Anh ta chỉ gạt cô thôi, vốn dĩ anh ta không bị gì nghiêm trọng cả, cô nhìn sắc mặt của anh ta vẫn rất tốt, chẳng qua chỉ chảy chút xíu máu, so với những đau khổ mà cô và Tiểu Hy chịu đựng bao lâu nay đâu thấm thía gì?
Tống Nhan, cô đừng tin anh ta, đừng quan tâm gì anh ta nữa, như vậy không đáng.
Tống Nhan sững sờ ra. Tống Tây Hoa không sao cả? Chỉ là đang lừa gạt cô ta sao?
Cô ta quay đầu lại, nhìn về hướng Tống Tây Hoa, Tống Tây Hoa không nói gì, chỉ nheo mày nhăn nhó, biểu lộ vẻ mặt đau khổ.
Cố Lạp, bất kể gì đi nữa, lần này, anh ta cũng vì tôi mà bị thương, để tôi đưa anh ta đến bệnh viện trước, anh......anh cũng bị thương rồi, chúng ta cùng đi thôi! cuối cùng, Tống Nhan cũng quyết định.
Ánh mắt của Cố Lạp chốc lát trở nên ảm đảm xuống.
Tống Nhan đã cùng với bác sĩ đẩy Tống Tây Hoa ra ngoài, cô ta cùng đi theo lên đó.
Nửa tiếng sau, trong bệnh viện.
Cố Lạp chỉ bị xây xát nhẹ ngoài da, xử lý chút xíu là xong, còn Tống Tây Hoa vì bị đồ sắc bén làm bị thương, nên đưa vào khu cấp cứu để lấy con dao ra, Tống Nhan đành đợi chờ bên ngoài, nét mặt bắt đầu hiện lên từng vết lo lắng, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng vẫn bị Cố Lạp nhìn thấu đáo.
Nhìn thấy Tống Nhan như vậy, con tim của Cố Lạp trỗi lên từng cơn đau, anh ta luôn nghĩ, có phải anh ta luôn thể hiện tình yêu mình quá chậm chạp, nếu anh ta thổ lộ sớm tí, có thể cô đã sớm thuộc về anh ta rồi.
A Nhan! Cô vẫn còn yêu anh ta, đúng không? anh ta đi qua và ngừng bên cạnh cô, tựa nguời vào tường, bỗng lên tiếng hỏi.
Không có Tống Nhan quay đầu lại thốt lên, cô ta càng bối rối, càng chứng minh rằng con tim cô ta đang rung động, Cố Lạp có chút hờ hững, khóe miệng nở nụ cười khổ sở.
A Nhan, sự đau khổ của ngày hôm nay, là thứ tôi trải đầu đời, lúc trước, tôi luôn nghĩ rằng thời gian chúng mình quen nhau sẽ rất dài thật dài, tôi sẽ có nhiều thời gian từ từ biểu lộ những lời trong tim với cô.
Tôi muốn đợi vết thương lòng của anh ta gây cho cô lành lại, muốn đợi cô sau khi bước ra từ những ký ức không đẹp đó rồi thổ lộ tôi yêu thích cô biết nhường nào, nhưng mà hôm nay tôi cảm thấy hối hận với những cách nghĩ của mình, tôi nên sớm nói với cô, tôi yêu cô biết nhường nào, như vậy có lẽ cô sẽ sớm có nảy sinh tình yêu với tôi.
Cố Lạp bất ngờ thổ lộ, khiến Tống Nhan có chút hoảng loạn, tuy rằng cô đã sớm biết Cố Lạp có ý với cô rồi, nhưng mà biểu lộ một cách minh bạch như vậy, cô vẫn bị luống cuống bối rối: Cố Lạp, anh......anh sao lại......
A Nhan! Cô có thích tôi không? Cố Lạp thừa biết Tống Nhan sẽ không nói gì, nhưng vẫn thốt ra câu hỏi như vậy một cách thẳng thắn, ánh mắt đầy kỳ vọng.
Anh ta cần một cái kết quả, cho dù con tim đang rất căng thẳng, rất lo sợ, bởi vì cái kết quả này có thể là cái không được anh mong mỏi.
Cố Lạp, tôi...... Tống Nhan mở miệng nhưng lại không biết trả lời như thế nào.
Chấp nhận? Cô ta thật sự làm không được.
Không chấp nhận? Cảm giác thấy có lỗi với Cố Lạp bao nhiêu năm nay đã đối xử tốt với cô và Tiểu Hy.
Tôi......không biết. Cô ta cúi đầu xuống: xin lỗi, tôi thật sự không biết, bệnh của Tiểu Hy vẫn chưa hết, Tống Tây Hoa lại đang nguy hiểm đến tính mạng.
Anh ta không có gì nguy hiểm đến tính mạng cả! Cố Lạp bỗng nhiên giận dữ quát lớn: trong lòng cô cũng hiểu rõ mà, anh ta chỉ bị thương nhẹ, làm sao có thể nguy hiểm đến tính mạng được, cô chẳng qua chỉ là đang nói tránh, trong lòng cô vẫn còn hình bóng anh ta, cô không chịu rời khỏi anh ta, cô......
Quát lên vài câu, Cố Lạp như ý thức được cảm xúc của mình có chút xấu, bèn dừng lại.
Anh ta cố gắng giữ trạng thái bình tĩnh, kèm chút chán nản nói: A Nhan, tôi biết sự lựa chọn của cô rồi.
Cho dù không phải là Tống Tây Hoa, cũng sẽ không phải là tôi, cũng không thể là bất cứ người đàn ông nào trên thế gian này, đúng không?
Tôi sớm đã biết rằng, thế gian này, không tình yêu, thì làm sao có hận, cô hận anh ta, cũng là yêu anh ta, tình yêu của cô dành cho anh ta, còn sâu đậm hơn trong suy nghĩ của cô, chỉ sợ là cô tự dối mình không yêu anh ta, chỉ sợ cô cố suy nghĩ ra cách để hận anh ta, muốn trả thù anh ta, chỉ cần anh ta xảy ra chuyện vặt hay bị thương tổn tí xíu thôi, thì cô đã không đành lòng rồi.
Tôi sớm cũng đã biết, cuối cùng mình cũng chỉ là khách ghé ngang qua cuộc đời cô thôi, cô suốt đời sẽ không bao giờ yêu tôi cả, chỉ vì yêu Tống Tây Hoa, cô đã cố gắng hết sức lực và dũng khí, cũng không thể được anh ta cứu vớt, cũng không còn năng lực yêu người nào nữa, nếu như được cứu vớt đi chăng nữa, thì cô cũng sẽ dùng tình yêu bấy lâu nay dành cho anh ta mà đến với anh ta thôi, tôi cũng sẽ không còn cơ hội, thế gian này ngoại trừ Tống Tây Hoa thì cũng không có bất cứ người đàn ông nào có cơ hội cả, từ lúc bắt đầu, thì đã không có cơ hội......
Cố Lạp......tôi...... trong lòng Tống Nhan có chút bức rứt: xin lỗi, tôi biết rằng anh đối xử với tôi rất tốt, đối xử với Tiểu Hy cũng rất tốt, là tôi không đủ tốt, không xứng với anh.
Cô ta suy nghĩ, Cố Lạp nói có vẻ không sai, cô ta thực sự không còn khả năng thích người nào hết.
Nhưng mà cứu vớt được không? Cô ta có thể từ Tống Tây Hoa mà cứu vớt tình cảm tiếp tục yêu anh ta sao?
Ha, không thể nào!
Chẳng bao lâu, ca phẫu thuật kết thúc, bác sĩ bước ra báo bình an, Tống Nhan mới cảm thấy yên lòng.
Nhưng cô lại quay người muốn rời khỏi bệnh viện, Cố Lạp ngỏ ý đưa cô ra, nhưng cô không cho.
Cô ta cảm thấy bản thân cần tìm một chỗ để ngẫm nghĩ, cô nên làm gì.
Cô không muốn có dính líu gì với Tống Tây Hoa cả, cũng không muốn gây lỗi lầm gì với Cố Lạp, nhưng giờ cô nên làm như thế nào đây?
Ra khỏi bệnh viện, nhìn về phía trời xanh mây trắng trước mặt mình, nhìn dòng người tấp nập qua lại, con tim hiện lên một khoảng không vô định mù mờ. Vậy mà, cô vẫn thơ thẫn đi về nơi mà có ít người qua lại, chỉ muốn yên ổn tí, chỉ e rằng trong một phút chốc.
Cũng không biết đi hết bao lâu, Tống Nhan có cảm giác sau lưng dường như có người đang theo dõi cô, cô giật mình quay sang nhìn, nhưng không kịp nhìn thấy người đó, bị đánh trúng một cái thật mạnh sau gáy, cô ta bị té co quắp xuống đất.
Sau đó, cô bị một người bọc trong đóng quần áo kéo vào chiếc xe cá mập, nhanh chóng rời khỏi thành thị.