Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 207: Chương 207




“Không! Cậu không thể đối xử với tớ như vậy!” Trương Thông sợ đến nỗi mặt anh tái nhợt. Anh ta là một người đàn ông, nhưng tên côn đồ muốn anh ta trở thành phế vật? Không được, anh ta không thể trở thành phế vật.

Mặc dù anh ta không phải đứa con duy nhất của Trương gia, không tồn tại phế vật như anh ta thì Trương gia đã cắt đứt quan hệ, nhưng miễn là một người đàn ông thì không thể chấp nhận bản thân mình trở thành phế vật được.

“Không được! Tôi có cái gì không được chứ?” Tên côn đồ đột nhiên nóng nảy lên, cầm con dao đâm vào đùi Trương Thông: “Điều mà lão tử không muốn nghe nhất, chính là các ngươi nói rằng lão tử không được, lão tử tại sao lại không thể chứ? Tại sao lại không dám chứ? Lão tử đã có các ngươi trong tay rồi, muốn làm gì các ngươi thì làm!”

“Mẹ nó, ông trời thật mẹ nó không công bằng, loại súc sinh như ngươi cũng có thể sinh ra trong sự giàu có, tuỳ tiện ăn uống vui uống, lão tử cùng anh cũng muốn tận hưởng một chút thì cũng phải thắt chặt bụng, vặn óc để suy nghĩ, lão tử đã chán ngấy từ lâu rồi!”

“Không phải ngươi yêu thầm con tiện nha đầu này sao? Đáng tiếc người ta sớm đã được Giang thiếu lựa chọn rồi, cả đời này ngươi cũng không thể *** được cô ta. Nếu vậy, ngươi giữ lấy con cu trong quần đó để làm gì? Trưng bày sao?”

“Đừng nói rằng lão tử không thể, lão tử hôm nay sẽ làm ngươi thành phế vật, ngươi cũng nên cảm ơn lão tử vì đã để ngươi không cần phải sợ hãi bệnh tương tư nữa….còn ngồi đó nói? Chính là ngay trong quần tên súc sinh này, hay là muốn lão tử tự tay bẻ nó?”

Tên côn đồ ngày càng trở nên hung bạo, một vài người tay sai của tên này đang nắm lấy Trương Thông, trực tiếp cởi sạch đồ anh ta ra.

“Dừng tay, mau dừng tay!”

Trương Thông đã run rẩy khắp người, ngay cả sức nói chuyện cũng dần cạn kiệt, chỉ có thể đưa ánh nhìn cầu cứu về phía Cố Du: “Cứu tớ, Cố Du mau cứu tớ, tên này nói không sai, đều là do cậu liên luỵ đến tớ, cậu không được trừng mắt nhìn tớ bị tên này ra tay! Nếu như tớ trở thành phế vật, chắc chắn tớ sẽ trả thù, chắc chắn sẽ trả thù. Chúng ta là bạn học, là bạn bè, là đối tác và cậu cũng không muốn làm kẻ thù với tớ? Cậu mau kêu tên này dừng tay lại đi!”

Cố Du không thể làm gì hơn, cô muốn cứu cậu ta nhưng giờ cô vẫn đang là con tin trong tay bọn côn đồ, cô làm sao có thể cứu cậu ta chứ. Những gì cần nói cô ta cũng đã nói hết rồi, đừng nói rằng bọn côn đồ bây giờ muốn ra tay với Trương Thông, ngay cả ra tay với cô thì cô cũng không có khả năng tự bảo vệ mình.

Vả lại, người muốn ra tay với cậu ta là tên côn đồ chứ đâu phải cô ta, tại sao phải trả thù? Cậu ta không nghĩ rằng bản thân mình nghĩ nhiều quá sao? Nếu như không phải cậu ta phát tin tức ra thì liệu nó có mang lại thảm hoạ như vậy không?

Cố Du cảm thấy bất lực, cô ta có thể không trách Trương Thông, nhưng thực sự không thể cứu cậu ta, ít nhất là bây giờ.

Vì vậy, cô ấy muốn tiếp tục kéo dài thời gian: “Đừng động vào cậu ta! Cậu ta là bạn thân nhất của tôi! Các ngươi đã biết tôi là con dâu của Giang gia, Giang gia sẽ bảo vệ tôi, cũng không thể để bạn bè tôi có bất cứ điều gì.”

Tên côn đồ không quay đầu lại, nhìn thấy đùi của Trương Thông ra máu và nói một cách lố bịch: “Không ngờ rằng, con dâu tương lai của Giang gia là thiện mẫu, đã có Giang thiếu mà vẫn đáng tiếc tên súc sinh này? Vậy thì tôi càng phải dọn dẹp sạch lũ này, nếu không sau này ngươi kết hôn với Giang thiếu lại ra ngoài lăng loàng với tên súc sinh này, Giang thiếu trách tôi không nắm bắt cơ hội này để dạy dỗ tên súc sinh này thì sao?”

“Ngươi thật vớ vẩn, Giang Mạc Thần không quan tâm đến Trương Thông, làm thế nào ra tay đến Trương thông?” Cố Du lo lắng.

Ý của cô ta là với tính cách của Giang Mạc Thần dù biết rằng bản thân có ngoại tình thì cũng không thể có cách thức đen tối như vậy để giải quyết, mặc dù người đàn ông đó đã ép buộc cô ta nhiều lần, điều đó làm cô ấy ghét nhưng không biết tại sao cô ấy lại tin tưởng phẩm chất của anh ta, không phải là những nhân vật phản diện.

Tên côn đồ nghe hiểu ý của cô ta, nhưng cố tình giải thích sai: “Súc sinh, nghe rõ chưa? Vị hôn phu của người ta không xem ngươi là con người, ngươi làm người thất bại như vậy thì thà làm chó còn hơn? Hahaha”

Tiếng cười rùng rợn của bọn côn đồ khiến người khác cảm giác lạnh thấu xương, tên côn đồ cầm dao lên, Trương Thông hét lên và cơ thể không ngừng chảy máu.

Một cái gì đó thuộc về người đàn ông đã bị cắt đứt từ gốc rễ, tên côn đồ vẫn lạnh lùng lên tiếng: “Nhỏ như vậy, ai nhè là súc sinh!”

Cố Du trước đó không dám nhìn Trương Thông, anh ta đã bị lột sạch rồi, cô không thể cứu nữa, cũng không muốn nhìn thấy anh ta với bộ dạng như thế.

Ngay lúc này, nghe thấy tiếng hét của Trương Thông, cô rùng mình và ngước mắt lên.

Thấy vũng máu ở đó, vật thể gì đó còn đang chảy máu, dù cho có tâm lý tốt thì cô cũng không chịu đựng được và không thể không nôn.

Tên côn đồ đã nhân cơ hội “chơi lại”: Cô Cố đây là sao? Không phải là bạn sao? Không phải là đối tác sao? Tại sao nhìn thấy bạn thân bị phế rồi, không phải đau xót không phải đau thương mà là thấy kinh tởm? Thì ra, ngươi cảm giác tên súc sinh này kinh tởm à?”

“Vậy thì tốt, vì muốn để cô Cố vui vẻ một chút, thì tôi dạy dỗ lại tên súc sinh này!” Khi tên côn đồ nói, hắn lại tiếp tục cầm con dao lên và đâm vào người Trương Thông, cho đến khi Trương Thông vì đau và mất máu mà ngất đi….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.