Edit+beta: Bae Jim.
Ba ngày hai đêm, A Lan đi theo hai vị công tử tới Mặc Thành.
Mặc Thành là nơi giao giới nam bắc ước định đình chiến, cho nên có nhiều lưu dân, từ nam chí bắc ngư long hỗn tạp, Bộ Liên Hoa đặc biệt dặn dò A Lan phải chú ý an toàn.
Từ Mặc Thành ra khỏi Nhạn Nam Quan chính là Bắc triều, đi tiếp một thành nữa là đến yếu địa[1] Bắc triều, Kinh Lang nơi tam quân Lâu gia đóng giữ.
[1] Yếu địa: khu vực đặc biệt quan trọng.
Chẳng qua đạo môn thứ nhất Nhạn Môn Quan có trú binh Nam triều trấn giữ kiểm tra, xuất quan cũng không dễ dàng.
Tô Bắc Tương hỏi: “Người tiếp ứng xuất quan đâu?”
Bộ Liên Hoa lắc đầu: “Không nghe thấy ám hiệu. Nam Đình đã khai chiến, bọn họ đi sạn đạo Thiên Bắc, trong chốc lát sẽ không đến được Mặc Thành.”
[2] Sạn đạo: con đường nhỏ bằng gỗ làm treo trên vách núi.
Tô Bắc Tương nói: “Nếu như thế, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, nếu ngày mai người ám môn của ngươi còn chưa tới tiếp ứng, ta sẽ nghĩ cách liên hệ thương đội Tô gia xuất quan.”
Hắn lấy ra một kiện áo choàng đưa cho Bộ Liên Hoa, A Lan tay chân lanh lẹ nhận lấy rồi buộc dây áo cho Bộ Liên Hoa, Tô Bắc Tương nhăn mày.
Hắn cùng Bộ Liên Hoa sinh ra ở Bắc triều, đều lớn lên trong quân đội, mặc dù Bộ Liên Hoa nửa mù, ăn uống sinh hoạt hàng ngày cũng đều tự mình động thủ, không cần người hầu hạ. Hiện nay A Lan phát huy hết khả năng cầu sinh ở Nam triều—— tích cực chủ động hầu hạ người, Tô Bắc Tương có cảm giác khí khái tốt đẹp của Bắc quốc đã bị phong cách xa hoa lãng phí của Nam triều ăn mòn, rất là khinh thường.
Bộ Liên Hoa kéo thấp vành mũ áo choàng, che lại lụa trắng, được A Lan dẫn đến khách điếm nghỉ tạm, Tô Bắc Tương dừng xe ngựa, ném cho lão bản khách điếm một khối bạc rồi tự mình lên lầu nghỉ ngơi.
Tô công tử ra tay hào phóng, ích lợi của bạc nhanh chóng hiện diện trên bàn.
A Lan vùi đầu ăn ba đĩa thịt xốp giòn, còn chép miệng hai ngụm rượu nhạt, thấy Tô Bắc Tương rời đi, nuốt thức ăn hỏi Bộ Liên Hoa đang nằm ở giường thấp dưỡng thần: “Ai! Tô công tử mang theo một khối bàn tính vàng to như vậy trên người, còn dám một mình dạo phố, không sợ bị cướp hả?”
Bộ Liên Hoa trầm mặc lắc đầu.
A Lan lại nói: “Hồi ta ở Nam Đô xin cơm, trên chân phàm là có hai chiếc giày không rách nát, lấy được cái bát có tí cơm gạo, đều phải đề phòng người khác cướp mất. Nhưng những cái cẩu quan có tiền, cả người châu báu lụa là cũng không ai dám động, thật sự không hiểu nổi.”
Bộ Liên Hoa nói ra: “Trên người Tô Bắc Tương ngoại trừ vàng, còn có một thanh kiếm.”
A Lan nhớ tới thanh kiếm kim quang chói mắt treo bên hông Tô Bắc Tương, ngu ngơ nói: “Chẳng lẽ không phải trang trí?”
Ở Nam triều rất nhiều công tử ca đều thích đem một thanh bảo kiếm ở bên hông, nhất định phải châu quang lộng lẫy, phảng phất như vậy mới thể hiện được thân phận của bọn họ.
Bộ Liên Hoa nói: “Tô Bắc Tương không thích trói buộc, đồ vật hắn có thể mang theo trên người nhất định đều hữu dụng. Kiếm pháp hắn rất tốt, ngươi nếu muốn học, ta có thể bảo hắn dạy ngươi.”
A Lan không đáp, Tô Bắc Tương thoạt nhìn tựa như công tử nhà giàu ăn sung mặc sướng, bản mặt khi nói chuyện tràn đầy ghét bỏ, nàng sao dám làm phiền?
Nhưng nhớ tới Tô Bắc Tương liền nhớ tới cái bàn tính vàng của hắn, A Lan lại lần nữa cảm khái: “Một khối vàng lớn như vậy, thật là, có thể mua được bao nhiêu là thịt.”
Trầm mặc một lát, Bộ Liên Hoa nói: “A Lan ngươi lại đây.”
A Lan buông chén đũa, lau tay lên người, vội vàng đi qua: “Công tử có chuyện gì?”
Bộ Liên Hoa bảo nàng duỗi tay ra rồi thả vào lòng bàn tay nàng một khối bạc vụn nhỏ: “Cầm lấy.”
A Lan phản ứng như thể y đột nhiên cho nàng cục than nóng, kêu oai oái: “Đây là cái gì! Cho ta? Không được không được! Nhiều quá!”
Bộ Liên Hoa nở nụ cười: “Cầm đi, vàng ta không có, cho ngươi bạc tiêu vặt thì vẫn có thể, về sau mỗi ngày đều phát, muốn mua gì thì mua.”
A Lan hưng phấn rất lâu, cẩn thận đem khối bạc vụn này cất kĩ trong người, ngẩng mặt nói: “Con người ngươi thật tốt, ta còn cho rằng ngươi là dỗ ta chơi, lấy cớ dạy ta đọc sách để gạt ta nằm cùng ngươi, hầu hạ ngươi, không nghĩ tới công tử ngươi thật sự coi ta là người, hiện tại còn cho ta bạc tiêu vặt.”
“Cảm ơn ngươi tin tưởng” Bộ Liên Hoa khẽ cười, lại từ trong bọc lấy ra một quyển sách “Ngươi đã nhắc tới, ta hiện tại sẽ dạy ngươi đọc sách. Việc này nên sớm không nên muộn, ngươi ăn no rồi, cũng cao hứng, đã tới lúc đọc sách.”
A Lan nhìn lụa trắng cơ hồ che đi một nửa khuôn mặt, hiếu kỳ: “Được thôi, nhưng ngươi muốn dạy như thế nào?”
Này không phải kẻ mù dạy kẻ đần sao?
Bộ Liên Hoa vỗ vỗ vị trí bên cạnh y, cười nói: “Ngươi tới đây.”
A Lan nhìn bốn phía, lại lần nữa chà tay lên khăn trải bàn sạch sẽ xong mới đưa tay nhận sách ngồi sát Bộ Liên Hoa, Bộ Liên Hoa nói: “Ngươi có biết chữ trên bìa sách không?”
Trên bìa sách chỉ có ba chữ, A Lan biết được chữ thứ nhất: “Lục.”
Bộ Liên Hoa nói: “Lục quốc luận.”
A Lan chỉ từng chữ đọc: “Lục quốc luận” Ngẩng đầu hỏi hắn “Nói về cái gì?”
“Thiên hạ nhất thống” Bộ Liên Hoa xoay người, ngồi đưa lưng về phía nàng, tháo lụa trắng, trở tay ngoắc đầu ngón tay: “Mở trang thứ nhất, đưa cho ta.”
A Lan muốn xoay người sang chỗ khác, bị hắn đè lại bả vai xoay trở về: “Ngồi yên, không được quay đầu lại.”
“...Ngươi thật sự không thể nhìn được người sao? Nhìn thấy sẽ như thế nào?” A Lan hỏi xong, bỗng nhiên nhớ tới cảnh hắn đêm đó ốm đau đan xen, “Sẽ sinh bệnh?”
Bộ Liên Hoa nói: “Có thể nói như vậy. Thôi, chuyên tâm đọc sách, ta đọc cho ngươi nghe.”
Tô Bắc Tương xem kỹ tình huống Mặc Thành, trở lại khách điếm, xa xa đã nghe được tiếng A Lan đọc sách, nàng đọc rất chậm, lắp bắp sai câu chữ, loại này đối với Tô Bắc Tương mà nói quả thực chính là tra tấn.
Tô đại công tử đẩy cửa vào, ngắt lời A Lan đang hăng hái đọc sách, tống cổ nàng ra sau bếp tìm chút điểm tâm cho hắn.
A Lan một trang chữ còn chưa nhận diện xong đã bị ngắt quãng, trong lòng không thoải mái nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, đành rũ mắt thả sách xuống, đi giày nhảy xuống giường, nhân tiện đem đồ ăn thừa trên bàn mang đi, còn thay Tô Bắc Tương đóng cửa.
Bộ Liên Hoa chậm rãi đeo lụa trắng lên, hỏi hắn: “Thương đội Bắc Hành Tô gia tới rồi sao?”
“Chưa, nhưng ta nhìn thấy thương đội nhà ngươi, mới từ cửa đông vào Mặc Thành, biểu tượng tộc các ngươi là hoa văn hoa sen, không sai. Ta hỏi thăm, bọn họ muốn xuất quan đi Lương Châu.”
Bộ Liên Hoa gật đầu: “Hẳn là người của nương ta. Bọn họ khi nào xuất phát?”
“Trước khi mặt trời lặn ra khỏi thành, nếu không chúng ta theo chân bọn họ cùng nhau rời khỏi Nhạn Nam Quan?” Tô Bắc Tương nói “Ta cảm thấy càng đi sớm càng tốt, Ngụy Đế sau khi tỉnh lại thì náo loạn Nam Đô, tin tức lùng bắt thích khách đã truyền đến Mặc Thành, ta thấy cũng nên nhanh chóng rời khỏi đất nam. Mặc Thành tuy là nơi minh ước hoà đàm, không thuộc bên nào, loạn thế trung lập, nhưng dù sao vẫn còn ở Nam triều, ta sợ đêm dài lắm mộng.”
“Được.”
Tô Bắc Tương nói tiếp: “Đúng rồi, Ngụy Đế đang tìm A Lan, nghe nói khắp Nam Đô dán chân dung nàng ta, ngươi lần này mang về phiền toái rồi.”
“Không đâu, nàng rất thông minh, sẽ không gây thêm rắc rối cho chúng ta.”
Tô Bắc Tương hiển nhiên không tán đồng, hắn nhướng mày: “Thông minh? Ngươi vừa mới dạy nàng ta Lục quốc luận, đọc bao lâu rồi?”
Bộ Liên Hoa nghĩ nghĩ: “Mới hơn một canh giờ.”
“Hơn một canh giờ mới đọc đến 'Liêu đế băng' thì thông minh chỗ nào? Ngươi còn tính đem nàng ta mang theo bên người? Theo ta thấy, để nàng ta lưu lại Mặc Thành, đưa tí tiền tống cổ phắt đi.”
Bộ Liên Hoa buồn cười: “Sao vậy được, tốt xấu gì cũng là Đế Vương Mệnh, ta cũng đang cần.”
“Ngươi có phải nhìn lầm rồi không?”
Bộ Liên Hoa lắc đầu: “Không sai đâu, huống chi ta đã mở miệng nói cứu nàng, về sau phải bảo đảm nàng bình yên vô sự, nếu để nàng lưu lại Mặc Thành, nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì khác gì hao tổn phúc thọ của ta.”
Tô Bắc Tương nhớ tới cái này, không thể bỏ lại A Lan được, đành phải nói: “Nữ nhân Nam triều lớn như vậy rồi hơn phân nửa không cứu được nữa đâu, ta thấy ngươi dạy nàng ta chỉ tốn thời gian” Tô Bắc Tương đệm thêm “Nói trắng ra là nàng ta về sau chỉ có tác dụng như một cái gối đầu thêu hoa bồi giường thôi, không đáng ngươi phí sức.”
Bộ Liên Hoa trầm mặc một lúc lâu, đáp: “Ta cũng không tính dưỡng ra một đế vương, ta chỉ nghĩ dạy một chút thì tốt hơn, gối thêu hoa mà trang trí thêm quyển sách thì càng đẹp.”
Tô Bắc Tương cười châm chọc, nói không lưu tình: “Ngươi biết là được. Dù sao ta phiền nhất là cái loại nữ nhân có gương mặt đẹp, ngoại trừ há mồm ăn cơm thì chả có tích sự gì, đặc biệt là nữ nhân Nam triều, đều là đồ nhu nhược vô dụng, cái tính hèn hạ ăn sâu vào máu sửa không hết dạy không khá lên được.”
Tô Bắc Tương vẫn luôn có thành kiến rất lớn với các cô nương Nam triều, mẫu thân hắn là tổng thống lĩnh lục quân Giang gia, thời trẻ hắn ở quân doanh của mẫu thân lớn lên, nam nữ chung quanh đều có thể xông pha chiến trường. Cho nên ở trong mắt hắn, những nữ nhân Bắc triều có thể giơ roi thúc ngựa một mình đảm đương một cõi mới có thể gọi là nữ nhân, mà nữ nhân Nam triều...Một đám bỏ đi.
Hắn lần đầu tiên lên chiến trường cứu được vài cô nương Nam triều, mà họ đã không thể bổ sung binh lực, cũng không biết tự lực cánh sinh, đối mặt hắn dò hỏi, tất cả đều co rúm cuộn thành một cục, nước mắt lưng tròng khẩn cầu hắn thu bọn họ làm nô làm tì, hắn không kiên nhẫn bảo các nàng nói chuyện lớn hơn một chút thế mà dọa các nàng sợ phát khóc.
Cho nên, nữ nhân Nam triều chính là đồ phiền toái, đồ bỏ đi có cái việc thẳng eo ngẩng đầu cũng không dám.
Giờ thì cái người tên A Lan này cũng vậy, Tô Bắc Tương phát hiện nàng vô tâm vô phế hoàn toàn không biết gì cả, mỗi ngày coi việc ăn uống no đủ chính là hạnh phúc lớn nhất của đời người, còn vội vàng có ý định làm nha hoàn của Bộ Liên Hoa, hắn không thể chịu được, hiện tại nhắc tới lại bực cả mình.
A Lan rời khách điếm, ngửa đầu đứng trước cửa hàng son phấn nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn đi vào, mua một hộp phấn hồng.
Lúc sau, nàng đứng ở phố đối diện, thơ thẩn đứng nhìn cửa khách điếm, trong lòng trái lo phải nghĩ, lại không biết mình đang nghĩ cái gì.
Đi hay không đi, lời Tô Bắc Tương nói với Bộ Liên Hoa, cảnh Bộ Liên Hoa dạy nàng Liêu đế băng, xen cả sự ủy khuất cùng vô thố của nàng trở thành một mớ hỗn độn.
Trên đường có vài gương mặt thoạt nhìn không dễ chọc đang chằm chằm nàng như đang định giá hàng.
A Lan thở dài, quyết định trở lại khách điếm, nàng vừa cất bước liền gặp một hình bóng quen thuộc từ khách điếm vội vàng chạy ra, nhìn thấy nàng thì lập tức chạy tới.
“Lên phố? Bảo sao ngươi lấy mâm điểm tâm cũng sẽ không chậm thế.”
A Lan nửa hé miệng, nhìn đôi mắt đen nhánh làm nhân tâm giật mình kia, do dự gọi hắn: “Bộ Liên Hoa?”
Y không đeo lụa trắng.
“Ừ, là ta” Bộ Liên Hoa kéo tay nàng băng qua đường đi vào khách điếm, “Hôm nay ám môn không theo tới, ngươi về sau muốn đi đâu phải nói cho ta một tiếng.”
“Ngươi tới tìm ta?”
Bộ Liên Hoa hai mắt ảm đạm, mang theo nàng trở lại phòng, trầm mặc hồi lâu mới trả lời: “Bằng không? Ta cởi bỏ lụa trắng còn có thể làm cái gì?”
A Lan không biết cảm giác của mình hiện tại ra sao, có chút xúc động không rõ: “Ta...Đi mua phấn mặt.”
Bộ Liên Hoa bỗng nhiên phán: “Ngươi nghe được chúng ta nói chuyện.”
A Lan không trả lời, Bộ Liên Hoa thở dài: “Xem ra ta đoán đúng rồi, nghe được câu nào?”
A Lan nhỏ giọng hỏi: “Tô công tử đâu?”
Bộ Liên Hoa nói: “Bắc Tương đi chuẩn bị việc xuất quan, không ở khách điếm. Ta đợi lâu không thấy ngươi trở về, sợ ngươi xảy ra chuyện, đành phải đi tìm. Ngươi không muốn trở về sao?”
“Ta...Không có.”
Bộ Liên Hoa lại hỏi: “Ta nói lời nào tổn thương đến ngươi rồi?”
A Lan chậm rãi kể lể: “Ngươi đưa ta ra khỏi hoàng cung, dọc đường cũng không khắt khe với ta, không bán ta, cũng không động tay động chân với ta, ta cảm thấy ngươi là người tốt còn rất tin tưởng ngươi...Nhưng ngươi gạt ta.”
Bàn tay Bộ Liên Hoa đang định thắt lụa che mắt bỗng dừng lại: “Lừa ngươi?”
A Lan nói: “Ta là gối đầu.”
Bộ Liên Hoa hơi sửng sốt, bất lực lắc đầu: “Hắn miệng độc, ngươi không nên tưởng thật...”
“Gối đầu trang trí thêm quyển sách thì càng đẹp” A Lan xen vào “Đây là ngươi nói, không phải Tô công tử nói.”
Bộ Liên Hoa nhắm mắt lại, trầm mặc không nói gì.
A Lan tiếp tục: “Liên Hoa công tử, lúc trước ngươi nói muốn ta làm học sinh của ngươi, ngươi dạy ta đọc sách. Nhưng ngươi lại nói, dạy nàng đọc sách kỳ thật chính là vì gối đầu bồi giường trang trí thêm quyển sách. Cho nên ngươi rốt cuộc xem ta là cái gì?”
Bộ Liên Hoa mở mắt ra, phát hiện trong mắt A Lan tràn đầy thất vọng.
Nàng bộc lộ: “Ngươi muốn ta làm học sinh của ngươi, tức xem ta là người, ta rất hạnh phúc. Nhưng ngươi lại cùng Tô công tử nói ta là cái gối đầu ấm giường, dạy ta đọc sách chẳng qua là muốn ở gối đầu điểm thêm chút sách vở. Công tử, sáng nay ta đã hỏi ngươi, hỏi ngươi mang ta theo bên người có phải là muốn ta hầu hạ ngươi hay không, ngươi đáp rằng không phải. Ta nếu sớm biết ngươi gạt ta, ta sẽ không đáp ứng đi theo ngươi.”
Thấy nàng nói xong, Bộ Liên Hoa nhẹ giọng: “Lại đây.”
A Lan không nhúc nhích, Bộ Liên Hoa buông lụa trắng trong tay, thở dài, tự mình đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu nàng: “Không có lừa ngươi.”
Bộ Liên Hoa chỉ vào A Lan, lại chỉ chính mình: “Ta với Lan cô nương, là đường sống. Lan cô nương với ta, cũng là đường sống. Kể từ lúc ta nói sẽ cứu ngươi, ta nhất định phải cho ngươi thứ ngươi muốn nhất, chỉ có như thế, hành động cứu ngươi mới tính là công đức.”
A Lan nửa hiểu nửa không.
Ánh mắt Bộ Liên Hoa sâu thẳm: “Ngươi không phải gối đầu bồi giường, đối với ta ngươi rất quan trọng.”
Tác giả có lời muốn nói: Hộp bản thảo chuyên dụng (gạch bỏ)
Hai chữ bồi giường thế mà rất hài hòa...