63322.
Anh ta không dám nghĩ, Tống Nhan lại bị những tên côn đồ này ô nhục rồi.
Người phụ nữ anh thương yêu đã bị những tên thối nát này......
Ngô Mỹ Lệ, tôi giết chết cô, giết chết cô!
Giết chết tôi à? Hahaha, bây giờ ngươi không còn bản lĩnh đó đâu! Ngô Mỹ Lệ cười một cách điên cuồng: chả phải ngươi muốn nhìn thấy Tống Nhan sao? Bây giờ tôi sẽ dẫn ngươi đi, cho ngươi tận mắt chứng kiến, người phụ nữ yêu thương của ngươi ra nông nỗi nào!
Ngô Mỹ Lệ nói xong, hai tên côn đồ khống chế Tống Tây Hoa kéo anh ta vào bên trong kho.
Phía bên góc, quần áo Tống Nhan bị rách tí xíu, co mình bên đó, trên người dính máu, nhìn có vẻ giống như mới bị xâm hại.
Nhìn thấy Tống Tây Hoa, cô ta rất ngạc nhiên, lập tức, lắc mạnh cái đầu, trong ánh mắt hiện rõ ý muốn anh ta mau chạy khỏi nơi này.
Nhan Nhan...... Tống Tây Hoa chỉ nhìn vào Tống Nhan, vẻ mặt đầy đau lòng: xin lỗi, đều tại anh cả, tại anh hại em phải chịu sự...... lăng, nhục.
Em đừng sợ, anh sẽ cứu em ra khỏi đây, lần này anh nhất định sẽ cứu em ra, Tiểu Hy tỉnh dậy, đã có biện pháp điều dưỡng sức khỏe cho nó, chờ em về, em sẽ có thể chăm sóc cho nó rồi, cùng lo cho nó đến lớn, em phải nghĩ thông tí xíu.
Tống Nhan ngẫm nghĩ lời nói của Tống Tây Hoa có chút kỳ lạ, nhưng khi nghe tin Tiểu Hy đã tỉnh lại, cô ta vui mừng không xiết, lại ú ớ xông vào Tống Tây Hoa lắc đầu liên miên, muốn anh chóng rời khỏi.
Ngô Mỹ Lệ đi về trước, chân đá mạnh vào bụng Tống Nhan, khiến Tống Nhan đau đớn nhăn nhó.
Cô ta cúi người xuống, nắm lấy tóc của Tống Nhan, cười dữ dằn nói: đừng động, nếu không tôi sẽ một dao đâm vào cổ, khiến máu cô tuôn trào khắp sàn! Sao? Cô muốn nói chuyện với Tống Tây Hoa? Được thôi, để tôi thành toàn cô, cho cô nói lời chào biệt trước khi chết.
Nói xong, Ngô Mỹ Lệ tháo bỏ băng keo trên miệng Tống Nhan.
Tống Nhan nhào đến bên người Tống Tây Hoa hô lớn: Tống Tây Hoa, anh mặc kệ em, anh đừng cứu em!
Ngô Mỹ Lệ đã điên rồi, cô ta chắc chắn không buông tha chúng ta, Tiểu Hy luôn hy vọng có một người cha, anh mau chạy đi, Tiểu Hy sau này giao lại cho anh.
Muốn anh ta thoát mạng à, nằm mơ! Ngô Mỹ Lệ tát một cái thật mạnh vào mặt Tống Nhan: câm mồn cho tôi!
Ngô Mỹ Lệ, dừng tay, không được đụng vào cô ấy! Cái gì tôi cũng nghe cô hết, chỉ cần cô đừng đụng vào cô ta! Tuy rằng cái tát của Ngô Mỹ Lệ đánh vào mặt của Tống Nhan, nhưng lại như đánh vào chính con tim của Tống Tây Hoa, nhìn cô ta chịu đau đớn, anh ta chốc lát loạn bấn người.
Ngô Mỹ Lệ haha cười lớn tiếng: Tống Tây Hoa ơi Tống Tây Hoa! Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.
Tống Nhan lắc đầu bất lực, báng mạng hô hét: Tống Tây Hoa, anh mau chạy đi! Lúc anh chưa đến cứu em, bây giờ em cũng không muốn anh đến cứu, anh chạy đi!
Anh không chạy đâu. Cho dù có chết, anh cũng muốn chết chung với em. Tống Tây Hoa nói: 5 năm trước không cứu được em, anh hối hận đến giờ, anh không muốn hối hận cả đời, Nhan Nhan, anh yêu em, anh thật sự yêu em, anh nói rồi, không có em, anh sống không nổi, nếu em không sống nữa, như vậy anh sẽ bằng lòng cùng chết với em!
Anh...... đã nói hoạn nạn mới biết chân tình, huống chi bây giờ Tống Tây Hoa bị đâm một phát vào bụng, đây là lời nói kèm máu và sự đau đớn nên mới thốt ra, không đến lượt Tống Nhan không tin nữa.
Nước mắt của cô ta bỗng chốc tuông trào khắp mặt: em biết rồi, nhưng mà, Tiểu Hy mất đi người thân, Tây Hoa tiên sinh, cho là em cầu xin anh, em nghĩ rằng Tống Nhan không có phúc khí sống với anh trọn đời, anh đi đi, nhanh lên!
Oán cái gì và hận cái gì, thì ra anh ta trong lòng cô ta, bấy lâu nay vẫn luôn là Tây Hoa tiên sinh ngày nào à, cô ta trước giờ mong muốn tấm chân tình này của anh ta thôi, bây giờ đã biết thật chân tình này rồi, cho dù có chết, thì có gì đáng sợ cơ chứ.
Chỉ là tiếc rằng, cô ta không thể sống cùng anh ta và con đến già.