* * * * * * *
Thời gian trôi qua nhanh.
Loáng một cái, năm ngày đã qua đi.
Mục Quốc Thừa giúp Mục Tuyết Y mua vé máy bay và thu dọn hành lý. Ngày mai, nàng sẽ bước lên chuyến bay xa lạ, bay đến thành phố phía Bắc đang có tuyết rơi dày đặc.
Ký Ninh.
Mà sau ngày hôm đó, nàng đã mất liên lạc với Chu Chẩm Nguyệt.
Trong những ngày qua, mỗi khi nàng ăn cơm, ngủ, đọc sách, trong đầu đều vang vọng câu nói sau cùng của cô.
— Tôi thà rằng... Em không còn yêu tôi nữa.
Mỗi khi Mục Tuyết Y nhớ tới câu này, sẽ thống khổ mà run lên.
Đây là lời chia tay sao?
Nàng không hiểu.
Dù sao, từ trước tới giờ bọn họ chưa từng quay lại. Coi như tách ra, cũng không thể nhận định hai chữ “Chia tay“.
Tuy rằng nàng thống khổ, nhưng cũng biết khi A Nguyệt nói ra câu này, đau đớn trong lòng cô tuyệt đối sẽ không ít hơn so với mình.
Kiếp trước, Chu Chẩm Nguyệt lựa chọn kết thúc sinh mệnh của chính mình, bởi vì bọn họ không có cách nào ở bên nhau được nữa. Tình yêu của cô dành cho nàng đã khắc sâu vào xương tủy, sinh tử không đổi, làm sao có khả năng tùy tiện yêu cầu nàng ngừng yêu cô?
Nhưng mà, cô thà rằng nàng không còn yêu mình, cũng muốn cho nàng bình an sống tiếp.
Lúc A Nguyệt nói ra câu này...
Trái tim nàng đớn đau như thể bị xẻo mất một phần nào đó.
Mục Tuyết Y biết tất cả.
Nàng biết A Nguyệt đau lòng nàng.
Nàng cũng đau lòng A Nguyệt.
Cũng bởi vì vậy, con đường này tuyệt đối không thể quay đầu.
Nàng ngồi trên bệ cửa sổ, chiếc điện thoại mà Chu Chẩm Nguyệt đưa cho nàng đang nằm trên đầu gối.
Ngoài cửa sổ mưa rơi lác đác, những hạt mưa đọng lại trên ô cửa kính, mỏng như kim bạc, gió lùa qua khe cửa sổ, trêu chọc băng gạc ở trên cổ.
Ngón tay vừa nối như một bạn nhỏ đang kéo móc câu, vươn thẳng dậy, ngón trỏ chọc vào màn hình, chậm rì rì soạn thảo nội dung tin nhắn.
【 “A Nguyệt, em sẽ đến Ký Ninh. Ký Ninh khu Tung Kim, núi Trường Hồ, ở khách sạn có suối nước nóng nằm trên núi.” 】
【 “Nghe nói nơi đó có tuyết rơi. Em rất thích tuyết, trong tên em cũng có chữ Tuyết, nhưng thật đáng tiếc, em sinh ra ở Ngạn Dương, một thành phố thuộc phương Nam, xưa nay chưa từng có dịp thấy tuyết. Lần đầu tiên em được ngắm tuyết, nhưng thật đáng tiếc không thể xem cùng chị.” 】
【 “A Nguyệt, xin lỗi.” 】
Đầu ngón tay vuốt dọc màn hình, kéo lên trên, nàng đã gửi cho Chu Chẩm Nguyệt một vài tin tức quan trọng, nhưng vẫn luôn tự mình độc thoại, không nhận được hồi âm.
Mỗi lần gửi tin nhắn, đều kết thúc bằng câu: “A Nguyệt, xin lỗi“.
Sau khi dò lại, nàng đã nói “xin lỗi” mười tám lần.
... Mười tám lần.
Mục Tuyết Y cô đơn mỉm cười, cất điện thoại đi.
Nàng sắp xếp những suy nghĩ ngổn ngang, chợt nhớ tới chuyện hôm nay chưa làm xong, bèn lấy ra chiếc điện thoại mà Mục Quốc Thừa đưa cho, gọi một cú điện thoại.
“Cát Vi Nùng, cô tới đây.”
Hiện tại nàng không còn bị cấm túc, Mục Quốc Thừa nói, tương lai là người thừa kế của Mục thị, cho nàng tự do muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.
Cát Vi Nùng nhanh chóng lên lầu, mở cửa, cung kính cúi đầu: “Tiểu Mục tổng, có phân phó gì?”
Tiếp xúc với Cát Vi Nùng vài ngày, Mục Tuyết Y phát hiện người này còn muộn tao* lạnh lùng hơn Chu Chẩm Nguyệt. Vô cùng kiệm lời, nàng không chủ động hỏi, Cát Vi Nùng tuyệt đối sẽ không mở miệng nói chuyện. Ngày nào cũng mang khuôn mặt lạnh nhạt, làm như cả thế giới nợ tiền của nàng vậy.
*Muộn tao: là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường...
Mục Tuyết Y cố ý lấy xưng hô gây khó dễ nàng: “... Không phải ba tôi đã nói, trong nhà kêu Nhị tiểu thư, ra cửa mới kêu tiểu Mục tổng sao?”
Cát Vi Nùng: “Vâng, xin lỗi.”
“Ba tôi dặn dò chuyện gì, cô đều tận tâm ghi nhớ. Vậy tôi dặn dò chuyện khác, cô có nhớ được không?”
“... Tôi có thể, cô yên tâm.”
“Vậy cô nói xem, hiện giờ nên gọi tôi là tiểu Mục tổng, hay là Nhị tiểu thư?”
“...”
Mặt Cát Vi Nùng cúi rất thấp, không thấy rõ vẻ mặt.
“Tôi đều nghe cô.” Nàng trịnh trọng nói.
“Được rồi. Sau này mặc kệ ở đâu, đều gọi là Nhị tiểu thư.” Mục Tuyết Y giơ tay, ngón út vươn lên, đóng chặt cửa sổ: “Chuyện trong công ty tôi còn chưa đụng đến, gì mà tiểu Mục tổng.”
Cát Vi Nùng cúi đầu: “Vâng, Nhị tiểu thư.”
Mục Tuyết Y ậm ừ, nói: “Ngày mai xuất phát rồi, trước khi đi, tôi muốn gặp chị gái. Cô biết chị tôi ở bệnh viện tâm thần nào chứ?”
“Tôi biết.” Cát Vi Nùng gật đầu: “Nhưng Mục tổng đã căn dặn, hiện giờ sức khỏe cô không tốt, lại bị Đại tiểu thư ngược đãi, tôi phải chú ý, tận lực để cô tránh tiếp xúc với Đại tiểu thư.”
Mục Tuyết Y không đáp lời, lặng thinh trong giây lát.
Một lúc lâu sau, nàng giương mắt nhìn Cát Vi Nùng, nhẹ giọng nói: “A Nùng.”
Cát Vi Nùng nghe Mục Tuyết Y gọi nàng như thế, đầu cúi càng thấp: “Không dám.”
Vẻ mặt Mục Tuyết Y không có biểu cảm gì: “Tôi rất hiếu kì, bây giờ cô là người của tôi, hay là người của ba tôi?”
Cát Vi Nùng: “... Tất nhiên tôi là thuộc hạ của Nhị tiểu thư.”
Mục Tuyết Y nhìn chằm chằm nàng: “Vậy bây giờ Nhị tiểu thư muốn đi xem Đại tiểu thư, cô có dị nghị gì không?”
Móng tay Cát Vi Nùng đâm vào lòng bàn tay: “Không có, tôi không dám.”
Mục Tuyết Y: “Ừm. Vậy tới đây, cõng tôi.”
Cát Vi Nùng tiến lên phía trước, khom người dìu Mục Tuyết Y đứng dậy.
Trước khi làm trợ lý cho Mục Quốc Thừa, nàng từng là vệ sĩ, vì gương mặt khá lãnh diễm của mình, nàng được thăng chức làm trợ lý. Tuy nhìn nàng giống như một cái bình hoa xinh đẹp, kỳ thực rất biết đánh nhau, chân dài vừa cao gầy vừa mạnh mẽ, khi cõng Mục Tuyết Y trên lưng, mỗi một bước đi đều chắc chắn vững vàng.
Cát Vi Nùng cõng nàng xuống lầu, dìu nàng ngồi vào xe lăn rồi đẩy đi.
Lái xe chạy đến bệnh viện tâm thần mà Mục Như Tình bị nhốt.
* * *
Bệnh viện tâm thần.
Vừa bước vào cửa, một luồng không khí u ám bất ngờ phả vào mặt.
Cát Vi Nùng chưa từng đến bệnh viện tâm thần, do mải mê ngắm nghía xung quanh, nàng lơ đãng khiến chiếc xe lăn vấp vào một hòn đá nhỏ, mạnh mẽ bị rung lắc.
Nàng vội lấy lại tinh thần: “Xin lỗi Nhị tiểu thư.”
Mục Tuyết Y không có để ý, nàng đang bận quan sát hoàn cảnh của nơi này.
Không hiểu tại sao, cấu tạo và kiến trúc ở đây tương đồng như những bệnh viện khác, nhưng trong lòng cứ cảm thấy khó chịu, thở không ra hơi.
Vài cây đại thụ xù xì nằm trong góc sân chưa ra lá mới, giương nanh múa vuốt, tựa như muốn ăn thịt người.
Bệnh viện tâm thần khác bệnh viện bình thường ở chỗ, bệnh viện bình thường thì hai bên hành lang luôn sạch sẽ gọn gàng, không có cửa khóa. Mà hai bên hành lang của bệnh viện tâm thần, nối liền với cầu thang, có một tấm hàng rào bằng sắt nặng nề chắn ngang.
Xét theo một góc độ nào đó, nơi đây chẳng khác gì nhà tù.
Ít ra nhà tù còn có bản án rõ ràng.
Mà nơi này...
Khi nào bệnh nhân mới được chữa khỏi, ai có thể định đoạt cơ chứ?
Bác sĩ tiếp đón hai người, chuẩn bị phòng riêng để thăm bệnh. Y hệt như thăm tù, ở giữa có song sắt. Bệnh nhân ở bên kia, người nhà ở bên này.
Mục Tuyết Y ngồi xuống, phất tay, bảo Cát Vi Nùng và các y tá đi ra ngoài.
Mục Như Tình ngồi bên kia song sắt, tóc tai bù xù, trông rất vô hồn.
Từ khi nàng ta bước vào đây vẫn luôn ngẩn ngơ, ngồi ở ghế đờ ra, ánh mắt trừng trừng, không biết đang nhìn cái gì.
“Mục Như Tình.” Mục Tuyết Y gọi nàng ta: “Tôi đến gặp chị.”
Mục Như Tình định thần, tầm mắt tập trung vào khuôn mặt của Mục Tuyết Y.
Lát sau, nàng ta nhếch môi, nở nụ cười: “Em được toại nguyện, cuối cùng thì tôi... phải sống một cuộc đời mà người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Nụ cười trên môi nàng ta có chút cay đắng, lầm bầm lầu bầu: “Tôi sớm nên biết, loại người sống vì lợi ích, thích nịnh bợ, một ngày nào đó, cũng sẽ vì lợi ích... xem tôi như rác rưởi, tiện tay vứt bỏ.”
Mục Tuyết Y biết người nàng ta đang ám chỉ là Mục Quốc Thừa.
Mục Như Tình ngẩng đầu, than thở cười: “Câu này rất đúng, hết thảy những món quà mà vận mệnh ban tặng, đều sớm đã được âm thầm định giá.”
Nàng ta lặng người, trong mắt như có lệ, tiếng nấc nghẹn ngào bật ra từ cổ họng: “Tôi đã thế này rồi, không thể ra ngoài được nữa, tăm tích của Uyển Uyển... Em không muốn nói cũng được. Tôi chỉ cầu xin em, hãy nói cho tôi biết, bây giờ cậu ấy... sống có tốt không?”
Ngón trỏ Mục Tuyết Y bấu víu lòng bàn tay, cổ họng khẽ động, nuốt xuống tâm tình không được tự nhiên: “Cậu ấy hiện đang ở nước ngoài, sống rất tốt, hai ngày trước vừa gửi cho tôi một bức ảnh. Trong ảnh, cậu ấy đang cho chim bồ câu ăn trên quảng trường công viên vào chạng vạng, cậu ấy đeo khăn quàng cổ màu vàng nhạt, mặc một chiếc váy kẻ sọc màu xám. Cậu ấy ôm bồ câu, đối diện với máy ảnh, cười rất hạnh phúc.”
Mục Như Tình cười khổ: “Ý của em là... Rời khỏi tôi, cậu ấy sống rất tốt?”
Mục Tuyết Y trầm mặc.
Không lên tiếng là ngầm thừa nhận, là dành cho nàng ta thiện ý to lớn.
Mục Như Tình cười, cười vô cùng dữ tợn, nước mắt theo gò má mãnh liệt chảy xuống.
“Ha ha ha ha ha...”
“Hóa ra không có tôi, cậu ấy cũng có thể sống rất tốt...”
“Hóa ra, sự tồn tại của tôi đối với cái thế giới này, chưa bao giờ có ý nghĩa...”
Nàng ta cười như điên dại, tê liệt, mất khống chế kéo dây xích trên người, phát ra một tiếng kim loại nhỏ vụn chói tai.
Mục Tuyết Y nhìn nàng ta, đột nhiên quên mất hôm nay đến đây để làm gì.
Chuyện cần làm...
Muốn nói...
Hình như quên hết rồi.
Nàng thì thầm gọi nàng ta: “Mục Như Tình.”
Mục Như Tình cười điên cuồng, vừa cười vừa lẩm bẩm những câu mà người khác nghe không hiểu.
Nàng lại gọi: “Chị.”
Đối phương vẫn không để ý đến nàng, cười gần như lăn ra đất.
Mục Tuyết Y siết chặt tay vịn trên ghế, vô thức gập lại ngón út vẫn chưa lành, cảm giác đau nhức từ ngón tay xuyên qua đại não.
Nàng chợt nhận ra, nàng đã tự tay phá huỷ nhân sinh của một người.
Mặc kệ người này xấu xa hay tàn nhẫn, là đáng đời gánh chịu tội lỗi, nàng chỉ biết, cả đời người này, đã bị hủy hoại trong tay nàng.
Nàng cúi đầu nhìn hai tay. Một bên bó thạch cao, một bên quấn băng vải.
Thạch cao trắng tinh.
Băng vải màu trắng thuần khiết.
Nhưng dường như nó đã bị vấy bẩn bởi bùn đất và máu tươi.
Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện xộc vào khoang mũi, chị gái nàng điên cuồng cười, bên ngoài có tiếng bệnh nhân tâm thần rít gào, âm thanh của dụng cụ y tế, tất cả rót vào tai, như móng tay sắc nhọn cào nát mặt kính, khiến người ta sinh ra kích động muốn nôn mửa.
Cằm Mục Tuyết Y run rẩy, lớn tiếng hét: “A Nùng!”
Cát Vi Nùng đứng ngoài cửa bước nhanh đi vào, đáp: “Nhị tiểu thư.”
Mục Tuyết Y nhắm mắt lại: “Đi thôi.”
Cát Vi Nùng: “Vâng.”
Lần gặp mặt này kết thúc sớm hơn so với dự kiến.
Cát Vi Nùng đẩy Mục Tuyết Y ra khỏi phòng, một đường không hề dừng lại, đi xuống lầu, băng qua khoảng sân ảm đạm trong chiều hoàng hôn, lại ra khỏi cổng.
Mục Tuyết Y ngồi trên xe lăn, quay đầu nhìn lại toà nhà âm u, nghe tiếng gào thét mơ hồ ở bên trong.
Nàng mím chặt môi, khiến sắc môi trở nên nhợt nhạt.
Trong lòng không nhịn được tự hỏi.
Rốt cuộc báo thù ở đâu?
Một người không hề có nguyên tắc...
Cùng mấy kẻ điên, khác nhau ở chỗ nào?
Gió chiều ập đến, xen lẫn một ít hạt mưa li ti, chạm vào da thịt như thể bị kim đâm.
Cát Vi Nùng bung chiếc dù mang theo bên mình, che chở cho Mục Tuyết Y. Đẩy nàng đến bên cạnh xe, cẩn thận cõng nàng ngồi vào ghế sau, sau đó đi vòng qua ghế lái.
Xe bắt đầu khởi hành lên đường về nhà.
Mục Tuyết Y lẻ loi ngồi ở phía sau, chạm vào cánh tay lạnh lẽo, trong lòng cảm thấy cô đơn nặng nề.
Nàng bỗng nhiên rất nhớ A Nguyệt.
Rất nhớ cái ôm của A Nguyệt, ở bên tai nàng ôn nhu an ủi—
“Tuyết Y, tôi là lương tri cuối cùng của em.”
Như vậy, chí ít nàng còn có thể xác định.
Nàng và những kẻ điên trong bệnh viện tâm thần, hoàn toàn không giống nhau.
Nàng vẫn còn...
Phần lương tri chưa mất đi.
Mục Tuyết Y bí mật lấy điện thoại từ trong túi xách, mở khung chat với Chu Chẩm Nguyệt vô số lần, gõ phím bằng một ngón. Đầu ngón tay khẽ run, nàng đã gõ sai ký tự vài lần.
【 “A Nguyệt, em muốn gặp chị.” 】
Viết xong, vừa định gửi qua, ngón tay bỗng dừng giữa không trung, thật lâu không thể ấn xuống.
Tầm mắt chăm chú dán chặt màn hình. Ánh sáng dưới đôi mắt hơi lay động.
Nàng đột nhiên bật cười.
A Nguyệt đã làm sai điều gì? Tại sao lại không ngại cực khổ, cần mẫn không ngừng, cớ gì vẫn nguyện ý vững tâm với một kẻ đã biến chất âm hiểm như nàng?
Cuối cùng, vẫn xóa hết.
Một lần nữa gõ.
【 “A Nguyệt, xin lỗi.” 】
Lời xin lỗi lần thứ mười chín.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
【 “Hết thảy những món quà mà vận mệnh ban tặng, đều sớm đã được âm thầm định giá.” From Zweig 】
*
Editor: Câu gốc từ tác phẩm “Marie Antoinette: The Portrait of an Average Woman” của tác giả Stefan Zweig.
She was still too young to know that life never gives anything for
nothing, and that a price is always exacted for what fate bestows.
Cô ấy khi đó còn quá trẻ, không biết rằng những món quà mà vận mệnh ban tặng cho, đều sớm đã được âm thầm định giá.