Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 167: Chương 167




Lôi Đông Hãn không nghĩ tới, Giang Mạc Thần lại không buông tha, mà Hoắc Nhất Hàng cũng không lên tiếng ngăn cản, nói rõ anh ta cũng ủng hộ cách làm của Giang Mạc Thần.

Anh có chút nóng giận, lại không thể biểu lộ ra, dù sao thì, là anh cho người bao vây họ lại trước.

Nhưng Hoắc Nhất Hàng không phải cũng lấy mất nhiều cơ mật của Lôi gia đó sao?!

“Hoắc tiên sinh, Giang tiên sinh, chúng ta cũng đã từng hợp tác 1 lần rồi, tôi vẫn tin tưởng 2 vị, hai vị cũng không phải tiểu nhân, cũng sẽ không tiết lộ cơ mật của Lôi gia chúng tôi ra ngoài, tôi cũng sẽ không đưa ra yêu cầu gì với hai vị, chuyện này, coi như xong đi?”

Ý này, là muốn lấy cơ mật của Lôi gia để xoa dịu nguy cơ mà Lôi gia cố ý tạo ra sao?

“Lôi Đông Hãn, anh cũng thật biết tính kế nhỉ? Nói cái gì tín tưởng chúng tôi, thế nhưng phải làm sao đây? Nhưng chúng tôi lại không tín tưởng Lôi gia các người! Muốn lấy cơ mật của Lôi gia để làm lắng chuyện hôm nay xuống, sợ là quá lợi cho Lôi gia các người rồi?” Giang Mạc Thần nhếch miệng cười, ngữ khí lại rất lạnh nhạt.

Trên thực tế, đạn giấy mặc dù không có lực sát thương rất lớn, nhưng cọ xát qua cánh tay của Hoắc Nhất Hàng, vẫn quẹt ra một vết máu.

Nghĩ đến nếu như đó là đạn thật, mà Hoắc Nhất Hàng lại không thể tránh kịp, động tác vừa rồi, anh cuối cùng vẫn sẽ bị thương nặng thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng...... Vân Khuynh đen mặt, ngẩng đầu nhìn Lôi Đông Hãn rồi lạnh lùng nói: “Lôi tiên sinh! Đêm qua, là Lôi Hoan Ni tính kế gạt chồng tôi tới nhà các người, là các người âm mưu trước, dù cho chồng tôi lấy đi thứ gì của các người, đó cũng là có qua có lại, là chồng tôi có bản lĩnh, cái này cũng không nên trở thành vật cá cược để anh dẹp yên mọi chuyện!

Hôm qua anh cũng không có ở Lôi gia, chúng tôi có thể xem như chuyện mà Lôi Hoan Ni làm anh không biết, anh vì khuyên Lôi Hoan Ni đừng chấp mê bất ngộ nữa mà thiết kế ra một vở kịch thế này, chúng tôi cũng có thể xem như anh vì em gái mình dụng tâm lương khổ, nhưng em gái là của anh, liên quan gì đến chúng tôi chứ?

Anh lợi dụng chúng tôi, vây giết chúng tôi, tạo nguy hiểm cho chúng tôi, uy hiếp tính mạng của chúng tôi là sự thật! Chúng tôi dĩ nhiên không phải tiểu nhân, nhưng cũng không phải người ngu dốt thiện lương, tôi lại thấy vừa rồi có 1 câu nói anh nói không sai ——Con người có suy nghĩ, có linh hồn, con người cần có trách nhiệm với hành vi của mình!

Lôi gia các người tính kế chồng tôi trước, ý đồ ly gián quan hệ giữa tôi và chồng tôi trước, làm ra những hành vi bất lợi với chúng tôi trước, bây giờ dựa vào cái gì mà muốn dẹp yên mọi chuyện chỉ bằng một hai câu đơn giản?”

Sắc mặt Lôi Đông Hãn trở nên có chút khó coi.

Anh không ngờ tới, đối mặt với tình huống như vậy, Vân Khuynh không những không một chút e ngại, còn có thể nói ra những lời này 1 cách rõ ràng rành mạch, mà mỗi một câu, đều khiến anh không thể cãi lại.

Một hồi lâu, cơ mặt anh mới căng cứng, hỏi: “Vậy mọi người muốn thế nào?”

Lời này, hiển nhiên là đang hỏi Hoắc Nhất Hàng.

“Khuynh Khuynh, em muốn cái gì?” Hoắc Nhất Hàng lại giao quyền quyết định cho Vân Khuynh.

Vân Khuynh nghĩ nghĩ, nói: “Lôi hoan Ni tính kế chồng tôi, đây là chuyện thứ nhất, gạt tôi qua đó ý đồ ly gián quan hệ giữa vợ chồng chúng tôi, đây là chuyện thứ hai, anh lợi dụng chúng tôi, đây là chuyện thứ ba, nếu như Lôi gia có thành ý chịu trách nhiệm với ba chuyện này, vậy thì, hãy đồng ý với chúng tôi ba yêu cầu.”

“Ba yêu cầu nào?” Lôi Đông Hãn hỏi tiếp.

“Cái này......Bây giờ tôi còn chưa nghĩ xong, nhưng trước khi tôi và Nhất Hàng rời khỏi thế giới này, nhất định sẽ nhớ tới.” Vân Khuynh cười nói.

Đây là muốn cho Lôi gia 3 lời cam kết trắng, nội dung gì trên đó, tùy ý viết.

Vân Khuynh thốt ra những lời này, không chỉ có Lôi Đông Hãn, Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần cũng có chút kinh ngạc.

Đương nhiên, theo sau, chính là vui mừng.

Vốn dĩ, Hoắc Nhất Hàng giao quyền quyết định cho Vân Khuynh, chỉ muốn để Vân Khuynh tùy ý đòi hỏi gì đó ở Lôi gia, anh đều sẽ lấy giùm là được rồi.

Không nghĩ tới, cô vợ nhỏ thông minh của nhà mình sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, thật đúng là —— Không hổ là người phụ nữ mà Hoắc Nhất Hàng anh yêu, làm tốt lắm!

Hoắc Nhất Hàng từ trong túi lấy ra một món đồ nhỏ, nói với Lôi Đông Hãn: “Lôi tiên sinh, liên quan tới bí mật của Lôi gia, ngoài việc lưu trữ trong đây, còn ở trong đầu tôi, anh đồng ý yêu cầu của vợ tôi, tôi đưa thứ này cho anh, chuyện này, chấm dứt tại đây đi!”

Ngữ khí của câu nói cuối cùng này, hoàn toàn giống với câu của Lôi Đông Hãn trước đó.

Sắc mặt Lôi Đông Hãn càng thêm khó coi.

Nhưng ngẫm lại mình hôm qua ra ngoài là bởi vì chuyện gì, lại nhìn Vân Khuynh một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, tôi có thể đồng ý yêu cầu của ba người, nhưng tôi đồng thời cũng có một yêu cầu —— Tôi hi vọng trước khi tôi và Hoan Ni rời khỏi thế giới này, Lôi gia và Hoắc gia, Giang gia cho dù không thể làm bạn, đồng minh cũng không phải là kẻ địch.”

Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần liếc nhau một cái, hai người nhất trí đồng ý.

Tiếp đó, chính là cùng nhau ngồi xuống, lập bằng chứng gì đó.

“Vân tiểu thư, không biết cô có nghe nói qua Vân gia ở Kinh Thành không?” Bắt tay làm hòa xong, Lôi Đông Hãn vẫn đem nghi vấn trong lòng hỏi ra.

“Kinh Thành? Tôi không biết,” Vân Khuynh thành thật trả lời: “Tôi từ nhỏ sống ở Vinh Thành, lần này là lần đầu rời khỏi Vinh Thành.”

“Sao thế? Kinh Thành cũng có Vân gia à?”

“Có!” Trả lời cô, lại là Hoắc Nhất Hàng: “Trăm năm vọng tộc.”

Ánh mắt anh rơi trên khuôn mặt của Lôi Đông Hãn: “Tại sao anh lại nhắc tới Vân gia ở Kinh Thành, anh còn có quan hệ với Vân gia ở Kinh Thành?”

“Tôi đã từng gặp qua một vài người của Vân gia ở Kinh Thành mà thôi, Vân tiểu thư cũng họ Vân, tùy tiện hỏi một chút. Lôi Đông Hãn nói: “Nhưng mà, khuôn mặt của Vân tiểu thư ngược lại có mấy phần giống với Vân Tình tiểu thư của Vân gia ở Kinh Thành, có lẽ là trong thế giới lớn này, không thiếu cái lạ chăng!”

“Ừm.” Vân Khuynh gật đầu, không có để chuyện này trong lòng.

Hoắc Nhất Hàng sớm đã xử lý ổn thỏa chuyện ở thành phố C Thành này rồi, thời gian về nước cũng dời sớm lên buổi chiều.

Phương tiện giao thông mà họ sử dụng, vẫn là máy bay tư nhân của Giang gia.

Máy bay từ chạy đến cất cánh, rất nhanh liền bay lên khoảng không trung mấy vạn dặm, Vân Khuynh tựa vào lòng Hoắc Nhất Hàng, mỉm cười nói: “Nhất Hàng, em cho đến bây giờ, mới có chút cảm giác sống sót sau tai nạn.” -------Nhóm dịch: Boss - app iNovel-------

Rời khỏi thành phố ven biển phức tạp, lòng cô cuối cùng cũng nhẹ nhõm hẳn.

“Khuynh Khuynh, sau này anh sẽ không để em gặp phải bất kì nguy hiểm nào nữa!” Hoắc Nhất Hàng nói: “Anh nghĩ qua rồi, sau khi trở về, mua một mảnh đất, lần nữa xây một tòa thành thương nghiệp, đặt hết Hoắc thị và Vân thị vào trong thành thương nghiệp, anh thấy mảnh đất lân cận Giang thị kia cũng không tệ.”

“Anh Hoắc, anh cư nhiên lại nhắm tới đất nhà em?” Giang Mạc Thần cười khổ: “Mảnh đất đó, chiếm 1/10 Vinh Thành nha, còn là năm đó, ông nội em mua lại, luôn giữ lấy đợi tăng giá đó! Anh thật dám nghĩ tới.”

“Anh có gì không dám nghĩ?” Hoắc Nhất Hàng một bộ mặt “thứ anh này nhìn trúng chính là của anh”: “Giang gia mấy cậu luôn kinh doanh bất động sản, cũng không thiếu đất, bây giờ còn kiểm soát cả ngành giải trí, chỉ một đứa con trai là cậu, lại không thích ngồi yên trong phòng làm việc, giữ lại mảnh đất đó chính là lãng phí, còn không bằng bán cho anh và Khuynh Khuynh. Hơn nữa, Khuynh Khuynh là em gái của cậu, đất này bán cho tụi anh, cũng không tính là bán miếng ngon cho người ngoài, không phải sao?”

“Em không có ý kiến nha!” Giang Mạc Thần vội nói: “Nhưng chuyện lớn thế này em không thể làm chủ, anh phải trở về hỏi ba mẹ em, bọn họ rất quý mảnh đất đó nha.”

“Ba mẹ cậu đã đồng ý rồi!” Hoắc Nhất Hàng nói: “Ý của bọn họ là, mảnh đất này, chính là đồ cưới của em gái cậu, nhưng anh cảm thấy không thích hợp, vợ anh tự anh nuôi, cho nên, anh và ba mẹ cậu thương lượng, thành thương nghiệp cũng bao gồm cả Giang thị vào trong đó......”

Không đợi Hoắc Nhất Hàng nói xong, mắt Giang Mạc Thần lập tức sáng lên, kích động hỏi: “Anh Hoắc, ý của anh là, sau này anh sẽ giúp em quản lý Giang thị?”

“Chuyện này thật quá tốt rồi, Khuynh Khuynh là em gái của em, anh là em rể của em, làm con rể của ba mẹ em, anh quản lý Giang thị cũng là chuyện đương nhiên......”

“Giang Mạc Thần, giờ là ban ngày, đừng mơ quá sớm!” Hoắc Nhất Hàng hơi nhếch miệng cười, nói: “Anh đây không có đồng ý giúp cậu quản lý Giang thị, chuyện mà anh đồng ý với ba mẹ cậu chính là, bắt cậu trở về quản lý Giang thị!”

Vân Khuynh còn chưa chính thức nhận ba mẹ Giang thị, sau khi nhận xong, anh quả thực cũng là con rể của Giang gia, nếu như là người ngoài, có lẽ sẽ còn nghi ngờ anh có ý đồ gì đó với Giang thị, nhưng mà, mặc kệ là ba mẹ Giang thị hay là Giang Mạc Thần, đều biết Hoắc Nhất Hàng tuyệt đối có thể tín tưởng.

Cho nên, nghe được Hoắc Nhất Hàng nói như thế, Giang Mạc Thần trừng lớn đôi mắt: “Anh Hoắc, anh...... anh lại bán mất em?!”

Bộ dạng đó, giống như Hoắc Nhất Hàng đã làm ra tội ác tày trời nào đó vậy.

“Mạc Thần, sớm muộn gì cậu cũng sẽ quản lý Giang thị, phản kháng, không bằng tiếp nhận.” Hoắc Nhất Hàng nói, lời này, xem như khuyên nhủ.

“Anh Hoắc, anh không phải không biết, em đối với chuyện làm ăn, một chút hứng thú cũng không có! Hơn nữa, là bản thân ba em thích làm ăn! Vậy em sẽ để ông ấy làm cho đã!” Nhắc đến ba Giang, ngữ khí của Giang Mạc Thần có chút không tốt lắm.

Anh từ nhỏ khao khát ba anh có thể thường xuyên ở bên, nhưng người đó, vĩnh viễn chỉ biết bôn ba trên thương trường, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, anh cũng chỉ có thể thấy hình bóng ông ta trong đêm giao thừa, đôi lúc, thậm chí ngay cả tết, ông ta cũng bay ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn.

Dần dần, anh không còn hi vọng với tình thương của ba, anh bắt đầu chán ghét chuyện làm ăn, càng ngày càng lạnh nhạt với ba Giang.

“Con người rồi cũng sẽ già.” Hoắc Nhất Hàng nói: “Mẹ cậu nói cho tôi biết, mấy năm này, sức khỏe ông ấy cũng không tốt lắm.”

“Sức khỏe ông ấy tốt hay không liên quan gì với em? Suốt ngày không ở nhà, mệt chết cho đáng đời!” Sắc mặt Giang Mạc Thần khẽ thay đổi.

Trầm mặc chốc lát, vẫn hỏi một câu: “Chỗ nào không khỏe.”

Hoắc Nhất Hàng cười một tiếng: “Cậu đi về hỏi chút chẳng phải sẽ biết?” Giang Mạc Thần chính là mạnh miệng.

Ngay lúc này, tủ rượu cố định phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng động dị thường, giống như có vật sống nào đó núp bên trong vậy?!

“Ai?”

Hoắc Nhất Hàng ngay lập tức cầm súng lên.

Giang Mạc Thần cũng đứng lên, mặt phòng bị nhìn tủ rượu: “Ra đây!”

Không có động tĩnh.

“Không ra tôi sẽ nổ súng!” Hoắc Nhất Hàng lạnh lùng nói, đồng thời, bảo vệ Vân Khuynh ở phía sau, ra hiệu cho Giang Mạc Thần và anh cùng bước lên trước xem xét.

“Đừng...... Đừng nổ súng! Tôi lập tức ra ngoài.” Trong tủ rượu, truyền ra một giọng nói quen thuộc.

Rất nhanh, cửa phía dưới tủ mở ra, mặt của một người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người......

- -----Nhóm dịch: Boss - app iNovel------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.