Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 159: Chương 159




“Anh Nhất Hàng, anh về rồi! Em thấy bên ngoài trời mưa lớn, thời tiết trong thành phố là như thế này. Đột nhiên sẽ có một cơn bão! Mặc dù nhiệt độ đã tăng trong mùa này. Nhưng trời vẫn lạnh sau cơn mua. Em có mang theo trà gừng, anh qua lấy uống thử xem!”

Lôi Hoang Ni mặc một chiếc váy màu hồng dịu dàng, vui vẻ chạy qua, nhìn thẳng vào Vân Khuynh đang trong vòng tay của Hoắc Nhất Hàng, nhiệt tình muốn chạy đến nắm lấy cánh tay của Hoắc Nhất HÀng.

Hoắc Nhất Hàng chắc chắn sẽ không để cô ấy thành công.

Nét mặt chìm xuống, lạnh lùng nói: “Đứng lại!”

Hoắc Nhất Hàng ôm lấy Vân Khuynh lùi vài bước, nhìn Lôi Hoan Ni như một con dao sắc bén: “Ai cho cô vào đây? Cút!”

Tay của Lôi Hoan Ni cứng đơ, có chút xấu hổ và rút về.

“Anh Nhất Hàng, tại sao anh dữ như vậy làm gì? Em chỉ là biết anh dọn đến đối diện nhà em, lại thấy rằng trời mưa, sợ anh bị trúng gióng vì thế làm cho anh một món súp gừng, em chỉ là đang quan tâm anh.”

“Tôi không cần sự quan tâm của cô, tôi và vợ tôi không hoan nghênh cô, mời cô rời khỏi!” Hoắc Nhất Hàng với giọng nói lạnh lùng, không có chút biểu cảm trên khuôn mặt.

“Đi thì đi, có gì hay ho chứ!” Lôi Hoan Ni khịt mũi, không gây sự vướng víu nhưng lại nói: “Em qua đây cũng là nói giúp anh trai em một tiếng, tối nay anh ta tìm anh có chuyện trao đổi.”

“Trao đổi cái gì?” Nếu như Lôi Đông Hãn tìm anh ta thì Hoắc Nhất Hàng cần phải cân nhắc.Ít ra, bây giờ họ đang ở trong thành và trong phạm vi quyền lực của Lôi gia, các cuộc đàm phán trước đây rất tuyệt vọng, anh ta cũng không hy vọng không trở thành kẻ địch của Lôi gia.

“Làm thế nào em biết rằng anh ta muốn bàn gì với anh? Hôm đó em chạy đi hỏi anh ta rốt cuộc đã bàn về cuộc hôn nhân của chúng ta như thế nào, anh ta còn chửi em một trận, nói rằng anh không phải là người mà em có thể nghĩ ra, nói với em rằng hãy để trái tim này chết đi! Ơm! Chắc là thực sự có một số chuyện muốn bàn với anh mà em không được biết!”

Lôi Hoan Ni làm ra một dáng vẻ bực bội, lại nói: “Nhưng mà, anh Nhất Hàng, anh sẽ có nỗi ám ảnh với em trong thời gian dài, muốn em từ bỏ, đó là điều không thể!”

Nói xong, cô ta nheo mắt nhìn sang Vân Khuynh, quay người và đi.

“Khuynh Khuynh, em đừng hiểu lầm, anh không kêu cô ta đến đây.” Hoắc Nhất Hàng cúi đầu, thấy Vân Khuynh nhìn về phía sau của Lôi Hoan Ni, nhanh chóng giải thích một câu.

Anh ta hét lên một tiếng: “Người đầu!”

Rất nhanh chóng, hai người hầu đã tiến lên nghe lệnh: “Ngài Hoắc, phu nhân.:

“Ai đưa người phụ nữ điên đó vào đây?”

“Kệ đi, Nhất Hàng.” Vân Khuynh nói với giọng dịu dàng: “Em thấy cô gái Lôi Hoan Ni đó cũng không có ý xấu gì, đừng giận dữ, em vẫn cảm thấy cơ thể có chút yếu. Anh dìu em vào phòng ngủ nghỉ ngơi được không?”

Liên quan đến Lôi Hoan Ni, Hoắc Nhất Hàng đã nói với cô ta rồi, cô ta muốn lựa chọn tin tưởng anh.

Cô gái đó có lòng với Hoắc Nhất Hàng, nhưng Hoắc Nhất Hàng không có suy nghĩ gì với cô gái đó hết, như vậy là đủ rồi/

Người đàn ông của cô ta, cô ta có thể hiểu. Nếu như có thể tuỳ tiện bị cuốn đi bởi một người thì cũng không thể cô đơn cho đến khi gặp cô ấy.

Với suy nghĩ này, Vân Khuynh lại cảm thấy bản thân mình trong lòng Hoắc Nhất Hàng chiếm vị trí đặc biệt. Tâm trạng trở nên tốt hơn.

Còn Hoắc Nhất Hàng nghe Vân Khuynh nói rằng hơi yếu, lập tức cúi người xuống và ôm cô ấy lên phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Anh kêu em ở bệnh viện vài hôm, em không chịu, xuống lầu xuống xe đều muốn tự mình làm, cơ thể của bản thân mà không biết sao?”

Vân Khuynh nằm trong vòng tay của Hoắc Nhất Hàng cười và nói: “Được được được, bây giờ đều nghe lời anh, cơ thể này đâu chỉ của riêng em, rõ ràng cũng là của anh, nên em phải chăm sóc nó cẩn thận không để thể mất nữa, nếu không thì anh sẽ khiển trách em.”

Hoắc Nhất Hàng đứng trên cầu thang: “Em chắc rằng anh dám khiển trách em?”

“Nhìn xem nhìn xem, chính là khuôn mặt này, giọng nói này.”

“Này, em đó.” Hoắc Nhất Hàng có chút bất lực: “Thật bó tay với em.”

Câu nói này, nói có chút chán nản nhưng trong mắt anh ta đầy sự dịu dàng và bao dung…

Đến phòng ngủ, Hoắc Nhất Hàng cẩn thận đặt Vân Khuynh lên giường và đắp chăn cho cô ấy.

“Nhất Hàng, những ngày qua vất vả anh rồi, nếu như không có việc khác giải quyết, khoảng thời gian ăn tối còn rất dài, không thôi thì anh nằm xuống nghỉ ngơi với em một lúc?” Vân Khuynh nhìn xuống đôi mắt xanh xao của Hoắc Nhất Hàng, có chút đau lòng.

Giường trong bệnh viện thực sự đủ lớn, nhưng anh ta sợ ép cô. Trong vài ngày qua đều ngủ trên mép giường, anh ta phải bảo vệ cô và rõ ràng là chưa ngủ sâu một giấc.

“Cũng được.” Hoắc Nhất Hàng gật đầu, cởi áo khoác ra, mở chăn nằm xuống. Sau đó tiện tay kéo Vân Khuynh qua ôm vào trong lòng: “Khuynh Khuynh, ngủ đi. Cần gì thì gọi anh dậy.”

“Nhất Hàng, em có chút hơi tò mò, anh có thể nói em biết không, anh vì phải cứu em mà đã hợp tác điều kiện gì với Lôi gia. Miệng của anh trai em quá kính, em hỏi anh ta đều không nói cho em biết.” Vân Khuynh chỉ im lặng trong nửa phút, sau đó xoay người trong vòng tay Hoắc Nhất Hàng và hỏi những câu hỏi mà cô ấy muốn hỏi từ lâu.

“Anh ta không muốn nói cho em là bởi vì nói với em sẽ không có ý nghĩa gì.” Hoắc giọng nói của Nhất Hàng phát ra từ đỉnh đầu: “Không có gì khác hơn là tốn một số tiền, mang lại lợi ích cho Lôi gia.”

“Nhưng…” Vân Khuynh vẫn muốn hỏi

Giọng nói của Hoắc Nhất Hàng lại vang lên: “Khuynh Khuynh, đừng động đậy nữa, anh muốn ôm chặt em.”

Trước đây anh ta không thể tìm được cô, cả thế giởi đều trở nên tối tâm và cuối cùng cô cũng trở về bên anh. Nếu như không quan tâm đến cơ thể cô ấy thì anh ta đã sớm lo lắng háo hức rồi!

Vân Khuynh nghĩ một lúc, và sớm hiểu ý của Hoắc Nhất Hàng. Khuôn nặt có chút nóng, thì thầm và nói: “Không phải anh rất biết chịu đựng không?”

Mặc dù tiếng rất nhỏ, nhưng Hoắc Nhất Hàng đã nghe được.

Anh ta cúi đầu, ngẩng mặt Vân Khuynh lên: “Khuynh Khuynh, em đang đề cập đến việc gì hay việc gì cụ thể? Nếu như là việc cut hể vậy thì anh muốn thật lòng nói với em, về vấn đề ngủ với em thì một chút kiên nhẫn anh cũng không có!”

“Cho nên, đừng quyến rũ anh!”

Vân Khuynh đột nhiên khiến Hoắc Nhất Hàng nổi dậy, dường như lúc nào cũng là bị anh ta ăn thịt đến chết. Vì biết rằng anh ta nhất định không đối xử như vậy với cô ta khi bệnh vì thế cô trêu chọc anh ta!

“Nhất Hàng, thực sự….không sao đâu. Mặc dù bây giờ em không còn sức lực, em cảm thấy cơ thể mình trống rỗng, nhưng nếu anh chịu đựng khó khăn, anh muốn làm gì em vẫn có thể để anh làm điều đó. Không thành vấn đề, sau khi về nước thì em nghỉ ngơi vài hôm là được.”

Vân Khuynh nói, cố tình đưa đôi tay nhỏ bé của mình vào trong áo của Hoắc Nhất Hàng. Vẽ vòng tròn lớn nhỏ quanh trái tim anh.

Cơ thể của của Hoắc Nhất Hàng cứng ngắt, đột nhiên anh ta cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình, máu đã dồn dập đến một nơi nào đó. Anh ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang “vẽ bậy”: Khuynh Khuynh, em đang bắt nạt anh không dám đụng chạm vào em đúng không?”

Cô ấy chắc chắn là cố tình! Cố tình nói rằng cô ấy yếu, cảm thấy cơ thể trống rỗng, làm sâu sắc thêm những rắc rối, cố tình nói rằng cô ta có thể chịu đựng. Trên thực thế thì dù cô ta dám thì anh ta cũng không dám!

Người phụ nữa với vẻ ngoài “Rất vô tội”: “Em đâu có bắt nạt anh, rõ ràng là em thương xót anh, sợ anh khó chịu, cho nên…”

“Cho nên, em đừng di chuyện qua lại!” Hoắc Nhất Hàng nghiến răng, anh ấy thực sự nhịn rất khó khăn!

“Em ngủ không thoải mái lắm vì thế phải tìm một tư thế thoải mái hơn?” Vân Khuynh trong lòng lén lút cười và chuyển động thêm vài cái.

Tuy nhiên, chưa kịp đợi cô ta vui vẻ bao lâu thì Hoắc Nhất Hàng đột nhiên cười khúc khích và nói: “Khuynh Khuynh, nếu như em thật sự thương xót anh thì vẫn còn có cách.”

“Cách gì?” Vân Khuynh hỏi trong ý thức.

“Như vậy.” Hoắc Nhất Hàng nhếch miệng, bắt lấy đôi tay đang “vẽ bậy” của Vân Khuynh, kéo xuống dưới…

“Cơ thể bị trống rỗng, không có sức lực, không sao, tay của em có dây thần kinh là được.”

Một tiếng sau, Hoắc Nhất Hàng mãn nguyện và ngủ thiếp đi. Nhưng trong lòng Vân Khuynh không thể nguôi ngoai trong một thời gian dài.

Cô ta cảm thấy rằng cô ấy không thể di chuyển bàn tay phải của mình nữa!

Tại sao, còn có kiểu vận động như vậy? Anh ta dùng tay của cô để mãn nguyện phần thân dưới của anh ta?!

Nhìn thấy người đàn ông ngủ rất an tâm, Vân Khuynh chỉ có thể giấu tay dưới tâm chăn.

Trái tim không cho phép, nhưng không còn cách nào khác!

Không lâu sau, cô ấy mới ngủ thiếp đi.

Đợi cô ấy ngủ đi, Hoắc Nhất Hàng lại mở mắt ra và hôn lên má của cô ấy. Ôm chặt cô ấy hơn và tiếp tục ngủ….

Khi ăn bữa tối, Giang Mạc Thần và Cố Du về rồi.

“Anh, Du nhi, hai người canh lúc dùng bữa nên qua đây đúng không?” Vân Khuynh nhìn họ và trêu chọc.

Lại phát hiện ra Cố du đã thay một bộ đồ khác, mặc loại quần dài, tay dài, cổ ren, cô ta có chút nghi ngờ và hỏi: “Em đã nói rằng chiếc xe của hai người luôn theo sau xe em, khi chúng em đến thì đã không thấy hai người rồi, thì ra là đi mua sắm.”

Nói hết câu, cô ta lại cảm thấy kết luận này có chút vấn đề.

Nếu như nói là vừa đi mua sắm, tại sao chỉ cho Cố Du mua một bộ đồ, ngay cả bộ đồ ban đầu của cô ta cũng không mang về.

Vài giây sau, trong đầu cô ta nổi lên sự việc ở bệnh viện, Giang Mạc Thần đã gọi cuộc gọi kêu rằng mượn một chiếc áo, vì thế đã hiểu chuyện gì.

Má hơi ửng đỏ, có chút không tự nhiên và khen một cậu: “Du Nhi, chiếc áo này đẹp quá, qua đây, hai người ngồi xuống ăn cơm!” Làm những việc đó, vẫn rất tốn sức đó!

Cố Du cúi đầu xuống và không dám nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của bất kỳ ai, chỉ ngồi xuống là bắt đầu ăn.

Đều là do lưu manh thối nát Giang Mạc Thần này khiến cho cô ta mất mặt…

Sau khi ăn xong cơm tối, Hoắc Nhất Hàng đi qua bên Lôi gia, Giang Mạc Thần dự định đi cùng anh ta nhưng Hoắc Nhất Hàng lại nói một câu: “Giữ lấy người phụ nữa của cậu!”

Câu nói này, Hoắc Nhất Hàng đã nói ở bệnh viện một lần, nhưng lần này có ý nghĩa khác.

Giang Mạc Thần nghĩ một hồi, vẫn chưa nghĩ ra và quay người lại đưa Cố Du lên lầu.

Vân Khuynh nhìn họ trông rất hợp. Giang Mạc Thần có chút bắt nạt, Cố Du nói rằng ghét anh ta nhưng không chống cự anh ta.

Tạnh mưa, Vân Khuynh đi dạo vòng quanh vườn hoa, cho thức ăn tiêu hoá.

Nửa tiếng sau, cô ta vừa muốn trở vào trong nhà, người bên Lôi gia qua nói rằng Hoắc Nhất Hàng và Lôi Đông Hãn say rượu rồi và kêu cô ấy đưa về.

Vân Khuynh nghĩ rằng Lôi gia hợp tác với Hoắc gia, giúp cô giải cứu khỏi con tàu buôn lậu. Tất nhiên cũng không ra tay với cô ta, lại liên quan đến Hoắc Nhất Hàng, vì thế đã đi qua Lôi gia…

Lời của tác giả

Khuynh Khuynh không gặp nguy hiểm, nhưng tình hình có hơi đặc biệt, đúng, là cốt truyện của Lôi Hoan Ni, là cái gì đây? Mời xem tiếp chương tiếp theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.