6380.
Lục Bác Dương tốn rất nhiều công sức mới có thể cứu Lục Văn Bân ra khỏi trại tạm giam.
Vừa ra khỏi trại tạm giam, Lục Bác Dương liền giơ tay lên cho Lục Văn Bân một bại tay, không nhịn được cơn tức giận mắng: “Tại sao Lục Bác Dương tao lại sinh ra thằng con phế vậy, thành sự không có mà bại sự có thừa như mày!”
Nếu không phải phế vật mày thiên kim tiểu thư không thích đi thích cái hạng người như con Dương Liễu kia, cãi cha cãi mẹ nhất định phải cưới cho được Dương Liễu thì bây giờ Lục gia đâu phải gặp nhiều phiền phức như vậy, đều do Dương Liễu mang lại! Tao ở ngoài mua biệt thự cho hai đứa bây, ngày mai lập tức dẫn theo người rời đi cho khuất mắt tao, đừng có xuất hiện trước mặt làm chướng mắt tao nữa!”
Lời này thể hiện rõ Lục Bác Dương muốn Lục Văn Bân ra ở riêng!
“Ba! Ba để cho con dọn ra ngoài?” Lục Văn Bân mở to mắt, không tin, nhìn Lục Bác Dương.
Anh là trưởng tử của Lục gia, thân phận cao quý, là người thừa kế quang minh chính đại của Lục gia, trước giờ luôn ở trong biệt thự Lục gia, ở bên ngoài chỉ có con riêng. Trước giờ anh luôn có suy nghĩ như vậy. Vậy mà bây giờ ba của anh lại đuổi anh ra ngoài sống?
Vậy có khác gì so với con riêng??
“Đúng! Mày dẫn theo Dương Liễu và đứa con mới sinh của mày dọn ra ngoài cho tao!” Mặt của Lục Bác Dương đen xi, bình tĩnh, thái độ lạnh lẽo cứng rắn: “Lục Văn Bân! Mấy năm qua cha đã quá nuông chiều con, nên khiến con hư như vậy! Con chẳng phải muốn cưới Dương Liễu hay sao, nếu đã cưới vợ lập gia đình thì nên tự lo cho gia đình của mình, đừng suốt ngày ỷ lại vào cha nữa!”
“Con cũng đừng nghĩ tìm ông nội con, chuyện này cha đã thương lượng qua với ông nội, ông nội con cũng đã đồng ý!”
“Cha, con là con của cha mà! Cha muốn đuổi con đi?” Lục Văn Bân thấy thái độ của Lục Bác Dương không giống giả, trong lòng liền hoảng loạn, tức giận nói: “Con không phải chỉ mới ly hôn một lần, làm tốn một ít tiền thôi sao? Có là bao đâu? Đợi hạng mục đầu tư ở nước ngoài của chúng ta thành công không phải là ổn hay sao? Hay ba với ông nội còn để ý số tiền cỏn con đền bù cho Vân Khuynh?”
“Hay ba muốn nói chuyện con ra ngoài chơi gái, ba cũng ra ngoài chơi gái mà. Không lẽ ba chơi được con không chơi được. Cùng lắm con chỉ có 1 đứa con, đâu như ba cả đống……”
Lục Văn Bân còn chưa nói xong, đã bị Lục Bác Dương tát cho một cái.
“Nghịch tử! Mày im miệng cho tao! Mày...... Có phải mày muốn tức chết tao không? Cút! Lập tức cút lên xe cho tao, để về nhà tao sẽ hảo hảo dạy dỗ lại mày!” Đã có rất nhiều người tò mò tập trung ở cửa xem náo nhiệt, Lục Bác Dương là người trọng sĩ diện, sao chịu nổi bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, ông giận tím mặt, chỉ vào mặt Lục Văn Bân nói.
“Cút thì cút! Dù sao, con cũng nhất quyết không dọn ra ngoài!” Lục Văn Bân ném lại một câu, liền leo lên xe đạp ga, bỏ lại Lục Bác Dương.
Hơn hai mươi phút sau, Lục Văn Bân đã về tới Lục gia..
Vào cửa, liền nghe thấy Dương Liễu và Cao Thúy Lan đang cãi nhau.
“Dương liễu! Cô đừng tưởng sinh được cháu trai cho tôi tôi liền xem cô là con dâu của tôi! Cô còn chưa gả cho con trai tôi đâu. Nói cho cô biết, con trai tôi có tình ý với Vân Khuynh thì trách cô không đủ bản lĩnh đấu lại người ta, chưa chiếm được trái tim của con trai con đi!”
Đây là giọng của Cao Thúy Lan.
Giọng của Dương Liễu cũng theo sau truyền tới: “Cao phu nhân, bà nói chuyện mà không nhìn lại lương tâm của mình hả? Lúc đầu là tôi dụ dỗ con trai bà chắc? Không phải! Là anh ta theo đuổi tôi trước, giữa chúng tôi là tình yêu, tình yêu đó!”
“Nếu không phải Lục gia mấy người muốn kiếm chác từ phía Vân Khuynh, tôi phải nhịn nhục để Văn Bân cưới cô ta hay sao? Là tôi – Là tôi đối với Văn Bân một tấm chân tình, mới chấp nhận không danh không phận đẻ con cho anh ta, biết anh ta ở bên ngoài có quan hệ với nữ phục vụ cũng ráng nhịn. Mấy người còn muốn tôi thế nào?”
“Vì trợ giúp Lục gia vượt qua khủng hoảng kinh tế, cổ phần tôi vừa nắm được trong tay liền kiếm người bán nó đi, là vì ai vì ai?”
“Vụ án ly hôn ầm ĩ lớn tới như vậy, không phải đều là lỗi của Vân gia hay sao? Vân Khuynh tâm cơ nặng, ly hôn với Bân là có mục đích, nếu không sao trong tay cô ta lại có nhiều chứng cứ như vậy, không phải đều là do cô ta từ từ thu thập hay sao? Cô ta lấy được số tiền bồi thường từ Lục gia là do Lục gia mấy người không giữ được tiền của mình, mắc gì đổ lên đầu tôi.”
“Nếu mấy người cảm thấy tôi với con trai tôi chướng mắt vậy thì tôi thu dọn đồ đạc ẳm con rời đi thôi! Dù gì trước đây tôi mặt dạn mày dày vào ở Lục gia là vì thấy Bân yêu tôi thật lòng, nhưng xem ra chỉ có tôi khờ thôi! Dù gì cũng chính miệng Bân đã nói ra, tôi chỉ là một con tiểu tam, con tôi sinh cũng chỉ là con riêng thôi…”
“Mấy người yên tâm, một khi tôi đã bước chân ra khỏi Lục gia, con tôi sẽ không phải con riêng của mấy người, tôi sẽ để nó theo họ tôi, còn không tôi sẽ tái giá, để con tôi được đổi họ, cam đoan không có bất cứ quan hệ gì với Lục mấy người!”
“Cô……Dương Liễu, cô đây là đang uy hiếp tôi hả? Cô thì có họ gì? Đừng quên ba mẹ cô sớm đã chết do tai nạn, giờ chỉ còn hai cái bia mộ lạnh lẽo. Xuất giá? Cô lấy tư cách gì mà nghĩ tới việc để cháu tôi kêu người khác là ba? Cô điên rồi! Tôi cấm cô làm vậy!”
“Bà lấy quyền gì mà cấm tôi? Chẳng phải vừa nãy bà nói không thừa nhận tôi là con dâu bà hay sao? Vậy tôi đâu phải người của Lục gia, mắc gì phải nghe lời bà? Con của tôi tôi có quyền!”
“Cái con tiện nhân này! Trước giờ chưa có ai dám ở trước mặt Cao Thúy Lan này phách lối như vậy! Xem hôm nay tôi làm sao dạy dỗ cô!” Lời của Cao Thúy Lan vừa dứt đã truyền tới tiếng gào đau đớn của Dương Liễu.
Lục Văn Bân nghe tới đây liền nhanh chóng chạy vào, vừa vào trong đã nhìn thấy Cao Thúy Lan đang dùng sức nắm, kéo tóc của Dương Liễu...
Đang định chạy tới giúp Dương Liễu, đã thấy Dương Liễu nhanh chóng nắm lấy tóc của Cao Thúy Lan.
(Lời của người dịch: Dịch khúc này sướng tê cả người =)))
Phụ nữ ra tay đúng là không nhẹ, cả hai đều kêu đau nhưng không ai chịu buông tay...
Lục Văn Bân chưa từng gặp qua những tình huống này, mẹ mình đánh nhau với hôn thê của mình, mình nên giúp bên nào đây??
Chỉ có thể mặt xám xịt, hô to một tiếng: “Đừng có gây nữa có được không?”
Cao Thúy Lan và Dương Liễu đều không hẹn mà xoay đầu lại, nhưng tay vẫn không buông ra..
“Văn Bân, cuối cùng con cũng về rồi, nhanh chóng qua đây giúp mẹ dạy dỗ con tiện nhân này, nó với Vân Khuynh đúng là tiện nhân không khác gì nhau.” Cao Thúy Lan gọi Văn Bân.
Dương liễu cũng không chịu yếu thế: “Bân! Là bà ta động thủ trước, thua kiện thì đổ hết lên đầu em, còn vừa đánh vừa mắng, anh mau qua đây giúp em, tóc em sắp bị bà ta giựt rụng hết rồi!”
Đột nhiên Lục Văn Bân cảm thấy vô cùng bực bội, trước đây anh luôn một mực nghe lời Cao Thúy Lan, cũng xem Dương Liễu như bảo bối mà nâng niu, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ anh chỉ cảm thấy bọn họ rất phiền phức!
“Đủ rồi! Đều buông tay ra hết cho tôi! Cãi cái gì mà cãi! Gây chưa đủ hay sao? Hay thấy chưa đủ loạn? Thật là phiền chết đi được!” Lục Văn Bân nói một câu, liền lập tức quay lưng bỏ lên lầu để được yên tĩnh. Trước giờ bản tính anh ích kỷ, không thích quản mấy chuyện này của phụ nữ!
Dương Liễu và Cao Thúy Lan đều không chấp nhận được việc Lục Văn Bân bỏ đi trước mặt mình như vậy, liền thả lỏng tay...
“Dương Liễu! Uổng cho tôi trước đây nghĩ cô hiền lành ngây thơ, không ngờ cô cũng thâm hiểm không kém gì tiện nhân Vân Khuynh chị của cô! Nếu cô còn muốn bước vào cửa Lục gia, tốt nhất nên thành thật một chút, đừng có giở trò trước mặt tôi! Nếu không đừng trách tôi không khách khí với cô!” Cao Thúy Lan trừng mắt nhìn Dương Liễu một cái, đẩy xe lăn đi về phòng của mình, đóng cửa “rầm” một tiếng.
Vuốt vuốt lại phần da đầu bị nắm tới đau nhức của mình, nhìn về phía cánh cửa, ánh mắt của Dương Liễu ánh lên sự thâm độc..
Lão điêu ngoa đáng chết này, dám động thủ với cô? Cũng đã bán thân bất toại mà còn có thể phách lối tới vậy? Hứ! Chờ tới lúc cô làm xong đám cưới với Lục Văn Bân, chắc chắn sẽ không để lão điêu ngoa này được sống yên ổn.
Xoay người, Dương Liễu thấy là mình nên tới chỗ Lục Văn Bân khóc lóc kể lể một chút, cố tình làm cho đầu tóc và quần áo của mình thật rối rồi mới đi tìm Lục Văn Bân.
Lục Văn Bân vào phòng của mình liền nằm xuống giường, nhưng rất nhanh đã nhíu mày lại.
Bên trong chăn đều nồng nặc mùi nước hoa, khẳng định là Dương Liễu cố tình xịt vào. Trước đây anh rất thích đắm chìm trong mùi hương trụy lạc nửa tỉnh nửa mê này, hưởng thụ nữ yêu nam hoan......
Không biết sao, gần đây anh lại thấy chán ghét loại cảm giác này.
Lúc mùi hương xộc vào mũi, khiến anh có chút choáng váng, bỗng nhiên anh nhớ tới cảm giác thanh nhã thoải mái mà Vân Khuynh đem đến cho anh......
Khuynh! Người phụ nữ đó, tại sao lại tuyệt tình với anh như vậy?
Anh chẳng qua chỉ là lừa cô kết hôn một lần, vả lại có con với Dương Liễu thôi mà. Ai kêu anh với Dương Liễu quen biết nhau trước? Vả lại 10 người đàn ông đã hết 9 người đồi trụy, người còn lại là đồi trụy trong đồi trụy. Đàn ông phải phong lưu một chút, chọc ghẹo phụ nữ một chút mới có mị lực, không đúng hay sao?
Với lại, về sau không phải anh đã nói, chỉ cần cô nguyện ý ở bên anh, anh có thể không ly hôn không cưới Dương Liễu, anh đã chấp nhận hy sinh lớn như vậy mà cô vẫn tuyệt tình cự tuyệt anh, còn nhẫn tâm lấy đi số tiền để dành hơn nửa đời người của anh với mẹ anh!!
Cô ta thật độc ác!
Vì cái gì, cô ta độc ác như vậy mà anh không hận cô ta? Lại còn nghĩ tới cô ta?
Dương Liễu vừa vào cửa, đã nhìn thấy Lục Văn Bân đang mê say nhìn vào ánh đèn pha lê mờ ảo suy nghĩ……
Không cần nghĩ, liền biết anh đang nghĩ tới Vân Khuynh……
Đúng là chết tiệt! Lúc nào cũng đứng núi này trông núi nọ.
Mà nói thật thì đối với Lục Văn Bân, Dương Liễu cũng có chút tình cảm, cô cảm thấy anh ta không tệ, dù gì cũng chung tình với cô, mà chung tình của anh chỉ là ngủ với nữ nhân viên phục vụ, cứ nhớ tới vợ cũ không quên được?
Nếu như không phải cô đặt đặt cược mọi thứ vào Lục Văn Bân thì cô đã vạch mặt với anh, dõng dạc rời đi rồi..
Cô phải nhịn! Bây giờ cô phải nhịn! Đợi đến khi cô trở thành đại thiếu phu nhân của Lục gia, cô nhất định sẽ......