Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 235: Chương 235




63235.

Bên trong cửa đẩy bị một bàn tay to lớn mang bao tay màu trắng kéo ra, người đàn ông thân hình cao lớn đứng áp vào cửa, khuôn mặt như bức tượng không cảm xúc, nhưng trong ánh mặt lại mang ngọn lửa khiến người ta khiếp sợ.

Thực sự chính là Bạc Giản Thương!

Hắn vẫy tay chào Lôi Hoan Ni” “Hoan Ni, lại đây.”

Lôi Hoan Ni nhanh chóng quay người chạy.

Cô ta khó khăn lắm mới nhờ được Đàm Lạc dẫn cô ra ngoài, mà lại bị bắt lại?

Không cần nghĩ cũng biết là do Bạc Giản Thương đích thân bắt cô về, nhất định là sẽ tức giận rồi.

Nếu đúng là Bạc Giản Thương bắt cô về, kết cục sẽ rất thảm rất thảm.

Cho nên, đương nhiên phải trốn.

Tuy nhiên, không nhất định sẽ chạy thoát, nhưng có thể kéo dài thêm phút nào hay phút ấy.

Bạc Giản Thương bước ra, thấy Lôi Hoan Ni kinh sợ như chú thỏ, dùng hết sức chạy đến trước mặt cô, miệng móc lên, nói: “Thông báo xuống, bao vây toàn bộ chỗ này, trước khi trời tối, tôi không muốn thấy bất cứ động vật nào xuất hiện tại đây, người của mình, cũng cút xa chút cho ta!’

“Vâng, chỉ huy trưởng!” anh chàng thu ngân soái ca kia lập tức nở nụ cười, cung kính tuân lệnh.

Xem ra, quan chỉ huy muốn đích thân đi bắt phu nhân, bắt được rồi, sẽ “thi hành chính pháp tại chỗ”! cho đến trước khi trời tối?

Không hổ là quan chỉ huy, lực “chiến đấu” kinh người.

Do vậy, trên đường lộ, xuất hiện một màn kịch.

Một cô gái nhỏ xinh đẹp thanh tú chạy tuột mạng, một người đàn ông cao to mặc quân phục khác thường đuổi theo sau không nhanh cũng không chậm, giống như mèo bắt chuột, khoảng cách cỡ hai bước chân chỉ cần đưa tay ra là bắt được người đàn bà nhỏ bé ấy, lại cứ chơi đùa như đó là con chuột cưng của mình.

Lôi Hoan Ni vừa bắt đầu đã chạy quá nhanh, chạy chưa bao lâu thì thở không ra hơi, cô vốn không dám quay đầu, chỉ trưng trưng nhìn con đường trước mặt, mong có một chiếc xe hoặc vài người qua đường, để cô có thể kêu cứu hoặc nghĩ cách thoát thân.

Nhưng sức cô dần cạn kiệt, đôi chân bắt đầu nhấc không nổi, áp lực trong phổi càng ngày càng nặng, con đường quốc lộ cứ dài thênh thang không điểm kết, vả lại, ngoài trừ một chiếc xe của đám thuộc hạ của Bạc Giản Thương ra, đừng nói là xe hay bóng người, đến cả bóng một con chim cũng không thấy!

Cô nhanh chóng hiểu rõ, con đường này đã bị người của Bạc Giản Thương khống chế, nếu cô còn tiếp tục chạy như thế, cho dù mệt đến chết, cũng không thoát thân được, ngẩng đầu thấy một cánh rừng nhỏ trước mặt, cô lại suy tính lần nữa.

Vào trong cánh rừng kia! Vào trong cánh rừng kia!

Vào đó có thể nhờ vào gốc cây, cọng cỏ hay hang động gì đó trốn vào trong.

Đã quyết định vậy, Lôi Hoan Ni lần nữa tăng tốc, dùng sức lực cuối cùng của mình, nhanh chóng chạy vào khu rừng.

Bạc Giản Thương lập tức nhận ra ý đồ của Lôi Hoan Ni, méo miệng lên, trong mắt mang theo một nụ cười mê hoặc.

Con Tiểu Ni này, không phải ngày nào cũng gọi anh ta là “kẻ hoang dã” từ trong rừng ra sao? Rừng là ngôi nhà thân thiết nhất của hắn, hắn nhắm mắt cũng có thể tìm thấy “chuột cưng” của mình, cô ta còn dám chạy vào rừng?

Nhưng, cũng tốt.

Trong rừng thì càng bí mật hơn, đợi xíu “Trừng phạt” cô, có thể không kiêng nệ gì!

Bạc Giản Thương nhìn thấy cánh rừng trước mặt, vội chuyển mình, từ đám cỏ bên cạnh vào trong rừng trước.

Ngược lại, Lôi Hoan Ni cũng không dám quay đầu coi hắn còn đó không, hắn nhân lúc đó vào trong khu rừng đó, để bày trận gài con Tiểu Ni của hắn.

Lôi Hoan Ni thở một hơi chạy vào rừng sâu, không dám quay đầu lại nhìn.

May là may là, Bạc Giản Thương chưa đuổi tới đây!

Cô vừa vỗ ngực, vừa nhìn quanh để tìm nơi ẩn thân.

Nhưng do Bạc Giản Thương đem lại cho cô cảm giác sợ hãi quá lớn, cô đã trốn nhiều nơi, vẫn cảm thấy không an toàn, thế là, tiếp tục chạy về phía trước, không ngờ, chạy chưa bao xa, đã vướng phải dây leo té ngã, té vào đám lá khô, cô nhanh chóng “phụt phụt phụt” thổi lá khô trong miệng ra, tiếp tục đi thẳng, lại bị một con gắng dọa đến sợ chạy qua một bên.

Cũng không biết rắn đó có độc hay không.

Chạy qua bên cạnh một chút, chân đạp vào cái hố, “Bịch” một tiếng rơi xuống, toàn thân nhanh chóng bị ngã xuống, trước mắt đều nổi bông hoa, thì gặp một con sinh vật ốm tong teo!

“A!” lạnh lùng nhìn loài sinh vật đó, vẫn còn trong rừng, Lôi Hoan Ni cho dù có gan lớn thế nào cũng bị dọa cho sợ, lùi vài bước, hét lên một tiếng.

Nhưng lại sợ Bạc Giản Thương phát hiện, nhanh chóng che miệng mình.

Rồi nhìn kĩ con vật đó hóa ra là một con thỏ hoang gầy tong teo.

Trời! Cô ta Lôi Hoan Ni trời không sợ đất không sợ chỉ sợ Bạc Giản Thương, sao giờ lại sợ một con thỏ gầy mà không có chút tính xác thương nào.

Thật mất mặt!

“Con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ, ngươi đừng phát ra tiếng động quá lớn đó.” Một lát sau, Lôi Hoan Ni phục hồi lại tâm trạng của mình, trừng mắt nhìn con thỏ, nhỏ tiếng nói: “Bên ngoài có người xấu, ngươi dám kêu, chúng ta đều bị người xấu bắt đi, đốt rồi đem hầm, thành canh, ngay đến xương còn không còn! Nhưng ta thấy ngươi ốm như thế, cũng không có thịt, chắc chỉ hầm canh được thôi.”

“Ý kiến không tệ chi bằng, mời ta ăn chung?” Giọng một người đàn ông vọng ra.

Toàn thân Lôi Hoan Ni tê cứng, ngẩng đầu lên, người đàn ông đứng trong hang đó, không phải Bạc Giản Thương thì là ai?

“Ngươi..ngươi là ai! Cái đó….mắt ta lúc rơi xuống bị hư rồi, không nhìn thấy.” Lôi Hoan Ni nhắm mắt lại, hai tay đưa ra giả vờ sờ soạng: “Ngươi là người làm hố bẫy thú sao? Có thể lương thiện tí, cứu ta ra?”

“Con thỏ này? Thỏ này là đồ ngươi bẫy được, ta sẽ không động lòng tham, ngươi cứ đem đi, hầm canh uống.”

Trong lòng Lôi Hoan Ni nghĩ cô đã vật lộn với bao cây cỏi động bật mới tới được đây, vật lộn rất lâu rất lâu mới tới chỗ người đàn ông này, cho rằng hắn không tìm ra cô, không ngờ hắn tìm ra nhanh vậy!

“Tôi đích thực là người làm bẫy thú này, con thỏ hoang đó chẳng qua là tiện tay nhìn thấy rồi ném vào thôi, con thú tôi muốn bắt thực sự chính là, sau khi cười nhẹ “ha”, Lôi Hoan Ni nhanh chóng bị cơn gió thổi qua, trước mặt có một bóng đen lướt qua, Bạc Giản Thương đột nhiên nhảy ra, không có tí thương tích nào.

Một giây sau, thân hình cao lớn của hắn đè xuống, đôi tay lướt qua cô, dùng sức lực của mình bao quanh cô, không cho cô tý không gian nào.

“Mắt bị té hư rồi? Không nhìn thấy sao?” Bạc Giản Thương cười nhìn thân thể bé nhỏ đang không ngừng run rẩy kia; “Vậy cũng đỡ, chút nữa ta trực tiếp lấy dao móc mắt cô ra là được.”

“Không! Đừng móc mắt tôi!” Lôi Hoan Ni lập tức mở mắt: “Rồi, mắt tôi khỏi rồi, nhìn thấy rồi, lúc nảy…có chút bụi bay vào trong.”

“Thật?”

“Thật hơn cả vàng thật.”

“Vậy..nhìn ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.