Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 169: Chương 169




Một người đàn ông mặc quân phục, chân mang giày đen giẫm trên bãi cỏ, bị Lôi Hoan Ni ôm chặt lấy.

Lúc cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cô là khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai.

“Lôi Hoan Ni?” Giọng của người đàn ông nghe rất nhẹ nhàng êm tai, có chút mê hoặc.

Lôi Hoan Ni rụt cổ lại, “Phải, tôi là Lôi Hoan Ni!” Không biết tại sao khi đối mặt với người đàn ông này, cô lại vô thức trả lời câu hỏi của anh ta trong khi cô cũng không biết anh ta là ai!

Nhưng, đây chắc chắn là một đàn ông rất nguy hiểm.

Môi anh ta khá trắng, chứng tỏ người này đang rất lạnh, trong mắt không hề có tia ấm nào, làn da khỏe khoắn được phô ra, dáng người thẳng tắp cúi xuống nhìn cô, làm cô có cảm giác bị áp bức rất mãnh liệt.

Người đàn ông như vậy, còn nguy hiểm hơn cả anh hai, phải tránh xa ra!

Chỉ chốc lát, Lôi Hoan Ni đã đưa ra những nhận xét đối với người đàn ông này.

Giọng nói của người đàn ông từ trên cao truyền xuống: “Em còn định bám lấy giày của tôi bao lâu nữa, nếu em thích đến vậy tôi có thể cởi ra cho em!”

Lôi Hoan Ni lập tức từ dưới đất bò dậy: “Ai thèm giày thối của anh!”

Hoắc Nhất Hàng dẫn theo Vân Khuynh đi tới, thấy người đàn ông liền lên tiếng chào hỏi: “Bạc tiên sinh.”

Người đàn ông này, lại là vị hôn phu mà Lôi Đông Hãn tuyển chọn cho Lôi Hoan Ni – Bạc Giản Thương.

Anh ta xuất hiện ở đây, nhưng không phải do Hoắc Nhất Hàng nói cho anh ta biết, xác thực lúc trên máy bay, Hoắc Nhất Hàng định nói cho anh ta biết, nhưng sau khi nghĩ lại thì đã từ bỏ suy nghĩ đó.

Cho nên, đây chắc chắn là do Lôi Đông Hãn đã tra ra được Lôi Hoan Ni đang ở trên máy bay của Giang gia nên kêu Bạc Giản Thương đến đón cô.

Có thể thuyết phục ba mẹ Giang cho anh ta đến sân bay đón người, Bạc Giản Thương này cũng không phải đơn giản..

“Hoắc tiên sinh.” Bạc Giản Thương cũng chỉ đơn giản trả lời Hoắc Nhất Hàng một tiếng.

Giang Mạc Thần và Cố Du cũng đi tới, anh lại bổ sung thêm hai câu: “Hoắc tiên sinh, Giang thiếu, cám ơn hai anh đã luôn hết lòng chiếu cố cô ấy, người, Bạc mỗ xin phép mang đi trước, sau này nếu có việc gì cần Bạc mỗ ra tay xin cứ nói, Bạc mỗ sẽ hết lòng tương trợ.” Cô ấy, là đang nói Lôi Hoan Ni.

Đây là một câu hứa hẹn, ý nói sẽ nợ một ân huệ, đương nhiên, sẽ chỉ có một lần này.

Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần đều hiểu rõ, gật đầu.

Bạc Giản Thương lần nữa dời mắt sang nhìn Lôi Hoan Ni, thấy khắp người cô đều là bụi bẩn, mặt vẫn không biến sắc, lạnh lùng lên tiếng: “Hoan Ni, đi theo tôi!”

Hoan Ni?

Người đàn ông này sao có thể gọi cô một cách thân mật như vậy?

“Anh là ai! Bổn tiểu thư có quen biết với anh sao?” Lôi Hoan Ni trừng mắt nhìn anh.

Cô phát hiện người đàn ông này rất cao, tính ra cô cũng không phải là lùn, vậy mà người đàn ông này cao hơn cô hẳn 1 cái đầu, cô ngước lên nhìn, cảm giác như anh ta đang cúi xuống nhìn cô, cảm giác này khiến cô vô cùng khó chịu.

“Bổn tiểu thư đã nhìn anh rất kỹ, xác thực không quen biết anh, giờ bổn tiểu thư muốn đi, đừng có cản đường của bổn tiểu thư!”

“Hoan Ni, đúng là trước đây chúng ta không quen biết nhau, đây cũng là lần đầu gặp mặt, xin tự giới thiệu, tôi họ Bạc, Bạc Giản Thương!”

Bạc Giản Thương không đưa tay ra, mà là ôm lấy eo của Lôi Hoan Ni, hôn một phát lên môi cô: “Bây giờ quen biết với tôi rồi chứ?”

Loại phương thức làm quen này, đúng là làm cho người ta ấn tượng khó quên!

Lôi Hoan Ni cắn chặt răng, người đàn ông này vậy mà lại là Bạc Giản Thương? Bạc Giản Thương vậy mà lại là người đàn ông này?

Cô cố gắng chạy xa ngàn dặm đi tới Vinh thành chính là muốn trốn tránh người đàn ông này, vậy mà chưa gì anh ta đã đuổi tới đây rồi?

Còn cướp đi nụ hôn đầu của cô?

Hèn hạ! Hạ lưu! Quả nhiên là một tên lưu manh!

“Quen cái đầu anh!” Đại tiểu thư của Lôi gia cũng không phải người có văn hóa gì, lần này bị chiếm tiện nghi liền đưa tay lên định tát anh ta một cái: “Cái tên hạ lưu này lại dám hôn bổn tiểu thư, xem ta làm sao phế cái miệng của ngươi!”

Nhưng mà, tay cô còn chưa lại gần mặt của anh ta đã bị giữ chặt lấy.

Sức của người đàn ông này rất lớn, nắm chặt lấy cổ tay cô, đau đớn khó chịu.

“Tôi là vị hôn phu của em.” Ngữ khí của Bạc Giản Thương rất lạnh: “Hôn phu có nghĩa là sau này em sẽ gả cho tôi, là người của tôi, do tôi quản, có nghĩa là tôi kêu em đứng thì em không được ngồi, kêu em đi đâu thì em đi đó, chuyện tôi không cho phép thì không được làm, tôi không thích người không biết nghe lời, chuyện hôm nay xem như bỏ qua, giờ thì ngoan ngoãn theo tôi đi!”

“Anh……Anh làm tôi đau!” Lôi Hoan Ni dùng sức rụt tay lại: “Cái gì mà hôn phu, bổn tiểu thư không có hôn phu cũng không biết hôn phu gì đó, càng không quen biết tên lưu manh như anh!”

“Chúng ta vừa mới làm quen rồi đó.” Bạc Giản Thương không những không buông cổ tay Lôi Hoan Ni ra mà còn đi tới, bế cô lên, đi nhanh về phía trước.

“Em còn tưởng Lôi Hoan Ni đó lợi hại lắm, cuối cùng cũng có người trị được cô ta rồi, đúng là vỏ quyết dày có móng tay nhọn.” Cố Du đứng kế Giang Mạc Thần, nhìn Lôi Hoan Ni đang bị Bạc Giản Thương đem đi, cười trên nỗi đau của người khác.

Nhưng mà, loại cảm giác vui sướng này chưa kéo dài được bao lâu, Hoắc Thành Quân và người nhà Giang gia đã lần lượt kéo đến.

Hoắc Thành Quân và Giang phu nhân không hẹn mà cùng đi tới trước mặt Vân Khuynh, ôm lấy cô.

Giang phu nhân: “Con gái ngoan của mẹ, cuối cùng con cũng trở về an toàn rồi.”

Hoắc Thành Quân: “Khuynh Khuynh, mấy ngày này con phải chịu khổ rồi!”

Giang phu nhân: “Con còn cảm thấy chỗ nào không được thoải mái không?”

Hoắc Thành Quân: “Con ốm đi nhiều rồi, phải bồi bổ nhiều vào......”

Đây chính là cảm giác ấm ấp khi được mẹ quan tâm, Vân Khuynh kiềm chế không được, mũi có chút cay cay: “Con không sao, con xin lỗi, đã phải làm mọi người lo lắng cho con rồi.”

“Sao lại phải xin lỗi, chúng ta đều là người một nhà.” Giang phu nhân buông Vân Khuynh ra: “Con có đói bụng không, hay là chúng ta đi ăn cơm trước?”

Hoắc Thành Quân cũng buông Vân Khuynh ra: “Bình an trở về là tốt rồi.”

Ánh mắt Giang phu nhân chuyển sang nhìn Cố Du: “Đây là Du nhi phải không? Thật có khí chất!”

Bà đi tới phía trước hai bước, mặt đầy vui mừng nắm lấy tay Cố Du nói: “Du nhi, dì là mẹ của tiểu tử thối này, chuyện của hai con tiểu tử thối này cũng đã nói hết với dì rồi, dì sẽ cho người mời ba và mẹ của con tới đây cùng bàn chuyện hôn sự của hai con, Khuynh Khuynh và Nhất Hàng cũng sắp kết hôn rồi, nếu hai đứa có thể kết hôn cùng lúc, đúng là song hỷ lâm môn!

Cái gì? Kết hôn? ------- Nhóm dịch: Boss – app: iNovel -------

Cố Du lập tức có chút hoang mang, từ khi nào mà cô đã đồng ý gả cho Giang Mạc Thần?

Giang phu nhân nắm lấy tay Cố Du không buông, nói tiếp: “Tiểu tử thối này a, đúng là một đứa không ra gì, suốt ngày chỉ lo ăn chơi lêu lổng, chuyện nhà không lo, chuyện ở công ty cũng không quan tâm, dì vẫn luôn lo lắng nó sẽ không thể cưới được vợ, nhưng giờ thì tốt quá rồi, vẫn còn có người không chê nó.”

“Con yên tâm, đã gả vào Giang gia thì con và Khuynh Khuynh đều là con gái ngoan của mẹ, nếu tiểu tử thối này dám làm gì con, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ thay con giáo huấn nó!”

Không thể không nói, cách thuyết phục đầy sự yêu thương che chở này của Giang phu nhân đúng là khiến người khác khó mà cự tuyệt.

Rõ ràng thứ nhìn thấy đầu tiên của một con người là bề ngoài, bà cũng đã để ý đến bề ngoài xinh đẹp của Cố Du nhưng bà không khen Cố Du xinh đẹp mà chỉ khen cô có khí nhất, vì xinh đẹp là bề ngoài, khí chất mới là cái bên trong.

Chỉ mới mấy câu ngắn ngủi, đã xưng mẹ xưng con với Cố Du.

Vả lại, từng câu từng chữ đều là chê con của mình nhưng khen Cố Du.

Quả thật, với bề ngoài và điều kiện của Giang Mạc Thần sao có thể không cưới được vợ, chỉ cần anh ta lên tiếng, người muốn được gả vào Giang gia chắc xếp hàng dài mấy con đường mất......

Dù Cố Du là người nhanh nhẹn, cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Giang Mạc Thần ngược lại, ôm cô vào lòng, tức giận nói với Giang phu nhân: “Mẹ, mẹ mau lau nước miếng đi kìa, soi gương nhìn lại bộ dạng thèm khát của mình đi, người ta không biết còn tưởng mẹ có tâm cơ gì đó! Vả lại Du nhi là vợ của con, nếu mẹ định cướp cô ấy đi thì con sẽ đấu với mẹ tới cùng!”

Nói đến đây, anh đưa Cố Du đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Em đừng quan tâm đến cái bà điên này, bà ta thèm con đến sắp điên rồi, chỉ hận không thể đem toàn bộ cô gái tốt trên thế giới này biến thành con gái của mình, vả lại sao anh có thể ăn hiếp em được, anh “thương” em đến vậy mà, đúng không? Vật nhỏ……”

Anh cố gắng nhấn mạnh chữ “thương”, Cố Du liền hiểu ý của anh, trừng mắt nhìn anh một cái, muốn đẩy anh ra nhưng xung quanh đang có rất nhiều người nhìn, cô chỉ có thể rầu rĩ đi theo anh.

Đi vào biệt thự của Giang gia, quả nhiên ba mẹ của Cố Du đã đợi sẵn trong đó, nhìn thấy con gái mình trở về an toàn, họ mới yên tâm.

Ngồi trong biệt thự Giang gia được một lúc, Hoắc Thành Quân kiên quyết muốn dẫn Vân Khuynh đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, dù Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh có nói thế nào cũng không thay đổi được quyết định của bà, đành phải đồng ý.

Rời khỏi Giang gia, Hoắc Thành Quân liền kêu tài xế lái xe đến một bệnh viện gần nhất.

Không nghĩ tới, tài xế lại chọn đúng bệnh viện tư mà Tô Tương đang nằm.

Hoắc Nhất Hàng nắm tay Vân Khuynh đi tới lầu một của bệnh viện liền nghe có tiếng người lớn tiếng chửi rủa: “Trị bệnh cứu người là thiên chức của bác sĩ, tôi cũng có đưa tiền, sao lại không trị cho vợ của tôi?”

Vân Khuynh hướng theo tiếng chửi nhìn qua, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Người đang chửi rủa đó, lại là Vân Bính Hoa.

Nếu như không phải là người cô đã quá quen thuộc chắc cô sẽ không nhận ra, vì Vân Bính Hoa bây giờ không còn là bộ dạng hăng hái trong bộ đồ vest nữa!

Ông ta đang mặc bộ quần áo rẻ tiền ở ngoài chợ, trên áo còn dính đầy vết bẩn, tóc tai rối xù, như đã lâu không có chải chuốt qua……nhìn chẳng khác gì mấy tên ăn mày đã lâu không tắm, người đầy hôi thối.

Hoắc Nhất Hàng và Hoắc Thành Quân cũng nhận ra Vân Bính Hoa.

“Đó không phải là Vân Bính Hoa sao? Sao lại thành bộ dạng như vậy?” Hoắc Thành Quân kinh ngạc hỏi.

Không đợi Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh trả lời, bà đã nói ra hai chữ: “Báo ứng!”

“Tiền ông đưa là của đợt này, vậy còn tiền thuốc mấy đợt trước thì sao? Làm người phải biết điều chút đi chứ, đây là bệnh viện, mà còn là bệnh viện tư nhân, không phải trung tâm từ thiện, trị bệnh phải có tiền chứ, chúng tôi đã nhân từ không đuổi mấy người đi rồi, nếu ông còn ở đây lớn tiếng làm loạn như vậy tôi đành kêu bảo vệ tới lôi mấy người ra ngoài thôi!”

- ------ Nhóm dịch: Boss – app: iNovel -------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.