Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân

Chương 57: Chương 57






Tống Ngọc Tịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua những tán cây xanh um tươi tốt của cây thường xanh, giống như một tầng mây giữa các chạc cây, làm gì còn thấy được thân ảnh rực rỡ kia. Cặp mắt hoa đào kia, chả trách thoạt nhìn sao thấy quen mắt, nam nhân Tiêu gia nhất quán có tướng mạo đa tình, đương kim bệ hạ có tổng cộng bốn hoàng tử, Thái Tử Tiêu Tề Dự, Hoài Vương Tiêu Tề Thai, Định Vương Tiêu Tề Hoàn, Túc Vương Tiêu Tề Nhuế.

Thiếu niên kia nhìn tuổi thì xấp xỉ với Hoài Vương cùng Định Vương, mà Hoài Vương thì nàng từng bái kiến ở kiếp trước, như vậy thiếu niên kia chắc phải là Định Vương Tiêu Tề Hoàn rồi. Kiếp trước hắn cưới Tống Ngọc Thiền, nhưng cũng giống như Tiêu Tề Dự, đều bị vị Hoài Vương trung hậu thành thật kia lừa gạt.

Không ngờ tới lại có thể gặp hắn ở đây, nghĩ đến sau này hắn sẽ trở thành tỷ phu của mình, Tống Ngọc Tịch không khỏi cảm thấy buồn cười. Hắn có năng lực quan sát tỉ mỉ, đối với người khác lại quan tâm săn sóc như vậy, Tống Ngọc Thiền gả cho hắn, cũng là tìm được một bến đỗ tốt.

Mẫn Lam cùng đi với Tống Ngọc Tịch, thấy nàng đột nhiên nở nụ cười, thì cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Ngươi cười cái gì vậy?"

Tống Ngọc Tịch quay đầu lại nhìn nàng một cái, sau đó liền lắc đầu, nói: "Không có gì, chỉ là nghĩ đến một người khá thú vị mà thôi." Ngẩng đầu nhìn về phía trước, Tống Ngọc Tịch chỉ về phía trước nói: "Nè, ngươi nhìn coi, cửa ở phía trước rồi, ngươi về thay quần áo, rồi ta đưa ngươi quay lại."

Mẫn Lam cúi đầu nhìn xiêm y của mình, có chút tiếc nuối hối hận thở dài nói: "Thật là đáng tiếc, đây là váy hoa đầu tiên của ta, vải này là đặc biệt từ Giang Nam mua về, vốn còn muốn mặc vào ngày mai để khoe ra, không nghĩ tới lại biến thành như vậy, một lô thuyền hàng của ta làm sao bán ra được đây."

Tống Ngọc Tịch câu môi hỏi: "Làm sao vậy? Ngươi có một thuyền vải vóc từ Giang Nam mang đến kinh thành bán? Đi đường thủy, đi theo đường thủy vận?"

Mẫn Lam thực sự xót xiêm y của mình, nên vừa nghe thấy Tống Ngọc Tịch hỏi như vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói: "Đúng vậy, cha ta là thanh quan, trong nhà cũng không giàu có, ta vận chuyển hàng hóa từ Giang Nam, đều là dùng quan thuyền [1] có đăng ký nghiêm chỉnh, cha ta cũng không làm điều trái với luật pháp, cùng lắm chỉ là phê duyệt hai tờ Thông Hành Lệnh mà thôi."

[1] Quan thuyền: Thuyền của quan phủ

Tống Ngọc Tịch nhớ tới trước đó nàng ấy đã từng nói phụ thân là Tào vận sứ Hoài Hải. Tào vận sứ họ Mẫn. Trong trí nhớ của Tống Ngọc Tịch quả thật có một vị như vậy. Sau khi mở cấm vận đường biển đường vài năm thì ông được thăng chức lên làm Trưởng ti Thủy bộ [2], bởi vì ông có kinh nghiệm cai quản vùng nước Hoài Hải.

[2] Thủy bộ ti: Một cơ quan nằm trong Công Bộ.

Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Tịch thực sự kích động, cầm lấy tay của Mẫn Lam, nói năng có chút lộn xộn, hỏi: "Thủy vận Hoài Hải có phải là từ Giang Hoài đến Tề Lỗ, tiếp đó phía Đông giáp với Hoàng Hải, phía Tây giáp với đường biển của Trung Nguyên?"

Mẫn Lam khó hiểu nhìn Tống Ngọc Tịch, đảo mắt suy nghĩ một chút, mới cái hiểu cái không gật đầu, nói: "Ừ... Hình như là vậy. Tuy nhiên cha ta đã từng nói qua, Tiêu Quốc chúng ta cấm vận đường biển, cho nên thuyền của chúng ta còn chưa được phép đi quá khu vực Hoàng Hải, mà ngươi hỏi cái này làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn buôn bán hàng hóa giữa nam bắc?"

Mẫn Lam dò hỏi, trong đôi mắt đen lay láy tràn đầy vui mừng, không ngờ nàng hôm nay leo tường, lại có thể gặp được một cô nương cùng chung chí hướng. Quả nhiên Tống Ngọc Tịch kiên định gật đầu, nói:

"Đúng vậy, muốn làm nhưng chưa có đường. Thực ra, chuẩn xác mà nói thì ta biết ở đâu có hàng hóa, nhưng vận chuyển cũng khá là phiền toái, ngươi nói ngươi có thể lấy được Thông Lành Lệnh của thủy vận có đúng không?"

Mẫn Lam nghe xong, quả nhiên là người cùng chung một đường, nàng đang lo nghĩ không có cơ hội để báo đáp ân nhân, không ngờ tới lại có cơ hội đưa tới cửa, nên liền nói: "Chỉ cần là hàng hóa đàng hoàng, thì Thông Hành Lệ rất dễ lấy. Chỉ cần ngươi muốn, ta liền có thể lấy cho ngươi, bao nhiêu cũng được! Thế nhưng điều kiện tiên quyết là, hàng hóa đàng hoàng, không được buôn lậu.

Tống Ngọc Tịch liên tục gật đầu: "Đã đi quan thuyền, thì chắc chắn đều là hàng hóa đàng hoàng."

"Vậy ngươi có thuyền chưa? Vận chuyển hàng gì? Hàng ở nơi nào?" Mẫn Lam hỏi Tống Ngọc Tịch vài câu hỏi tương đối thực tế hơn. Những vấn đề này đều đang chờ Tống Ngọc Tịch giải quyết, trong lúc nhất thời nàng cũng không trả lời được. Thế nhưng mặc dù có rất nhiều vấn đề chờ nàng giải quyết, nhưng ít nhất hôm nay nàng phát hiện ra một điều phi thường.

Nàng lôi kéo tay của Mẫn Lâm, thoải mái nói: "Đi, ta đưa ngươi trở về. Chuyện này ta phải thỉnh giáo ngươi cẩn thận kỹ càng."

Mẫn Lam chỉ cảm thấy cô nương này có chút kỳ quái, khuôn mặt thon dài như quả trứng, xinh đẹp siêu phàm thoát tục, dáng vẻ không dính tới khói lửa nhân gian, không nghĩ tới tính cách lại là không mưu mà hợp với nàng, cũng là người yêu thích bạc. Đây không phải là tính cách của một tiểu thư cam tâm nghe theo gia tộc an bài. Đã qua nhiều năm như vậy, mà nàng chưa từng có một vị bằng hữu hợp ý. Thứ nhất, các cô nương khác không có hứng thú sở thích này giống như nàng. Thứ hai, nàng lại không yêu thích đón ý nói hùa như những cô nương kia. Cho nên, hôm nay bỗng nhiên gặp được Tống Ngọc Tịch có tính cách như vậy, không cần nói cũng biết trong lòng Mẫn Lam có bao nhiêu vui vẻ, tự nhiên nguyện ý muốn cùng nàng thân cận nhiều hơn.

Tống Ngọc Tịch nán lại phòng Mẫn Lam cả ngày, cho đến khi vang lên âm thanh báo ăn tối, hai người mới lưu luyến chia tay. Mẫn Lam đưa cho Tống Ngọc Tịch một bộ váy màu xanh nhạt có họa tiết hoa ngọc lan trắng, bên hông có dây thắt màu trắng ngà hình bướm vờn hoa. Mặc dù được làm dựa theo dáng người của Mẫn Lam, thế nhưng sau khi Tống Ngọc Tịch tới phòng của nàng, nàng liền giao cho tú nương cầm quần áo đi sửa. Đến lúc chạng vạng tối thì quần áo đã được sửa thành cỡ nhỏ hơn vừa với Tống Ngọc Tịch. bộ xiêm y này vốn là Mẫn Lam định mặc để biểu diễn vào ngày mai, thế nhưng tài nghệ của nàng có hạn, hiểu được cho dù mình có mặc bộ xiêm y này thì cũng không có cơ hội được lộ mặt. Nếu như vậy, thì làm sao có thể khiến cho người khác chú ý tới chất liệu của bộ y phục này đây, chi bằng đưa cho Tống Ngọc Tịch, với tướng mạo của nàng ấy, mặc bộ xiêm y này sẽ thể hiện được sự thanh thoát thoát tục của xiêm y, nhất định sẽ càng khiến cho chiếc váy hoa này càng thêm rực rỡ.

Tống Ngọc Tịch mặc dù cảm thấy bất đắc dĩ đối với suy nghĩ của Mẫn Lâm nhưng không lay chuyển được sự kiên trì của nàng ấy, đành phải nhận lấy quần áo. Nàng cũng muốn kết giao với Mẫn Lam, nên việc mặc một bộ xiêm y do tú nương của nàng ấy làm cũng không phải chuyện to tát gì, huống chi bộ xiêm y này quả thực nhìn rất đẹp. Nhưng Tống Ngọc Tịch không ngờ rằng, ngày mai khi nàng mặc bộ xiêm y này xuất hiện, đã dấy lên một trận xôn xao không nhỏ ở trong kinh.

Sau khi trở về phòng của mình, thì đã thấy Tống Ngọc Thiền cùng mấy người khác tất cả đều đã quay trở lại. Tống Ngọc Tịch cảm thấy kỳ quái, vốn nàng còn tưởng rằng sau khi về phòng cất quần áo xong, sẽ phải đi phòng ăn tìm mọi người, không nghĩ tới các nàng vẫn còn ở trong phòng.

"Buổi chiều ta kết giao được một người bạn tốt. Đây là đồ nàng ấy đưa cho ta đấy. Nàng ấy muốn ngày mai ta sẽ mặc bộ xiêm y nàng tặng. Có phải rất đẹp hay không?"

Tống Ngọc Tịch thấy Tống Ngọc Hàn nhìn chằm chằm vào xiêm y trên tay nàng, liền thẳng thắn nói cho nàng ấy nguyên do. Tống Ngọc Hàn chợt hiểu ra, gật đầu nói: "Màu sắc đẹp quá. Hơn nữa chất liệu vải này cũng chưa từng thấy qua."

"Nghe nói là từ Giang Nam mang tới, trên tay vị tiểu thư kia còn rất nhiều vải vóc như vậy. Nếu mọi người yêu thích, thì sau ngày mai, chúng ta liền đi chỗ nàng xem thử." Giữa các cô nương, chuyện trao đổi về một ít xiêm y trang sức đẹp mắt là chuyện tình bình thường nhất.

Tống Ngọc Tịch giao xiêm y cho Lục Hoàn cất cẩn thận, sau đó nói với Tống Ngọc Thiền: "Sao mấy tỷ còn chưa đi phòng ăn? Không phải vừa rồi đã gõ khánh [3] sao?"

[3] khánh: là một loại nhạc khí. Làm bằng đá ngọc hoặc kim loại, hình như cái thước cong, có thể treo trên giá.

Tống Ngọc Thiền đi đến ghế La Hán mà Tống Ngọc Tịch đang ngồi, nói: "Gõ khánh là để nghênh đón mấy vị công chúa, vốn lão thái quân muốn tất cả người trong phủ đều đi nghênh đón, thế nhưng Tam công chúa ngọc thể có chút khó chịu, nên sau khi vào cửa, liền đi phòng mình nghỉ ngơi, không muốn bị quá nhiều người quấy rầy. Lão thái quân và mợ, còn có Ninh tỷ nhi tất cả đều đi hậu viện chờ rồi. Chúng ta để người đi lấy mấy thứ rồi mang về đây ăn, cũng muộn rồi, nên cũng không muốn đi tới đi lui nữa."

Tống Ngọc Tịch không ngờ mấy vị công chúa cũng đến hôm nay, chợt nhớ tới thiếu niên nhảy xuống từ trên cây chiều nay, Tống Ngọc Tịch đột nhiên hiểu ra.

Chú thích:

[3] khánh:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.