Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 37: Chương 37




Vân Khuynh ngây người 1 lúc, nhìn sang Giang phu nhân.

Giang phu nhân vừa nói lời tốt cho cô, trong lòng có chút ấm áp, nhưng sao Giang phu nhân đổi đề tài nhanh như vậy, muốn nhận cô làm con?

Còn nói “Mạc Thần nhà bọn họ”?

Nhưng cô và Giang Mạc Thần không có mấy lần tiếp xúc mà…

Nghĩ đến đây, Vân Khuynh dùng dư quang khóe mắt lướt qua Hoắc Nhất Hàng 1 cái.

Không lẽ, khoảng thời gian cô đang thủ hiếu bà nội, Hoắc Nhất Hàng mời Giang Mạc Thần và Giang phu nhân đến giúp cô?

Giang gia, là gia đình giàu nhất Vinh Thành và toàn quốc, dựa vào bất động sản để làm giàu, sau đó có sản nghiệp ở ngành giải trí, là phú hào giàu có và quyền lực thực sự.

Nếu làm con gái của Giang gia, quả thật có thể áp chế được Vân Bính Hoa, Tô Tương còn có Lục gia…

“Thật may là phu nhân coi trọng con, có thể làm con gái của Giang gia, là Vân Khuynh con trèo cao rồi.”

“Nói vậy, con đồng ý rồi?” Giang phu nhân kích động truy hỏi.

Vân Khuynh ngược lại lắc đầu, giải thích: “Giang phu nhân, bà nội vừa mất, với lại, trên người con còn rất nhiều phiền phức chưa giải quyết, sợ mang lại ảnh hưởng không tốt đến Giang gia, hay là đợi những chuyện này qua đi hết rồi mới nói, cảm ơn người!”

Nghe Vân Khuynh nói vậy, Giang phu nhân càng hài lòng với cô.

Trong lòng bà nghĩ, Vân Khuynh này, quả thật là cô nương vừa thông minh vừa hiền lành, cô biết rời khỏi Lục gia và Vân gia, cô chính là đứa trẻ mồ côi, có thể tìm được chỗ dựa mới là điều tốt, ngược lại không lập tức đồng ý, chỉ nghĩ đến giải quyết xong chuyện phiền phức của bản thân, cũng suy nghĩ về huyết thống của Vân gia…

“Vân Khuynh, con yên tâm, dù con có làm con gái của Giang gia, cũng sẽ họ Vân, hôm nay là tang lễ của bà nội con, ta và bà con có giao tình lúc trẻ, trước mặt ông bà con, ta cũng không yêu cầu con phải đổi họ. Ta là thật tâm thích con, với lại vẫn luôn muốn có con gái, nhưng bụng của bản thân lại không biết điều… ài, không nói cái này, hôm nay chúng ta đi tạm biệt bà nội con trước…”

Vân Bính Hoa và Tô Tương trong lòng khó chịu, con gái của bản thân bị người khác coi trọng, còn một lòng bảo vệ, kiểu gì cũng cảm thấy như bị đánh vào mặt!

Với lại, nếu Vân Khuynh thật sự đồng ý làm con gái Giang gia, có Giang gia giúp cô, cổ phần đó, bọn họ càng khó lấy được…

Vân Bính Hoa mặt trầm xuống: “Loại nghịch nữ này, vậy mà cũng có người muốn!”

Lòng Vân Khuynh thắt lại.

Giang phu nhân đã lên trước 2 bước, bắt lấy tay cô, mắt sắc bén nhìn Vân Bính Hoa: “Đương nhiên có người muốn, trong mắt các người chỉ có đống cứt, bỏ đi minh châu, còn không cho người khác muốn sao?”

“Hôm nay tôi nói cho rõ, tôi nhất định nhận Vân Khuynh làm con gái! Tôi sẽ nâng niu yêu thương trong tay mình, các người, đợi mà hối hận đi!”

“Hừ!” Vân Bính Hoa đỡ Tô Tương, quay mặt qua 1 bên đi.

“Bà nội” đột nhiên tiếng khóc bén nhọn quen thuộc truyền đến.

Sắc mặt Vân Khuynh cứng đờ, quả nhiên nhìn thấy Dương Liễu xuất hiện trước mặt, bên cạnh cô, còn có Lục Văn Bân, Cao Thúy Lan, Lục Lợi Quần và Lục Bá Dương.

Ánh mắt của Lục Văn Bân đặt lên người Hoắc Nhất Hàng đầu tiên, nhíu mày lại.

Hoắc Nhất Hàng tại sao đứng chung với Vân Khuynh?

Không lẽ, anh ta thực sự có quan hệ với Vân Khuynh?

Lục Lợi Quần và Lục Bá Dương thấy Hoắc Nhất Hàng, cũng cùng suy nghĩ với Lục Văn Bân.

Còn chưa đợi bọn họ đến gần, Vân Khuynh lạnh lùng nói với bảo vệ: “Tôi và bà tôi đều không muốn gặp những người đó, đuổi họ đi đi!”

Nếu không phải nhiều người đang ở đây, cô có thể nhịn không được tính nợ với Dương Liễu.

1 hung thủ giết người, mà dám xuất hiện trước tang lễ của bà nội!

Dương Liễu không chê bản thân diễn quá giả, cô cũng chê Dương Liễu làm bẩn nơi chôn cất của ông bà nội.

4 người bảo vệ cùng lên trước, vây lấy Dương Liễu và những người kia.

“Chị, đây là có ý gì? Chúng… chúng tôi chỉ muốn đến để đi điếu bà nội…”Nước mắt Dương Liễu chảy xuống, bộ dạng yếu đuối ủy khuất, khiến người khác thương tiếc.

Cao Thúy Lan cũng cao giọng thét: “Mọi người cũng thấy rồi chứ, đây không phải do Lục gia chúng tôi không thích đứa con dâu này, là con tiện nhân Vân Khuynh này quá đáng quá! Đến em của mình cũng bắt nạt, chẳng qua chỉ là 1 người chết, chúng tôi có lòng tốt đến đi điếu, cô ta còn đưa ra bộ mặt đó, quả thật…”

“Quả thật cái gì?” Vân Khuynh đi lên trước, sắc bén liếc nhìn Cao Thúy Lan: “Bà thử la trước linh hồn của bà tôi thêm 1 câu xem!”

“Có lòng tốt? Dương Liễu nếu xem bà nội là người thân, trưởng bối, sẽ giống như Vân Bính Hoa và Tô Tương, 1 ngày hiếu cũng không thủ sao? Còn công khai xuất hiện cùng Lục gia, ở đây diễn kịch, các người thật sự nghĩ tất cả mọi người đều điên sao?”

“Đừng quên, Vân Khuynh tôi vẫn chưa ly hôn với Lục Văn Bân!”

“Vậy, các người đến làm gì? Đã dễ hiểu hơn rồi! Là đến để đi điếu? Hay là đến để ép tôi ly hôn, ép tôi ly hôn mà không được chia tài sản sao?”

Vân Khuynh có thể nhịn, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, cô không thể khiến nơi chôn cất của bà nội không được yên ổn!

“Không cần biết cái người đến làm gì, chỗ này không hoan nghênh các người, cút!”

Hiện trường đã đến rất nhiều người, nghe cuộc đối thoại của Dương Liễu, Cao Thúy Lan và Vân Khuynh, rất nhanh sự bàn luận và chỉ trích Vân Bính Hoa và Tô Tương, chuyển sang người nhà Lục gia.

“Các người xem, tôi đã nói Lục Văn Bân ngoại tình trong khi có hôn nhân là thật? Vân Khuynh một mình ở đây xử lý hậu sự của Vân lão phu nhân, vậy mà người Lục gia còn dám mang theo Dương Liễu cùng qua đây, nhìn xem, tay của Lục Văn Bân còn để trên eo của Dương Liễu!”

“Bụng Dương Liễu cũng lớn vậy rồi, còn chạy đến đây, chắc mà muốn nhân cơ hội hôm nay, xóa bỏ tiếng xấu của mình, lợi dụng tang lễ để tạo áp lực cho Vân Khuynh, thật mặt dày mà.”

“Tôi thấy Dương Liễu đó là đang đóng kịch, khuôn mặt hồ ly, người thứ 3 mà còn dám khoa trương, Vân gia và Lục gia cũng quá không biết xấu hổ rồi!”

“Không thấy mặt mày của Cao phu nhân à? 8 phần nghĩ là Vân Khuynh sẽ chịu thỏa hiệp, nhưng có câu nói sao nhỉ, thỏ gấp cũng sẽ cắn người! Tôi thấy Vân Khuynh nên mạnh mẽ lên, Giang phu nhân không phải nói muốn nhận cô ấy làm con gái sao? Giang phu nhân là người bảo vệ kẻ yếu!”

“Loại con gái như Dương Liễu, tôi thấy còn không bằng loại kĩ nữ hạ tiện nhất, chỉ có người mù như Lục Văn Bân mới có thể xem trọng cô ta, tôi dám nói, dám chắc Lục Văn Bân sớm muộn gì cũng mất tất cả trên người loại phụ nữ này!”

“Nghe nói khó khăn kinh tế của Lục gia vẫn luôn không được giải quyết, có thể kéo dài đến hiện tại là nhờ bản lĩnh của Vân Khuynh, bây giờ Vân Khuynh muốn chia tay với bọn họ, sau này Lục gia sẽ thế nào, không thể nói trước được…”

Âm thanh xung quanh, giọng sau cao hơn giọng trước, có người còn hướng về phương hướng của Lục gia phun nước bọt, bọn họ muốn lơ đi cũng không được.

Lục Bác Dương tức đến đưa tay tát Cao Thúy Lan 1 cái: “Tiện nhân! Bà nói bậy cái gì? Quên trước khi ra khỏi cửa tôi nói gì sao? Hôm nay chúng ta, là đến xin lỗi Vân Khuynh!”

Cái tát trong khi giận, rất nặng, Cao Thúy Lan lùi về sau mấy bước mới đứng lại được, gấp gáp ôm lấy mặt nóng rát của mình.

Lão gia tử và Lục Bác Dương đúng là có nói mục đích đến đây trước khi ra cửa.

Nhưng kêu bà xin lỗi Vân Khuynh - người bà xem thường nhất? Nằm mơ!

Nếu không phải Lục Bác Dương dùng hôn nhân và tiền đồ của con trai ở uy hiếp bà, căn bản bà sẽ không đến đây…

Lục Bác Dương cũng không quan tâm Cao Thúy Lan nghĩ gì, có chịu hay không, kéo Lục Văn Bân lên trước.

Sau đó, từ phía sau hung hăng đá vào đầu gối của Lục Văn Bân: “Súc sinh! Quỳ xuống cho tao!”

Lục Văn Bân không chút phòng bị ngã xuống, đầu gối “cộp” 1 tiếng quỳ xuống đất.

Lúc này Lục Bác Dương mới mặt đầy “tội lỗi” nói với Vân Khuynh: “Vân Khuynh, khoảng thời gian này, khiến con ủy khuất rồi, ta cũng vừa mới biết tên súc sinh này làm chuyện có lỗi với con, ta và lão gia tử liền nhanh chóng quay về.

Con đừng lo lắng, con là con dâu và cháu dâu mà ta và lão gia tử thừa nhận, là người mà Lục gia chính thức cưới về, cho dù tên súc sinh này bên ngoài có 100 người phụ nữ 1000 đứa con, Lục gia tuyệt đối cũng không thừa nhận!

Hôm nay chúng ta đến, thứ nhất, là đi điếu bà con, thứ hai, cũng là muốn xin lỗi con, gia hòa vạn sự hưng, hy vọng con có thể nể mặt ta và lão gia tử, tha thứ cho tên súc sinh này 1 lần.

Đàn ông có ai không ngoại tình chứ, tên súc sinh này chỉ là 1 lúc bị người phụ nữ mê hoặc, thời gian dài, nó sẽ biết được con tốt chỗ nào, sẽ về nhà thôi!

Đương nhiên, nếu Dương Liễu đã có con rồi, cũng nhiều tháng, cũng không thể bỏ, con thấy như vậy có ổn không, cứ để Dương Liễu sinh con ra, đưa cho con nuôi, sau này chính là con của con rồi.

Chỉ cần con không ly hôn với Văn Bân, vợ chồng hai người cùng chung sống, con muốn cái gì, ta và lão gia tử đều cố gắng hết sức để thỏa mãn con, hôn nhân, sao có thập toàn thập mỹ được, đều là trải qua mới có được, mà ly hôn, cũng ảnh hưởng xấu đến thanh danh của con, con nói phải không?”

Lời này, quả thật là đang suy nghĩ cho Vân Khuynh.

Nhưng nghe vào tai Vân Khuynh, chỉ cảm thấy mắc cười vô cùng!

Chuyện đã đến mức này rồi, Lục Bác Dương và Lục Lợi Quần còn muốn cô và Lục Văn Bân cùng chung sống? Muốn cô coi như không có chuyện gì xảy ra?

Đưa con của Dương Liễu cho cô nuôi? Dựa vào đâu cô phải nuôi con cho Dương Liễu?

Với lại, Vân Bính Hoa và Tô Tương nhất định sẽ không đồng ý người nhà Lục gia làm như vậy!

Quả nhiên, Tô Tương nghe xong lời của Lục Bác Dương, lập tức nói: “Thân gia, đây là ý gì? Không tính để Văn Bân cưới Liễu nhi sao? Con của Liễu nhi tại sao đưa Vân Khuynh nuôi?”

Vân Bính Hoa cũng đen mặt, tức giận nói: “Lục Bác Dương! Anh nói rõ cho tôi, Liễu nhi đâu phải là những người phụ nữ tùy tiện khác? Đó là con gái bảo bối của tôi và Tương Tương, con anh làm con gái tôi mang thai, Lục gia các người tính không chịu trách nhiệm sao?”

Vân Khuynh không có chút kích động, Tô Tương và Vân Bính Hoa lại nói ra loại lời đó, Lục Bác Dương cũng giận lên, trực tiếp đáp lại: “Cái gì gọi là con tôi làm con gái anh mang thai? Con gái anh không phải là con dâu tôi sao? Tôi chỉ nhận Vân Khuynh làm con dâu của Lục gia, còn về Dương Liễu này, hừ! Nếu không phải nó không biết xấu hổ câu dẫn con trai tôi, hôn nhân của con trai tôi và con dâu, sẽ có vấn đề sao?

Vân Bính Hoa, Tô Tương, các người có bệnh sao? Lượm được giống của người khác trên đường về, hãm hại con ruột không nói đi, còn hãm hại con trai tôi! Hãm hại Lục gia chúng tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.