sự mãnh liệt và mùi vị của nụ hôn này, có chút chìm vào đó...

Không biết trôi qua bao lâu, khi Cố Du cảm thấy mình sắp thở không nổi, Giang Mạc Thần mới thả cô ra.

Hai người, há mồm to ra hít những luồng không khí mới vào.

Khuôn mặt của Cố Du đỏ bừng lên, mắt hướng xuống, cảm thấy hơi thở của mình và Giang Mạc Thần đang quấn vào nhau, ngay đến nhìn cũng không dám nhìn anh.

Nhưng lại nghe thấy một nụ cười đắc ý của hắn: “Đồ vật nhỏ, không ngờ hơi em khá tuyệt, ông đây thích!”

“Anh....” Cố Du cả họng bị chặn lại không nói nên lời.

Tên lưu manh thúi này, dám cưỡng hôn cô, lại còn dám nói mấy lời đầy ái vị như thế?

“Bỏ tôi ra!” cô vùng vẫy, phẫn nộ muốn thoát khỏi vòng tay của Giang Mạc Thần: “ Lưu manh chết tiệt, lưu manh thối, ta một chút, không! Ta đến cả một chút cũng không thích ngươi! Ngươi mau thả ta ra, nếu không ta báo cảnh sát!”

“Ôm chặt?” Giang Mạc Thần móc môi cười, đột nhiên cúi eo xuống, ôm ngang Cố Du: “Ý là thế sao?”

Cũng không biết là mùi vị của đồ vật nhỏ này thật là quá tốt, hay là do hắn Giang Mạc Thần F.A đã lâu, cũng muốn đàn bà rồi, lúc này, anh phát hiện cả người anh đang bốc lên một luồng hơi nóng, cái tượng trưng cho nam nhi của anh cũng đang có sự thay đổi.

Anh lại bị con nha đầu này làm nổi lửa lòng?

Cảm giác này thật có chút khó chịu, nhưng hắn Giang Mạc Thần trước giờ chưa bao giờ để mình bị thiệt thòi!

“Đồ vật nhỏ, ngươi cậy lão già ta chưa tính sổ với ngươi, ngươi còn dám đùa với lão gia? Vậy hôm nay chúng ta tính món nợ này cho đàng hoàng!”

Giang Mạc Thần vừa nói, vừa “Ôm chặt” Cố Du, bước lớn hướng vào thang máy bệnh viện.

Vừa vào thang máy, Cố Du đã nhảy xuống, liền đẩy Giang Mạc Thần ra, muốn chạy trốn.

Cô có cảm giác không yên, thấy minh tiếp tục ở bên người đàn ông này, sẽ có nguy hiểm lớn!

Nhưng chân cô vẫn chưa chạy ra khỏi thang máy, đã bị Giang Mạc Thần nắm lấy bắt về, trực tiếp ép cả người vào trong tường: “Muốn chạy? Cô thấy đồ vật nhỏ bé như cô, có thể thoát khỏi tay bản thiếu?”

Cửa thang máy sắp đóng, đột nhiên có một tiếng hét lớn: “Đợi chút.”

Người vào là một người đàn ông, Cố Du thấy anh ta như thấy cứu tinh vậy, liền dùng ánh mắt cầu cứu anh.

Ai ngờ, Giang Mạc Thần chỉ dùng một ánh mắt băng lạnh như dao lướt qua: “Mắt mù hả? Không thấy thang máy đã đầy người rồi sao?”

Người đàn ông thân cao như ngựa kia liền ấp úng, lập tức đáp; “Xin lỗi xin lỗi, mắt tôi không tốt, tôi đợi chuyến sau, tôi đợi chuyến sau!’

Cố Du hận đến nỗi không thể mắng người.

Đây có thể chứa 14 người, lúc này chỉ có cô và Giang Mạc Thần hai người, đâu ra đầy người.

Cửa thang máy dưới sự uất ức và oán giận của cô, từ từ khép lại.

Giang Mạc Thần trống một tay ra, trực tiếp ấn xuống tầng hầm dưới lầu một, ngữ khí lạnh xíu: “Con gái duy nhất của Cố Gia Cố Du? Ba mẹ cô có nói với cô Bổn thiếu là người không thể chọc vào trong toàn Vinh Thành này không?”

“Nói rồi thì đã sao? Không nói thì đã sao? Giang Mạc Thần, tôi nói anh biết giờ là xã hội pháp trị, con nha đầu tôi không sợ anh!” rõ ràng là sợ muốn chết, nhưng Cố Du lại mang một khí thế không muốn thua cuộc.

“Thật không?” Giang Mạc Thần cười một tiếng: “Không sợ tôi? Ừm? Tiếc là đây không phải Vinh Thành, cho dù lão tử ra gặm ngươi đến nát, cũng không ai dám nói ta nửa lời!”

Âm thanh vừa dứt lời, môi hắn lại đè cô xuống, người phụ nữ toàn thân bị ép vào tường, đôi tay ôm lấy mặt của cô, vô nghi kỵ hôn môi cô, mặt cô, cổ cô, xuống dưới nữa, gặp chướng ngại, kéo dây kéo quần áo cô xuống, thì nắm hai cục tròn tròn trắng ngần trong tay, môi cũng chạm vào đó, mở răng của mình ra, nhẹ nhàng gặp nhắm bồ đào đỏ mê hoặc lòng người kia!

“Hả...Ngươi...”

Đôi mắt của Cố Du mở tròn ra, khuôn mặt nóng bừng lên, tên lưu manh chết tiệt ấy lại dám cắn..chỗ đó của cô!

“Ting!” một tiếng, đến lầu một.

Thang máy mở, Cố Du chưa phản ứng kịp, đã bị Giang Mạc Thần ôm đi.

Anh nhanh chóng tìm được chỗ đỗ xe chuẩn xác của mình, đó là lúc anh đến Cảng C để thuận tiện nên mua nó.

Cửa xe mở ra, người phụ nữ trong lòng bị ném vào hàng ghế sau, thân thể người đàn ông tùy hứng đè xuống, “Bịp!” cửa xe đóng chặt....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.