Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 212: Chương 212




Giây tiếp theo, lời nói của Giang Mạc Thần, lại một lần đưa hắn vào địa ngục.

Giang Mạc Thần nói với người của Giang gia, “Đưa hắn ta về nhà hắn ta đi, các người canh chừng ở đó, chăm sóc tốt cho hắn ta, vết thương bôi chút mật ong, muối gì đó, rồi đi tìm kiến, ong, rắn, bò cạp gì đó……nói chung là, chí ít trong ba tháng không được để hắn ta chết đi, nhưng mỗi phút mỗi giây tiếp theo tôi cũng không muốn hắn ta được sống nhẹ nhàng.”

“Vâng.” Giang gia bước lên hai người, đứng bên trái bên phải của Chu Hoành, đợi Chu Hoành có phản ứng, lại muốn xin tha mạng, Giang Mạc Thần bọn họ đã đi xa rồi.

Cố Du không sao, Vân Khuynh bọn họ cũng chuẩn bị lui, Tống Tây Hoa nói một tiếng với Vân Khuynh xong, trước tiên lễ phép rời khỏi.

Hoắc Nhất Hàng qua đến, tự nhiên ôm lấy eo của Vân Khuynh, “Khuynh Khuynh, không bị hết hồn chứ?”

“Uhm, em không sao, “Vân Khuynh nói, “Chỉ là lựa chọn lại thời gian lựa chọn áo cưới.”

“Ừ, hai ngày sau anh cùng với em đi lựa.” Hoắc Nhất Hàng nói, nhìn một mắt vào vợ chồng Vân thị ở nơi không xa, “Khuynh Khuynh, chúng ta đi gặp hai người trước.”

“Là……bọn họ sao?” Lòng của Vân Khuynh tức thời nghi hoặc.

Cô không phải không chú ý đến hai người đó, chỉ là trọng điểm trước đó đặt trên người của Cố Du, còn bây giờ……cô có chút căng thẳng, có chút thấp thỏm, có chút sợ hãi.

Nói sao thì trong những năm vừa qua, hai chữ ba mẹ mang đến cho cô chỉ có thất vọng và đau thương.

Sự mong đợi dai dẳng, khát vọng đến tuyệt vọng, cô đã từ bỏ tình cảm tình thân, nhưng không ngờ đến lại có chuyển biến mới, ba mẹ ruột của cô lại là người khác, vậy……cô nên một lần mong đợi nữa không?

“Khuynh Khuynh, đi thôi, chúng ta không sợ mất đi, không phải sao?” Hoắc Nhất Hàng biết nỗi lo của Vân Khuynh, nhẹ nhàng nói một câu như thế.

Vân Khuynh tức thời thông suốt, đúng vậy, cô chẳng sợ mất đi, nếu như không thể sở hữu, cùng lắm, cũng là duy trì hiện trạng, có gì đáng sợ chứ?

“Mẹ, Nhất Hàng, chúng ta qua đó thôi!” Vân Khuynh cười rồi, cho dù là một mình, cũng không cần phải sợ, huống chi rằng, cô bây giờ đã có người thân rồi.

Vân Khuynh bọn họ bước ra ngoài, lại phát hiện Giang phu nhân không hề rời đi, đã đứng ngay ở đó, đang nói chuyện với Vân Tư Âm.

“Mẹ.”

Vân Khuynh qua đó, gọi một tiếng, đương nhiên là gọi Giang phu nhân rồi.

“Khuynh Khuynh qua đây rồi.” Giang phu nhân trên mặt nở nụ cười, nắm lấy tay Vân Khuynh, nói với cô, “Đây, nhận người này, hai vị này, là ba mẹ ruột của con, Vân Đình tiên sinh và quý bà Vân Tư Âm.”

“Chào ông.” Vân Khuynh trước tiên gật đầu với Vân Đình, sau đó, lại gật đầu với Vân Tư Âm, “Chào bà.”

Lễ phép, khách sáo và xa lạ.

Không có sự xúc động trong tưởng tượng.

Nói sao thì, ngoài gen bên trong cơ thể, Vân Đình là Vân Tư Âm bây giờ đối với cô mà nói, vẫn là người lạ.

“Tình Tình……” Nước mắt của Vân Tư Âm lại một phút chốc rơi xuống, một đôi tay run rẩy đưa qua nắm lấy tay của Vân Khuynh, “Khuynh Khuynh, con là con gái của mẹ, mẹ biết được, con chính là đứa con gái thật của mẹ! Mẹ xin lỗi con, bao nhiêu năm nay, không ngờ lại không biết con một mình ở bên Vinh Thành chịu khổ, đứa con tội nghiệp của mẹ!”

Vừa nói, bà lại ôm chầm lấy Vân Khuynh.

Cơ thể của Vân Khuynh có chút cứng đơ lại, trong lòng có mùi vị chua xót sắp đau chết……thì ra, đây mới là cảm giác của mẹ, tại vì mất đi cô, sẽ đau đớn, tại vì cô chịu khổ rồi, sẽ áy náy, tại vì nhìn thấy cô, sẽ kích động đến khóc lóc, sẽ không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, chỉ muốn ôm cô vào lòng!

Cho nên, cô cho dù có chút không thích nghi, cũng không có đẩy Vân Tư Âm ra, mở miệng ra, giọng điệu bất chợt thả ra rất dịu dàng, “Bà……không cần tự trách.”

“Con……con rất tốt, bây giờ rất tốt.” Cho dù ngày xưa không mấy tốt, cũng đã qua đi rồi.

“Vân phu nhân, ở đây không phải chỗ nói chuyện, hay là, chúng ta rời khỏi nơi đây trước?” Giang phu nhân kiến nghị, và quay đầu hỏi Hoắc Nhất Hàng và Hoắc Thành Quân, “Đi qua bên biệt thự mới?”

Hoắc Nhất Hàng nhìn vào Vân Khuynh, gật đầu.

Nhưng Vân Tư Âm lại không chịu buông Vân Khuynh ra, “Vậy tôi muốn cùng Vân Khuynh ngồi cùng một chiếc xe qua đó!”

Hoắc Thành Quân nói, “Vậy tôi và Giang phu nhân và Vân tiên sinh ngồi cùng một chiếc xe.”

Giang phu nhân quay đầu nhìn vào bà, nhìn thấy trong mắt bà lóe lên tia sắc sảo, lập tức biểu thị ủng hộ, “Tốt! Nhất Hàng, Khuynh Khuynh và Vân phu nhân ngồi xe của Hoắc gia lái qua. Tôi và sui gia ngồi ké xe của Vân gia.”

Đùa chứ, Khuynh Khuynh bây giờ là con gái của Giang gia, con dâu của Hoắc gia, kinh thành Vân gia lớn mạnh đến đâu, đối đãi tệ với Vân Khuynh bao nhiêu năm nay rồi, làm gì dễ dàng để bọn họ nhận lại, bọn họ đều là phụ nữ, là người làm mẹ, sẽ không làm khó Vân Tư Âm, nhưng đối với Vân Đình, vẫn là nên dò thám dò thám thái độ của ông trước, cho dù là ba ruột, cũng không thể ăn hiếp Khuynh Khuynh nhà bọn họ!

Cách sắp xếp như thế, Vân Tư Âm vô cùng hài lòng, nhưng Vân Đình lại cau mày.

Ông ghét chia xa với Vân Tư Âm, càng căm ghét ngồi chung xe với người phụ nữ khác, nhưng nghĩ đến hai người phụ nữ này đều là thân tín của Vân Khuynh, nghĩ nhất thiết là muốn có lời đơn độc nói với ông, cũng không biểu hiện phản đối.

“Vân tiên sinh, ông và Vân phu nhân nếu như đã qua đến, nghĩ nhất thiết là xác nhận được thân phận của Khuynh Khuynh rồi chứ?” Vừa lên xe, Giang phu nhân đã không khách sáo mở miệng, “Khuynh Khuynh bây giờ là con gái của Giang gia chúng tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.