Lâm thị để tay lên đầu Kỷ Hành, nhẹ nhàng vuốt ve giống như trấn an Kỷ Uyển Diễm lúc nãy, yên lặng mà an ủi Kỷ Hành. Thật ra tưởng niệm của Kỷ Hành đối với Lâm thị, nhiều hơn rất nhiều so với Kỷ Uyển Diễm, bởi vì Kỷ Hành lớn lên trong vòng tay Lâm thị, nên tưởng niệm đối với mẫu thân đương nhiên mãnh liệt hơn một chút.
“Nương, những năm này người phải chịu khổ. Nhi tử vô dụng, không thể đưa người ra sớm hơn.” Kỷ Hành ánh mắt ngấn lệ nói.
Lần này Kỷ Uyển Diễm có thể thành công đưa Lâm thị ra khỏi Tây Thiên viện, thứ nhất là do chiếm được tiên cơ, khiến lão thái quân cùng Chu thị trở tay không kịp, thứ hai cũng là do Kỷ Hành những năm này âm thầm duy trì những người làm ở trong phủ năm đó, kể cả những nha hoàn, nô bộc lúc trước đi theo bên cạnh hắn, chính là nhờ có những người này phối hợp, hành động Kỷ Uyển Diễm lần này mới có thể thành công.
Khuôn mặt Lâm thị tái nhợt ốm yếu mỉm cười, thấp giọng hỏi:
“Con, sống có tốt không?”
Kỷ Hành gật đầu, thanh âm nghẹn ngào: “Tốt, nhi tử mọi chuyện đều tốt.”
Lâm thị duỗi tay lau nước mắt trên mặt hắn, lần nữa mở miệng hỏi: “Phụ thân của con... Chôn cất tại lăng mộ của Kỷ gia sao? Mấy năm qua, con có đi thăm không?”
Trải qua đôi lần nói chuyện, mặc dù giọng nói của Lâm thị vẫn còn yếu ớt, nhưng đã nói được có chút liền mạch.
Kỷ Hành gật đầu: “Có, mỗi năm đều đi... Lăng mộ có người trông coi, nên con đều phải len lén mà đi. Nương, năm đó tại sao phụ thân phải tự sát, nếu ông còn sống, người cũng không cần phải chịu khổ nhiều năm như vậy.”
Ánh mắt Lâm thị xa xăm, nở nụ cười lạnh, nói ra chân tướng của sự việc với một đôi nhi nữ:
“Cha con... Là bị lão thái quân hại chết. Năm đó, Tam phu nhân vu hãm ta, lão thái quân mượn chuyện này, muốn giết ta, chấn chỉnh gia phong nhưng cha con không chịu. Lão thái quân liền... Uy hiếp ông ấy, để ông ấy dùng mạng của mình đổi với mạng của ta, bởi vì nếu như cha con không chết, con của bà ta không thể kế thừa tước vị, cha con bị bà ta bức ép, đến bước đường cùng, đành phải, làm theo. Nhưng ông ấy, sợ lão thái quân lật lọng, nên ông ấy... Chạy đến chợ, ở trên cây mọc chìa ra ở cuối phố, treo cổ tự vẫn, ông ấy chết, tất nhiên kinh động đến quan phủ, đương nhiên là phải nghiệm thi, ở trên người ông ấy, thấy được huyết thư được lưu lại, có viết nguyện vọng muốn dùng mạng của mình bảo vệ ta, để cho rất nhiều người, đều biết, như vậy, lão thái quân liền, không có cách nào đổi ý được.”
Kỷ Hành cùng Kỷ Uyển Diễm liếc mắt nhìn nhau, bọn họ không hề nghĩ đến, chuyện phụ thân tự sát năm đó còn cất giấu ẩn tình như vậy, căn bản không phải giống như lời đồn bên ngoài, là vì không chịu được đả kích do thê tử không đoan trang, trong cơn tức giận mới thắt cổ tự vẫn. Ở trên người của ông phát hiện ra di thư, người ngoài chỉ nói lòng si tình của ông đã giao nhầm chỗ, tâm như tro tàn mà vẫn muốn bảo vệ mạng của tiện phụ kia, nào ai có biết, cái chết của ông cũng chỉ là một vụ giao dịch? Cũng bởi vì ông là vật cản ngăn trước mặt nhi tử của Trữ thị, cho nên Trữ thị mới dùng biện pháp này để bức bách ông phải làm theo.
“Đồ độc phụ ác độc! Ta muốn giết bà ta!”
Kỷ Hành đột nhiên từ trên giường mạnh mẽ đứng dậy, dáng vẻ như muốn ngay lập tức lao ra ngoài, Kỷ Uyển Diễm trước một bước ngăn hắn lại, nói:
“Ca ca, ca bình tĩnh một chút. Ca cứ lao ra như vậy, trong tay Trữ thị chỉ nhiều hơn một phần nợ máu mà thôi.”
Nếu như Kỷ Hành thật sự đi tìm Trữ thị, chỉ sợ còn chưa đến được trước mặt Trữ thị, cũng đã bị Trữ thị phái người giết chết, năm đó bà ta đã dám làm ra chuyện như vậy, đủ thấy bà ta là một người tâm ngoan thủ lạt, lúc trước trong thâm tâm Kỷ Uyển Diễm chỉ hận Tam phu nhân Chu thị, nhưng không nghĩ đến, lão thái quân còn gánh vác một phần nợ máu trên người. Kiếp trước nàng đần độn, u mê, căn bản không biết những chuyện phát sinh này, mà Lâm thị cho đến khi bị hại chết, cũng không thể nói ra chân tướng với một đôi nhi nữ của mình, còn bị nữ nhi của mình hiểu lầm cả đời.
Kỷ Hành cắn răng cúi đầu xuống, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Lâm thị cũng ngồi ngay ngắn lại, mở miệng nói:
“Đó là nhất định, con chớ có kích động. Thù này, tuyệt không phải một sớm một chiều là có thể báo, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn.”
Nghe xong lời Lâm thị nói..., Kỷ Hành mới hoàn toàn tiêu tan kích động, trực tiếp ngồi xuống sạp nói:“Làm sao còn có thể bàn bạc kỹ hơn, phụ thân mất rồi, tước vị cũng bị Nhị thúc đoạt lấy, Trữ thị trong phủ một tay che trời, chúng ta lấy cái gì mà đấu với bà ta? Nhưng con không cam lòng, con không cam lòng!”
Lâm thị nới với Kỷ Uyển Diễm: “Vãn vãn, nâng ca ca của con dậy.”
Kỷ Uyển Diễm nghe theo, kéo Kỷ Hành đến trước giường Lâm thị, để hắn ngồi xuống mép giường, mặt đối mặt với mẫu thân, chỉ thấy Lâm thị cầm tay Kỷ Hành, nói:
“Ta cũng vậy, không cam lòng. Nhưng hết thảy... không gấp được. Nhưng nương cam đoan, thù của phụ thân con, bất kể có như thế nào, ta sẽ đều thay ông ấy báo thù.”
Kỷ Hành nhấp môi định mở miệng nói gì đó, nhưng khi nhìn vào cặp mắt sâu không thấy đáy nhưng lại sáng rõ của Lâm thị mà ngây ngẩn cả người, biểu tình của Lâm thị không giống như là nói giỡn, thần sắc cùng ngữ khí khi bà nói muốn báo thù thật giống như khi còn bé, Kỷ Hành ngã sấp xuống, Lâm thị đưa tay nâng hắn dậy, an ủi một câu: ngã sấp xuống không có sao, chỉ cần lại đứng lên thì tốt rồi.
Đều giống nhau khiến người an tâm.
Kỷ Hành cuối cùng không nói gì thêm, chỉ nhẹ gật đầu, Lâm thị nhìn hắn, lại nhìn Kỷ Uyển Diễm, sau đó mới nói thêm:
“Hôm nay không còn sớm, con trở về đi. Con đến từ cửa sau của Nguyệt Dao Uyển sao? Lúc đi ra, chú ý một chút. Quay trở về thư viện, đọc sách cho tốt, có việc ta sẽ bảo Vãn Vãn nói cho con.”
Lâm thị nói xong những lời này, thần sắc giống như là hơi mệt một chút, mặc dù trong nội tâm Kỷ Hành rất lưu luyến, nhưng cũng biết chỗ này không phải nơi mình có thể ở lâu, hắn lén đi vào từ con đường tiếp giáp với mặt sau của Nguyệt Dao Uyển, hắn cũng biết kế hoạch của Kỷ Uyển Diễm, ngoại trừ để cho người trong phủ phối hợp cùng, hắn không có giúp đỡ được gì. Sáng nay, Kỷ Uyển Diễm mới phái người tới, nói cho hắn biết, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì tối nay tới Nguyệt Dao Uyển liền có thể gặp được mẫu thân, hắn đúng hẹn mà tới, quả nhiên, không làm hắn thất vọng.
Sau khi quỳ xuống từ biệt Lâm thị, Kỷ Uyển Diễm đưa hắn rời khỏi, Kỷ Hành đi được hai bước, lại quay đầu lại, móc ra một chồng giấy từ trong ngực, đặt vào trong tay Kỷ Uyển Diễm, nói:
“Đây là tất cả tiền trên người ca ca, tất cả đều đưa cho hai người, dùng hết rồi ta lại đưa, ta đi theo bằng hữu mấy năm qua cũng làm được ít buôn bán, hai người không cần lo lắng về tiền, muội chiếu cố mẫu thân cho tốt, danh sách ta đưa cho muội cũng thu giữ thật tốt, bọn họ đều là người của ta, thời khắc mấu chốt có thể bảo hộ hai người, muội tuổi còn nhỏ, trước kia ta sợ muội không hiểu chuyện, cho nên chỉ có thể vụng trộm để người tiếp tế ít đồ ăn và áo bông cho mấy người các muội, không dám đưa nhiều tiền cho muội và Từ ma ma, sợ khiến cho những độc phụ kia chú ý, nhưng hôm nay muội làm được một việc lớn như vậy, ca ca thật tâm vô cùng bội phục. Vốn không nên để muội một mình chăm sóc mẫu thân, nhưng ca ca bây giờ chưa thể ở bên cạnh hai người, muội cần phải để tâm hơn, bảo hộ mẫu thân đồng thời bảo vệ chính mình, những người kia xấu xa lắm, có biết không?”
Kiếp trước lẫn kiếp này Kỷ Uyển Diễm đều chưa từng nghe qua lời nói ân cần như vậy, nhất thời hốc mắt lại đỏ lên, lúc trước nàng cùng Từ ma ma sống ở Nguyệt Dao Uyển, mặc dù kham khổ, cho dù là tốt hay xấu, nhưng đúng là không có thiếu ăn thiếu mặc, hiện tại Kỷ Uyển Diễm mới biết được, nguyên lai là có Kỷ Hành âm thầm tiếp tế ở bên trong, mà nàng ở kiếp trước, rõ ràng một chút cũng không biết những...sự tình diễn ra ở đằng sau này.
Kỷ Hành giúp nàng lau nước mắt, nói:
“Đừng khóc, ca ca biết là làm khó muội, nhưng cũng không có cách nào, mùa xuân sang năm ta sẽ tham gia khoa cử, việc đỗ tú tài không phải là vấn đề, đến khi đó, ta sẽ nghĩ cách đưa hai người ra ngoài, trong khoảng thời gian này, muội cùng mẫu thân đều dưỡng thân thể cho thật tốt, ăn nhiều cơm một chút, nếu bên trong phủ cắt xén, thì bảo Từ ma ma cùng Cam ma ma lên phố mua đồ, Nguyệt Dao Uyển thông với đường ở bên ngoài, Cam ma ma mấy người đều biết những việc này, họ đều là người cũ hầu hạ mẫu thân, muội có khả năng không quá quen thuộc, nhưng họ đều là người tốt, muội có thể hoàn toàn tín nhiệm họ, nếu có việc thì nên thương lượng với họ.”
Kỷ Hành ân cần dặn dò, Kỷ Uyển Diễm mỗi chữ mỗi câu tất cả đều ghi tạc trong đầu, cho dù nàng cũng hiểu chút ít sự tình, nhưng nàng không muốn cắt đứt lời Kỷ Hành, bởi vì thật sự đã quá lâu không có người quan tâm nàng như vậy.
Kỷ Hành mặc áo choàng liền mũ màu đen, cùng gã sai vặt đi theo thừa dịp ban đêm mà đi ra ngoài từ cửa sau.