Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân

Chương 11: Chương 11




Kỷ Uyển Diễm mới vừa chuyển đến Linh Lung Các, toàn bộ đồ vật trong phòng đều thuộc khố phòng đều có sổ sách ghi chép lại, không được tuỳ tiện làm hỏng. Từ ma ma nhìn Tam cô nương một cước liền đá vỡ bình sứ Thanh Hoa có giá trị xa xỉ, không cần phải nói đến có bao nhiêu đau lòng, nhưng đối với Kỷ Uyển Thanh cường thế, bà lại không dám nói gì ở ngay trước mặt nàng ta. Đang do dự, không biết nên làm thế nào mới tốt thì đã nghe thấy Kỷ Uyển Diễm bình tĩnh mở miệng nói một câu:

“Đi gọi nha hoàn thô sử đến dọn dẹp, đừng để mảnh sứ cứa vào người Tam cô nương.”

Kỷ Uyển Thanh lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, bước ra ngưỡng cửa, quay đầu nhìn mảnh sứ vỡ vụn rơi đầy đất, trong lòng nghĩ đến dáng vẻ lúng túng của Kỷ Uyển Diễm khi thỉnh tội với Tam phu nhân, tâm tình liền tốt lên một chút. Ánh mặt trời chiếu lên mặt nàng ta, làm lộ rõ vẻ mặt kiêu căng vui vẻ, ánh mắt khiêu khích nhìn Kỷ Uyển Diễm, trong mắt dường như viết “Ngươi có thể làm gì được ta“. Kiếp trước, đối với sự khiêu khích của nàng ta, Kỷ Uyển Diễm trước sau như một nhẫn nại nhiều hơn là nổi giận. Nhưng đời này, đối diện với ngôn ngữ cùng hành vi cay nghiệt của Kỷ Uyển Thanh, trong lòng Kỷ Uyển Diễm không hề gợn sóng, bởi vì nàng biết rõ kết cục sau này của Kỷ Uyển Thanh. Giống như phải đối mặt với một bệnh nhân mắc bệnh nan y vậy. Nếu như không có huyết hải thâm cừu thì cớ gì phải tranh luận với họ chứ

Hai nha hoàn thô sử đi vào, nhặt từng mảnh vỡ của bình sứ cho vào trong cái hốt rác. Nha hoàn mặc áo váy bằng vải thô, đầu đội khăn màu xanh quỳ trên mặt đất dùng vải ướt lau chùi sàn nhà. Kỷ Uyển Thanh ác ý cười một tiếng, nói với Kỷ Uyển Diễm:

“Cái bình này là tác phẩm của đại sư Bình An phường, một bộ tám cái, giờ vỡ mất một cái, thì có nghĩa là cả bộ không thể dùng. Ta xem ngươi giải thích với Tam phu nhân như thế nào.”

Bỏ lại một câu, Kỷ Uyển Thanh xoay người liền muốn rời đi, nào ngờ lúc xoay người lại giẫm lên mu bàn tay của nha hoàn thô sử kia, khiến cho lòng bàn tay của nàng đè lên mảnh sứ. Theo bản năng, nha hoàn kia kêu “A” một tiếng liền rút tay đang bị giẫm dưới chân của Kỷ Uyển Thanh khiến nàng ta bị trẹo chân, mất cân bằng, lại đang ở trên bậc thang nên thoáng cái đã thấy nàng ta ngã lăn từ trên bậc thang xuống.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, vẫn là Từ ma ma kịp phản ứng, vội vội vàng vàng từ trên cầu thang đuổi theo, trong miệng hô:

“Ai da, ôi chao, Tam cô nương ơi là Tam cô nương, như thế nào nói ngã liền ngã đây! Mau mau, Phấn Đào, Phấn Bích các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tới đỡ cô nương nhà các ngươi dậy!”

Từ ma ma ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng chính bản thân bà cũng không dám tiến lên đỡ, bậc thang cũng chỉ có năm sáu bậc, té xuống thì cũng không bị thương nặng nhưng thực sự là rất mất mặt. Lúc ngã, mặt nàng ta đụng phải lan can, trên mặt đã có một vệt đỏ, búi tóc lỏng lẻo, xiêm y rối loạn, không cần phải nói có bao nhiêu chật vật. Lúc này mà đi qua đỡ nàng ta, thì cho dù có là thân nương cũng sẽ bị ăn mắng vài câu.

Quả nhiên Phấn Đào Phấn Bích vừa đi tới đỡ nàng ta đứng lên, nàng ta cả người căng cứng, đẩy hai người ra xa, ngồi dưới đất giãy chân khóc lóc om sòm: “Cút! Phế vật, đồ vô dụng! Phế vật!”

Tam cô nương có thể phát hỏa, Phấn Đào Phấn Bích lại không thể. Mặc dù vô tội bị chửi mắng, vẫn phải kiên trì tiến lên nâng nàng ta dậy. Kỷ Uyển Thanh biết mình mất thể diện, việc cần làm lúc này là mau chóng quay về chỉnh lại váy áo, thế nhưng nàng ta chính là nuốt không trôi cục tức này. Kỷ Uyển Diễm từ trong nhà đi ra, cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay của nha hoàn thô sử đang quỳ ở một bên, nha hoàn kia cũng nhút nhát e lệ ngẩng đầu nhìn Kỷ Uyển Diễm một cái.

Linh Lung Các ở bên cạnh Tùng Hạc Viện, nơi này có động tĩnh gì, thì viện nhỏ bên cạnh rất nhanh liền có thể biết rõ, vừa vặn Tam phu nhân đang ở Tùng Hạc Viện, nghe thấy bà tử bẩm báo liền vội vàng sang xem. Chỉ thấy Kỷ Uyển Thanh chật vật không chịu nổi đứng ở dưới bậc thang, Kỷ Uyển Diễm đứng ở trên bậc thang, ngược sáng khiến cả người nàng như phát ra hào quang, thoạt nhìn tôn quý phi phàm, dung mạo chim sa cá lặn gây chấn động mạnh trong lòng Tam phu nhân. Bà ta tựa hồ nhìn thấy bóng dáng của Lâm thị ở trên người Kỷ Uyển Diễm, nghiêng nước nghiêng thành, độc lập tuyệt thế, vừa tôn quý lại kiêu ngạo, lúc nào cũng lấy tư thái bễ nghễ nhìn xuống nàng ta, khiến người không dám mạo phạm

Không, nàng ta không phải là Lâm thị!

Vỏn vẹn chỉ trong chớp mắt, Tam phu nhân đã ổn định tâm tình, đi đến bên cạnh Kỷ Uyển Thanh lạnh giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì, nhao nhao ầm ĩ?”

Kỷ Uyển Thanh vừa nghe tiếng của Tam phu nhân, cũng biết là cứu tinh đến, xoay người cáo trạng với Chu thị:

“Mẫu thân, người nhìn xem con đều bị Kỷ Uyển Diễm hại thành cái dạng gì. Nàng ta để cho nha hoàn của nàng ta đối xử với con tệ như vậy, người cần phải làm chủ cho con.”

Tam phu nhân nhìn dáng vẻ chật vật của Kỷ Uyển Thanh, đáy mắt không hề gợn sóng, giương mắt nhìn Kỷ Uyển Diễm đang đi xuống từ bậc thang, nhàn nhạt hỏi:

“Đây là có chuyện gì? Con giải thích cho ta.”

Kỷ Uyển Diễm đi xuống bậc thang, đến trước mặt Chu thị, phúc thân nói: “Tam tỷ hiểu lầm. Lúc nàng rời khỏi phòng con, không cẩn thận đụng phải đồ sứ bày cạnh cửa khiến đồ sứ vỡ nát, con bảo hai nha hoàn thô sử tới dọn dẹp. Tam tỷ lại chỉ lo cùng con cáo biệt, không cẩn thận nhìn đường, không cẩn thận liền dẫm lên tay nha hoàn, lúc này mới ngã xuống.”

Kỷ Uyển Thanh không nghĩ tới Kỷ Uyển Diễm lại nói như vậy, nàng ta cố ý đá vỡ bình sứ Thanh Hoa kia, nào có phải là không cẩn thận như vừa nói, nhưng nàng ta cũng không dám trực tiếp nói với mẫu thân là nàng ta cố ý, bởi vì tối hôm qua mẫu thân đã nhắc nhở nàng ta, gần đây lão thái quân hợp ý Kỷ Uyển Diễm, tại thời điểm này đừng gây phiền toái không cần thiết với nàng ấy. Nàng ta hôm nay cũng không phải đến gây chuyện phiền toái, chỉ là muốn xem Lão tiên sinh nổi tiếng thiên hạ kia sẽ đưa cho Kỷ Uyển Diễm đồ tốt gì. Nàng ta ở trong phủ, ỷ là đích nữ tam phòng, ngoại trừ không dám lỗ mãng trước mặt Nhị tỷ, còn đối với các tỷ muội phòng khác từ trước đến nay nàng ta cũng không sợ đắc tội. Nếu có đồ tốt thì cho dù nàng ta có đoạt lấy, thì các nàng cũng không dám nói gì, nhưng lại không nghĩ tới hôm nay gặp được Kỷ Uyển Diễm một kẻ không ngại sinh sự, mới xảy ra chuyện như bây giờ.

Đây toàn bộ đều do Kỷ Uyển Diễm sai! Kỷ Uyển Thanh nhìn Kỷ Uyển Diễm đầy oán độc, hung dữ nói:

“Thế nào là không cẩn thận, ta nghĩ chính ngươi đã chỉ điểm cho nha hoàn kia, bằng không ai cho nàng lá gan lớn như vậy?”

Kỷ Uyển Diễm vẫn mỉm cười, giữ vững kiên trì, nhìn Kỷ Uyển Thanh giống như đang nhìn tôm tép nhãi nhép, ánh mắt kiêu ngạo này giống với phu nhân Lâm thị năm đó. Chu thị cắn chặt hàm dưới, thể hiện dáng vẻ vì ái nữ mà ra mặt hướng sau lưng Kỷ Uyển Diễm hỏi:

“Nha hoàn kia sao dám cả gan làm loạn?”

Kỷ Uyển Diễm tránh sang một bên, lộ ra một nha hoàn đang quỳ trên bậc thang. Chu thị liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy nha hoàn kia dáng vẻ bị hù doạ không nhẹ, lắc đầu liên tục, hoảng sợ nói:

“Nô, nô tỳ không phải là cố ý, là Từ ma ma gọi nô tỳ qua dọn dẹp mảnh vỡ, nô tỳ đang cúi đầu thu thập, thì cảm thấy tay bị dẫm lên, lúc này mới rút tay về, không nghĩ tới đúng là Tứ cô nương, nếu là nô tỳ sớm biết đấy là Tứ cô nương, thì nào dám rút tay, xin Tam phu nhân tha mạng.”

Chu thị hừ lạnh một tiếng: “Ngược lại là một kẻ xảo ngôn lệnh sắc[1].” Chu thị yêu cầu nha hoàn trong phủ, thứ nhất chính là khi làm sai không được phép nguỵ biện[2]. Nha hoàn này không chỉ ngụy biện, còn ngụy biện có lý có cứ[3], vô cùng đáng ghét, bà ta sớm đã muốn giết gà dọa khỉ.

*[1]Xảo ngôn lệnh sắc: đầy đủ là xảo ngôn lệnh sắc tiễn hỉ nhân. Ý chỉ người xảo trá (dùng lời nói khéo léo để che dấu gian dối), giả vờ niềm nở, và không có lòng nhân từ.

[2] nguỵ biện: nói dối

[3]có lý có cứ: có lý lẽ có căn cứ

*

Lại nhìn về phía Kỷ Uyển Diễm, thử dò xét nói: “Bất kể thế nào, Thanh tỷ nhi cũng là bị thương ở chỗ này, nha hoàn này cũng là người ở chỗ của con, con nói một chút, nên làm cái gì bây giờ? Nha đầu kia là giết, hay là tha?”

Kỷ Uyển Diễm không có lập tức trả lời, nha hoàn kia ngược lại khôn khéo, nghe thấy tính mạng của mình nắm giữ ở trong tay Kỷ Uyển Diễm, liền cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ: “Tứ cô nương, nô tỳ cầu xin ngài đại phát thiện tâm, cứu nô tỳ, van xin ngài.”

Không chỉ cầu xin tha thứ, nha hoàn kia còn từ dưới thềm đá, quỳ bò đến dưới chân Kỷ Uyển Diễm, khổ sở cầu khẩn, Kỷ Uyển Diễm cúi đầu nhìn nàng một cái, rút ra làn váy đang bị nắm bởi bàn tay đầy máu của nàng ấy, lạnh lùng nói với Tam phu nhân:

“Muốn giết hay là muốn thả, tất cả do thím làm chủ. Bất quá theo ta thấy, một nô tỳ mạo phạm chủ nhân như vậy, giữ lại tựa hồ... Cũng không còn hữu dụng.”

Nói xong đi đến bên cạnh Kỷ Uyển Thanh, mỉm cười nói:

“Hôm nay Tam tỷ tỷ ở chỗ này của muội bị thương, vốn là do muội sai, Tam tỷ tỷ cứ nói đừng ngại, muốn trừng phạt như thế nào muội đều đáp ứng, chỉ mong Tam tỷ tỷ đừng thực sự tức giận với muội.”

Kỷ Uyển Diễm nói như vậy, cho dù Kỷ Uyển Thanh vô cùng tức giận cũng không có cớ mà phát tác ra ngoài.

Thấy nàng ta trầm mặc, Kỷ Uyển Diễm nhếch môi cười, lộ ra một nụ cười cảm kích với nàng ta, sau đó liền đến trước người Tam phu nhân hành lễ cáo lui: “Tam tỷ tỷ người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, chuyện hôm nay làm phiền thím, xác thực con cũng có lỗi nên tự thỉnh cấm túc ba ngày, không biết ý thím như thế nào?”

Ánh mắt Tam phu nhân rơi trên mặt Kỷ Uyển Diễm, hiểu rõ nha đầu này cũng không phải là người kính cẩn nghe theo, lại liếc nhìn nha hoàn đang phủ phục ở cạnh chân nàng, tam phu nhân nâng môi cười nói:

“Con đã biết tự mình hối lỗi, đã là không tệ, chuyện hôm nay cứ như vậy đi. Về phần nha hoàn này, mặc dù đáng chết, nhưng hôm nay chính là mười lăm, lão thái quân ăn chay niệm phật, bên trong phủ không nên sát sinh, trừng phạt nhẹ, đánh mấy gậy liền coi như xong việc.”

Kỷ Uyển Diễm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, lạnh lùng hỏi: “Chuyện này…nha hoàn này hại Tam tỷ tỷ thê thảm thế này, chỉ phạt đánh mấy gậy có thể quá nhẹ hay không?”

Tam phu nhân không nói gì, coi thường nhìn nha hoàn kia, chỉ thấy trong mắt nha hoàn kia dâng lên hận ý ngút trời, tựa hồ muốn nhào lên cắn đứt cổ họng Kỷ Uyển Diễm. Chu thị nhìn thấy hết thảy, cười lạnh, sau lưng bà tử liền tiến lên kéo nha hoàn đang không ngừng giãy giụa kia xuống.

Đêm.

Kỷ Uyển Diễm đã ngủ. Từ ma ma giơ ánh nến, khoác xiêm y, đến tủ quần áo đặt trong phòng trong, sau khi coi kĩ ánh nến, liền mở tủ quần áo ra. Bà có thói quen kiểm tra một lượt đồ đặt trong tủ trước khi đi ngủ. Hôm nay cũng không ngoại lệ, kéo các ngăn mở ra, lôi ra bạc vụn kiểm tra, càng đếm bà càng phát hiện không đúng, ngoài việc thiếu mâý lượng bạc vụn, thì ngay cả cây trâm vàng đính bươm bướm vờn hoa của Kỷ Uyển Diễm cũng không thấy.

Từ ma ma kinh hãi, vội vàng chạy tới bẩm báo Kỷ Uyển Diễm.

Nửa khắc sau, Kỷ Uyển Diễm ngồi xếp bằng trên giường La Hán, trên đùi đắp thảm lông, trên vai khoác áo ngoài, tóc đen tháo xuống, không bôi phấn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn oánh nhuận trơn bóng ở dưới ánh nến, lại có một sự hấp dẫn riêng, trong con ngươi đen bóng đầy tỉnh táo bắn ra ánh sáng rét lạnh như băng.

Lục Hoàn cùng Hương Cẩm quỳ trên mặt đất, sắc mặt hai người rất khó coi, nhất là Hương Cẩm, mặt xám như tro, chỉ thấy trước mặt nàng bày mấy lượng bạc vụn cùng một cây trâm vàng, đây là vật mà Từ ma ma vừa mới tìm ra từ dưới chăn nệm của nàng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.