Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 285: Chương 285




Trong ngày của hôn lễ, thời tiết rất tốt.

Tại vì Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần ở vài ngày trước ở khu này làm mưa rơi nhân tạo, nhiệt độ nóng nực bị điều chỉnh xuống, duy trì ở mức độ hợp lý đối với cơ thể người.

Lúc này, cả sơn trang Nhất Khuynh đều chìm đắm trong biển hoa tươi, mỗi một đóa, đều là bông hoa tươi đem theo gai, nở rộ dưới ánh nắng mặt trời, xinh đẹp hùng vĩ, lan tỏa ra mùi hương thấm vào gan ruột.

Hôn lễ này không hề mời rất nhiều khách, đại đa số là bạn bè người thân, nhưng vì là ba cặp người mới cùng nhau tổ chức hôn lễ, Hoắc gia, Vân gia, Giang gia đều là đại gia tộc, cho nên sơn trang Nhất Khuynh, vẫn là lắm thầy nhiều ma, không thể không đem bộ phận khách mời, sắp xếp ở kế bên biệt thự của Giang Mạc Thần và Cố Du, và trong biệt thự của Tiêu Trì và Vân Điềm ở đối diện.

Cách tổ chức nghi thức bắt đầu còn một lát, ba vị cô dâu đã trang điểm xong, ngồi ở phòng trang điểm cùng nhau trò chuyện.

Vân Khuynh và Cố Du mặc là bộ váy cưới có đuôi dài, chỉ qua là Vân Khuynh là màu trắng thuần chủng, Cố Du mặc là màu trắng tím.

“Chị Vân Khuynh, chị không biết đâu, em lựa rất nhiều áo cưới, Giang Mạc Thần cũng không đồng ý, không phải lựa cái này hở cái tay, thì lại lựa chỗ khác hở cái chân, còn không là nữa là hở cái mông, em thật không biết anh ấy nghĩ như thế nào, phải biết danh tiếng của anh ấy ngày xưa không hề tốt, Vinh Thành Giang thiếu, phong lưu vô biên! Nếu như vẫn không cho em hở chân hở mông, má ôi, đây là mùa hè nóng đấy, phụ nữ hở chân hở tay có ít sao?”

Vân Khuynh cười “phụt” một tiếng, “Chị dâu, chị phản kháng với em cũng vô dụng, chị xem xem em, đây chẳng phải giống chị vậy bị cuộn kín mít sao? Còn nữa, chị đã lấy anh hai em rồi, cách xưng hô phải sửa lại chút, cứ kêu em bằng chị, chẳng phải là loạn vai vế rồi sao?”

“Này……” Cố Du nghĩ ngợi một hồi, cũng có đạo lý này, chỉ có thể sửa xưng hô lại, “Vậy……chị sau này gọi thẳng tên em?”

“Vâng.” Vân Khuynh gật đầu.

Cố Du lại nói, “Chị cũng biết anh ấy tại sao phải lựa chọn bộ áo cưới này, Giang Mạc Thần anh ấy là tên nhỏ mọn! Sợ rằng em bị người đàn ông khác thích, anh ấy cũng không suy nghĩ, người đàn ông nào có tình ý với em đều bị anh ấy “tiêu diệt” rồi, ai còn dám nhìn em? Kết hôn thôi mà cuốn em đến kín mít.”

“Đây là tại vì anh em quan tâm chị thôi.” Vân Khuynh cười nói.

“Nếu nói quan tâm, làm sao có thể so được độ quan tâm của Hoắc tiên sinh với Vân Khuynh em chứ.” Cố Du nói.

Vân Khuynh cười cười, trong mắt toàn là ngọt ngào và nhu tình, có chút ngượng ngùng nói, “Em lại hi vọng anh ấy ít bám dính em một tí……” Mới nói nửa lời, cô nhìn thấy Tống Nhan đang ngồi kế bên, trong mắt có chút ảm đạm, cười nắm lấy tay cô qua đây, “Em cảm thấy phương thức đối xử của Tống Nhan và Tây Hoa rất tốt, bình đạm, nước sông chảy dài, quả thật rất tốt.”

Tốt sao? Cô không cảm thấy vậy.

Trong lòng Tống Nhan chua cay, biết được Vân Khuynh là đang an ủi cô, liền cũng cười cười.

Tại vì đang mang thai, cô đang mặc bộ áo cưới eo cao màu xanh, trang điểm xong, không hề xấu so với Vân Khuynh hoặc Cố Du, nhưng bọn họ đúng thật hạnh phúc, cô lại không như vậy.

Tống Tây Hoa là vì đứa con này mới cưới cô, cũng tại vì chỉ cần không phải là Vân Khuynh, anh cưới ai cũng không sao.

Nói cho cùng, cuộc hôn nhân của cô và Tống Tây Hoa, có lẽ là hôn lễ lần này, chỉ có một mình cô mong đợi.

Cô vô số lần thuyết phục bản thân, đừng quan tâm những thứ này, chỉ cần bản thân còn có thể ở bên cạnh Tống Tây Hoa, liền mãn nguyện rồi, không cần mong đợi tình cảm của anh, không nên tham quá nhiều.

Nhưng cô cũng là phụ nữ, phụ nữ trẻ tuổi, đang là tuối tác mong đợi tình yêu, không thể tránh khỏi hi vọng người bản thân yêu sâu đậm cũng có thể cho tình cảm mình, chẳng sợ chỉ là một chút thôi.

Nhưng trên sự thật, cô và Tống Tây Hoa lãnh sổ kết hôn xong, ngoài ở chung một tòa nhà, ngồi cùng một bàn ăn ăn cơm, ngoài ra, cái gì cũng không có, ngay cả nói chuyện cũng ít, hiếm hoi vài câu nói, đều là khách sáo lạnh nhạt.

Như là cô căn bản không phải là vợ của anh, mà là người khách ở trong nhà anh.

Ngày xưa cô còn chút tự tin, cảm thấy tình hình cũng có khả năng cải thiện được, nhưng thời gian trôi qua, nhiệt độ trong lòng cô, dần dần lạnh xuống, cô mong đợi, có lẽ mãi không thể thực hiện rồi……

Nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ.

Ai bảo người đàn ông kia, là người mà Tống Nhan cô yêu sâu đậm chứ, chuyện tình này trước khi kết thúc, cô là không thể rời khỏi Tống Tây Hoa.

Ba cô dâu lại nói chuyện một hồi, Hoắc Thành Quân bọn họ đã qua đến đây, nói bọn họ nghe là nghi thức sắp sửa phải bắt đầu rồi, cho bọn họ làm tốt chuẩn bị.

Trong vấn đề ai là người dẫn Vân Khuynh đi thảm đỏ, Vân Đình và Giang phụ trước đó đã nảy sinh chút mâu thuẫn.

Vân Khuynh trước khi nhận lại Vân Đình và Vân Tư Âm, đã nhận Giang gia làm ba mẹ lúc đó Giang gia và Hoắc Nhất Hàng lúc bàn luận chuyện kết hôn, cũng đã quyết định do Giang phụ dẫn Vân Khuynh đi thảm đỏ, nhưng bây giờ Vân Đình nhất định phải giảnh với ông, ông không mấy dễ dàng nhận được đứa con gái này, nhưng rốt cuộc cũng không có huyết thống chung, giành không lại, tâm trạng tự nhiên sẽ không được tốt.

May mà, Tống Nhan không có ba, thế là, Hoắc Nhất Hàng liền kiến nghị, Giang gia nhận Tống Nhan làm con gái, như thế này, Giang phụ cũng có thể dẫn con gái đi thảm đỏ rồi, thế là, cả nhà cùng vui.

Khúc nhạc hôn lễ tiến hành du dương vang lên, ba người cô dâu xuất hiện ở một bên thảm đỏ.

Lúc bọn họ quàng tay của ba, từng bước từng bước đi qua đến, các cô gái trẻ đang đứng ở hai bên thảm đỏ, lần lượt thả những cánh hoa nhiều màu sắc lên đầu bọn họ.

Đi qua cổng vào làm bằng hoa tươi, đi đến bên cạnh khách mời, một đường thu hoạch được vô số khen ngợi và chúc phúc, như là bước qua ngàn núi vạn nước, cuối cùng ổn định xuống, đứng trước mặt chú rể.

“Khuynh Khuynh, em hôm nay đẹp thật.” Vân Khuynh vừa đứng vững, Hoắc Nhất Hàng liền không nhịn được nói với cô, trong đôi mắt tràn đầy dịu dàng chăm chú nhìn vào cô, “Ba đời có phúc hạnh, em đã đến bên cạnh anh.”

“Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh đừng nóng vội thế, muốn nói lời tình yêu rung động cho cô dâu nghe, một lát có cơ hội đấy!” MC cười đùa nói, “Có lẽ, anh cũng đừng nên nói chuyện thì thầm, lớn tiếng lên nói, để toàn thể bạn bè, người thân có mặt nơi đây đều nghe rõ ràng, phải không?”

“Đúng!” Cả phòng sôi sục lên.

Mặt của Vân Khuynh tức thời đỏ lên, không khách sáo nhìn vào Hoắc Nhất Hàng.

Hoắc Nhất Hàng cũng không giận, vẫn trong mắt toàn là niềm vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.