Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 66: Chương 66




Thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên, tay của Vân Khuynh lơ lửng đưa ra, bám chặt vào cổ của Hoắc Nhất Hàng, Hoắc Nhất Hàng cúi thấp đầu, nhìn khuôn mặt đang khẩn trương của cô, tâm trạng rất tốt, trên mặt hiện lên một nụ cười ấm áp.

Vào trong phòng ngủ, trực tiếp bỏ cô lên giường lớn.

Thân thể tiếp xúc với tâm chăn mềm, lòng Vân Khuynh càng hoảng.

“Hoắc Nhất Hàng, anh không lẽ là… làm thật hả?”

“Đương nhiên thật!” Hoắc Nhất Hàng cởi đồ tây của mình ra, lại cởi nút áo ra, còn nhìn Vân Khuynh nói: “Khuynh Khuynh, em còn đợi gì nữa? Cởi đồ ra trước đi.”

Cởi… đồ.

Vân Khuynh vừa nghe câu nói đó, thì xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố chui vào, sao mà có can đảm tự cởi đồ mình ra?!

“Hay...hay là thôi đi?” Vân Khuynh nép chặt mình dưới chăn, không dám nhìn Hoắc Nhất Hàng, mặt đỏ bừng nói: “Giờ trời còn chưa tối mà, làm chuyện như vậy, không hay lắm… hay là, mình đi ăn cơm trước? Em cũng đã đói rồi.”

“Em chính là cơm của anh!” Hoắc Nhất Hàng nở một nụ cười đầy xấu xa: “Anh biết em đói, anh sẽ lập tức đút em ăn no.”

Vân Khuynh ngây ra, không lời nào để đáp lại.

Nếu biết người đàn ông đối diện với việc đó mặt lại dày đến thế hành vi lại “vô sỉ:. Cố ý làm cong đi ý nghĩa thanh thuần trong lời nói của cô.

“Em..em còn chưa tắm.” Vân Khuynh nghĩ một lát, yếu ớt nói một câu.

“Chiêu này đã dùng qua,” Hoắc Nhất Hàng “chả thương tình” vạch trần Vân Khuynh, cười nói: “ Không sao, anh không chê em bẩn, nhưng, nếu em ngại, chúng ta thử một hiệp truwcocs, rồi đi tắm, tắm xong làm thêm hiệp nữa.

Còn chưa bắt đầu, Vân Khuynh đã cảm thấy nỗi đau từ “ấy ấy”!

Hoắc Nhất Hàng nhìn mặt cô không vui, lại nhận được sự châm trích của Tống Tây Hoa nên cũng không có hứng lắm.

Chuyện nam nữ vốn dĩ là hai bên thoải mái mới có thể vui vẻ được.

Anh nghĩ một lát, lại gài lại những nút áo đã cởi ra hết, sau đó lên giường, miễn cưỡng ngồi bên Vân Khuynh, lộ ra một nụ cười “Anh là vô hại”, cho Vân Khuynh một kiến nghị “Hữu Hảo”: “Khuynh Khuynh, em hình như vẫn không có hứng thú ấy ấy với anh?”

“Nếu em nói đúng, anh có tha cho em không?” Vân Khuynh nhìn Hoắc Nhất Hàng đang có ý thương lượng với mình, mắt sáng lên, vội hỏi.

“Nếu như em không bằng lòng, anh đương nhiên không ép em.” Hoắc Nhất Hàng thành thật nói: “Chỉ là, cứ như vậy, em có phải lại nợ anh lần nữa không?”

Không đợi Vân Khuynh đáp, anh lại nói, “Em cứ nợ mãi thế, trong lòng không lẽ không có áp lực? Hoặc nói cách khác, em không cảm thấy, em làm vậy, đối với anh mà nói, là không công bằng sao?”

“Từ khi chúng ta quen biết, ngoài lần đầu tiên anh bị sự không chế của thuốc kích dịch ra, đối với em...có hơi bạo lực, những lúc khác, anh vẫn để ý đến tâm trạng của em, không phải sao? Đặc biệt là lần trước em nói hy vọng sau này anh tôn trọng em, sau đó anh cũng toàn hỏi ý kiến của em không phải sao?”

Hoắc Nhất Hàng nói một loạt như thế, có thể khiến Vân Khuynh cảm nhận được sự nghiêm túc của anh, lại không cảm thấy quá nghiêm khắc.

Cô nhớ lại lần trước làm chuyện đó với anh, sự tôn trọng khách khí của anh làm cô xém trụ không nổi.

Lại nhớ đến chuyện lần trước, có những tư thế, thực sự cũng không phải là không chú ý đến cảm xúc của cô.

Huống hồ, thời gian này, anh cũng luôn tận tâm tận lực giúp cô giải quyết mọi phiền phức…

Nghĩ như vậy, trong lòng Vân Khuynh cảm thấy áy náy.

“Em…” Cô muốn nói gì đó, lại nhất thời không biết nói sao, chỉ cúi mắt xuống, tiếp tục yên lặng.

Thực ra, ở bên Hoắc Nhất Hàng, cô cũng không có kháng cự lắm, về chuyện này, đúng là anh có hơi mạnh bạo, cô có chút chịu không nổi, nhưng trong suốt quá trình, cô cũng không thể không thừa nhận, cô cũng có hưởng thụ.

Nhưng cô ý thức được không thể chuyện gì cũng nghe anh, với lại, giờ cô nhiều việc lo nghĩ, không thể trầm luân trong tình cảm nam nữ…

Hoắc Nhất Hàng nhìn thấy Vân Khuynh có chút buông lỏng, lập tức “Thừa thắng xong lên”: “Khuynh Khuynh, anh biết em vẫn còn lo lắng vụ ly hôn của em và Lục Văn Bân, trước khi ly hôn, không muốn anh có quá nhiều lần thân mật…

Nhưng chúng ta cũng tính tới chuyện kết hôn, Lục Văn Bân chả thể so với anh, nếu anh không đối với em, không có trách nhiệm với hôn nhân, sẽ không cùng em làm việc đó.

Anh là người đàn ông bình thường, có nhu cầu sinh lý bình thường, mà đối diện với người phụ nữ mình thích, anh có chút không kìm chế được! Vả lại, anh thừa nhận, bất kể cuộc sống gặp bao nhiêu đả kích, bao nhiêu phiền muộn bám theo, có tình có yêu, mới không phụ chính mình.”

Vân Khuynh đối với anh có sự phản kháng, anh muốn tìm cách loại bỏ nó, cô còn chưa có tình cảm sâu đậm với anh, anh dùng ân nghĩa để trói buộc cô làm cô thấy áy náy, tuy cách thức này không quang minh chính đại cho lắm, nhưng thế thì đã sao!

Anh không phải là Tống Tây Hoa, cứ thế mà chờ đợi không dám tăng tốc chiếm lấy trái tim Vân Khuynh, cô lại ưu tú đến thế, anh không nhanh ra tay, bị người khác cướp đi thì sao?

“Hoắc Nhất Hàng, em xin lỗi.” Vân Khuynh có chút ngại nói: “Là do em, em sẽ...cố gắng điều chỉnh lại tâm thái của mình.”

Hoắc Nhất Hàng đưa tay, ôm Vân Khuynh vào lòng: “anh có thể đợi, chỉ cần em đừng điều chỉnh lâu quá, nếu như vậy, anh sẽ nhịn đến điên mức, em biết không, đàn ông trên phương diện này, không thể nhịn, nhìn lâu rồi, sau này, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống.”

Nói tới đây, anh khẽ ngừng lại, rồi nói tiếp: “Khuynh Khuynh, em coi như vậy được không, nếu tối nay em có thể bỏ áp lực xuống, thì thoải mái với anh một lần, ahu lần sau, em sẽ không đòi em nữa?”

“Thật không?” Vân Khuynh lập tức hỏi lại, nếu chỉ cần một lần mà xóa hết ba lần, cô còn có thể suy nghĩ.

“Đương nhiên là thật.” Hoắc Nhất Hàng biết Vân Khuynh động lòng, ôm vai cô, hướng mặt cô ngay mặt anh: “Nhưng, em phải biểu hiện thật tốt, phải làm anh hài lòng, nếu không, anh sẽ không dễ gì tha cho em.”

Vân Khuynh cắn bờ môi dưới của mình, nhỏ tiếng hỏi: “Vậy...anh muốn làm sao? Anh mới...hài lòng.”

“Giúp anh cởi đồ trước!” Hoắc Nhất Hàng đưa hai tay ra, một bộ dạng “Ái phi, thay đồ cho bổn vương”.

Vân Khuynh lại cúi thấp đầu, mặt đỏ đến nỗi cảm tưởng có thể búng ra máu.

“Còn không động tay?” Vân Khuynh thấy cô cả buổi trời cũng không nhúc nhích, hối thúc một câu: “Nếu như em đến điều này cũng không chấp nhận được, vậy tối nay chúng ra chỉ đơn thuận gác vai nhau nói chuyện, coi như em nợ anh bốn lần. Hai lựa chọn, chọn một hay là hai?”

Vân Khuynh nhanh chóng nắm lấy áo của Hoắc Nhất Hàng: “Em..em chọn cái một.”

“Vậy bắt đầu đi!” Hoắc Nhất Hàng cười nhỏ: “Khuynh Khuynh, cởi đồ không phải xé đồ, em cứ nắm chặt kéo như thế, áo này của anh 8000 tệ, nếu bị em kéo rách, tuy anh không để ý có thể mua thêm vài câu, nhưng cái này, là của mẹ anh mua cho anh, anh mặc vào thấy thoải máu, còn tính mua tiếp….”

Vân Khuynh nhanh chóng bỏ tay ra khỏi áo anh, tay di chuyển đến chỗ nút áo.

Tim cô đập rất nhanh, mặt cũng nóng lên, tay có chút rung, qua một lát, còn một nút không thể cởi được.

Đặc biệt là, áo của Hoắc Nhất Hàng, chỉ còn có mỗi một nút gài lại.

“Sao nút áo anh...khó gỡ vậy.” Hoắc Nhất Hàng nói nhỏ che giấu điều gì đó, lòng bàn tay toàn mồ hôi.

“Đừng gấp, chúng ta còn có nhiều thời gian, khó gỡ, thì tốn thêm thời gian.” Hoắc Nhất Hàng nhẫn nại an ủi Vân Khuynh.

Vừa nói xong, Vân Khuynh nói: “Xong rồi.”

Cuối cùng, cô cũng hoàn thành bước đầu tiên Hoắc Nhất Hàng yêu cầu.

Tiếp theo đó, thì thuận lợi hơn nhiều, cô nhanh chóng phối hợp với Hoắc Nhất Hàng, cởi áo anh ra.

Đang chuẩn bị vứt qua một bên, mà nhớ tới lời anh nói là áo đó mẹ anh mua, lại quay người lại, cẩn thận đặt trên đầu giường ngủ.

Mới quay đầu lại, đã nhìn thấy cơ bắp đầy cuồn cuộn của Hoắc Nhất Hàng.

Da Hoắc Nhất Hàng rắt trắng, mà còn mịn, dưới ánh đèn, đúng là mang màu sắc của sữa bò thuần khiết, nếu không thấy cơ bắp tuyệt mỹ cùng ngực mạnh mẽ của anh, nói dáng anh đẹp hơn con gái, một chút cũng không quá.

Thực tế, đối với đàn ông mà nói, dáng anh cũng đã rất tuyệt…

Người đẹp không phân giới tính, ai cũng thích nhìn, Vân Khuynh cũng không ngoại lệ.

Lúc này, cô ngắm nhìn thân hình đẹp đẽ của Hoắc Nhất Hàng, bất giác thất thần.

Cho đến khi, Hoắc Nhất Hàng đột nhiên tiến gần cô, hôn “Chụt” lên mặt cô, nói: “Khuynh Khuynh, em có vừa ý với thân hình người đàn ông của em không?”

“Ừm, khá đẹp.” Vân Khuynh bất ngờ đáp.

Nói xong, đột nhiên ý thức lời mình vừa nói, lại cúi thấp đầu: “Em, ý em là anh, anh chăm sóc da tốt thât, có bí quyết nào không? Anh nói đi, để em thử?”

Biết Vân Khuynh đang che giấu sự ngượng ngùng, Hoắc Nhất Hàng cũng không vạch trần cô, chỉ nói: “Anh cũng có chút hiếu kỳ, trước đây không tốt vậy, dạo gần đây, càng tốt, tất nghĩ, do có hơi em? Cổ nhân nói, âm dương hòa hợp, vạn vật cân bằng.”

“Đến đây, em giúp anh cởi đồ, anh cũng giúp được.”

Hoắc Nhất Hàng nói, bắt đầu ra tay, nhanh chóng cởi bỏ hết đồ của Vân Khuynh.

Vả lại còn cởi triệt để hơn Vân Khuynh nhiều, trực tiếp khiến người ra sáng cả mắt.

Vân Khuynh xấu hổ núp dưới chăn, lấy chăn đắp lên người mình.

Cô đã núp như vậy, tất là không định tiếp tục giúp anh ta cởi quần ra, Hoắc Nhất Hàng tự mình cởi ra.

Sau đó, gỡ chăn ra một góc, nằm sát vào, thuận thế, ôm lấy Vân Khuynh, tay anh đưa ra trước cô, nắm lấy nơi mềm mại căng đầy kia, thoải mái bóp vài cái, rồi nói với Vân Khuynh: “Khuynh Khuynh, anh cho em chọn, lần này, em ở dưới, hay là ở trên?”

“Ở dưới.” Hoắc Nhất Hàng lập tức đáp.

Nằm ở dưới, cô vần có thể dùng gối che mặt mình, không để Hoắc Nhất Hàng thấy dáng vẻ ngượng người của cô khi đang hưng phấn….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.