* * * * * * *
Tiểu Ngải đưa Mục Tuyết Y đến một nơi khá xa, sau đó Mục Tuyết Y bắt xe về Mục gia.
Lúc nàng xuống xe, tay Chu Chẩm Nguyệt thoáng nhấc lên.
Nhưng chỉ một lúc lại hạ xuống, nhắc nhở: “Trên đường cẩn thận.”
Mục Tuyết Y đang muốn đi, nghe Chu Chẩm Nguyệt nói thế liền dừng bước.
Nàng xoay người, trở lại bên cạnh cửa sau.
Chu Chẩm Nguyệt thấy nàng trở về, hạ cửa xe xuống, hơi nghiêng người ngước nhìn nàng: “Sao vậy?”
Mục Tuyết Y không quen bị Chu Chẩm Nguyệt nhìn từ dưới lên, thế là nàng nửa ngồi xổm xuống, dựa vào cửa sổ xe nháy mắt một cái.
Chu Chẩm Nguyệt không nhịn được giơ tay sờ đầu tóc mềm mại của nàng.
“Có chuyện gì?” Cô hỏi lại một lần.
Trong gió đêm, mái tóc xoăn dài của Mục Tuyết Y nhẹ nhàng tung bay, đôi mắt hơi cay khẽ híp lại.
“... Chúng ta thật sự đã quay lại.”
Giọng nàng lí nhí như một con mèo sữa chưa đầy tháng.
Chu Chẩm Nguyệt cười khẽ: “Làm sao? Đánh mạt chược hai ngày khiến em vui vẻ đến mức quên mất chuyện này?”
“Chỉ là em rất cao hứng, đặc biệt có chị và bạn bè ở bên cạnh...” Mục Tuyết Y hơi đỏ mặt: “Nhưng sau đó nghĩ lại, có lẽ chị không yêu thích náo nhiệt giống em, chúng ta... nên đơn độc ở riêng hai người.”
Chu Chẩm Nguyệt ngậm cười: “Không sao, sau này còn có rất nhiều cơ hội.”
Mục Tuyết Y cong môi cười, nhỏ giọng hỏi: “A Nguyệt, chị sẽ luôn đối xử dịu dàng với em như vậy sao?”
Cái tay xoa đầu nàng của Chu Chẩm Nguyệt trượt tới bên mặt nàng, véo tai nàng: “Ừm.”
“Nhưng trước đó lúc chị đeo còng tay cho em trông rất hung dữ, hai lần ký hiệp ước cũng vậy, em sợ đến mức ngay cả nói chuyện cũng không dám...”
“Đó là bởi vì... tôi sợ em sẽ lại rời đi, tôi không biết nên làm thế nào mới tốt.”
Tay Chu Chẩm Nguyệt mân mê đến sau cổ Mục Tuyết Y, kéo nàng lại, cách cửa xe nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Hôn nàng, thì thầm nỉ non:
“Đừng rời đi.”
“Sẽ không, em mãi mãi sẽ không bỏ đi nữa.” Mục Tuyết Y cố nén nước mắt: “Lần này dù có chết, em cũng muốn chết ở bên cạnh chị.”
Chu Chẩm Nguyệt cúi đầu, dùng trán của mình chạm vào trán Mục Tuyết Y, nhàn nhạt cười.
“Mặc dù nói 'chết' không may mắn cho lắm, nhưng em nói như vậy khiến tôi rất vui vẻ.”
Mục Tuyết Y cười trong nước mắt, nắm chặt tay Chu Chẩm Nguyệt bên khung cửa sổ, sưởi ấm lòng bàn tay cô.
“Sau khi về em viết thư tình cho chị được không?” Nàng nói khẽ.
“Được.” Chu Chẩm Nguyệt đáp: “Lần này em muốn viết thế nào thì viết thế đó, đừng để ý những cách thức tôi nói trước kia.”
Mục Tuyết Y: “Tại sao?”
Chu Chẩm Nguyệt: “Bởi vì từ nay về sau, mỗi một bức thư tình em viết đều tròn 100 điểm.”
Mục Tuyết Y cười càng lúc càng sâu. Vị ngọt tự đáy lòng như bong bóng căng phồng, ào ạt lũ lượt bay lên trên.
Kỳ thực, đây mới là lần chính thức yêu đương đầu tiên của cả hai.
Bảy năm trước, tuy rằng hai người xác lập quan hệ, thế nhưng khi đó nàng căn bản không ý thức được tình cảm của chính mình. Chờ đến khi nhận ra, đã ở trước bia mộ Chu Chẩm Nguyệt.
Một năm trước, dẫu hai người trải qua một đoạn thời gian mỹ mãn, nhưng từ đầu đến cuối không ai nói ra, chuyện quay lại vẫn không có kết quả.
Bây giờ mới xem như hai bên tình nguyện, danh chính ngôn thuận.
Tình yêu như thế mới khiến người cảm thấy hạnh phúc.
Tựa như có một cỗ dậy sóng, ấm áp lan tỏa khắp tứ chi và ngũ tạng. Đầu có chút bần thần, đầu ngón tay có chút lạnh, nhịp tim và hơi thở tĩnh lặng cũng nhanh hơn bình thường vài nhịp.
Trong lúc nhất thời, dường như tất thảy rộn rã của thế gian đều dồn hết về người phụ nữ nàng yêu.
Chỉ khi ở gần bên cô, nàng mới nắm giữ được vui sướng thực thụ.
“... Đêm nay em sẽ nhớ chị.” Mục Tuyết Y lúng túng.
Chu Chẩm Nguyệt vuốt ve mái tóc xoăn của nàng: “Sẽ mơ thấy tôi sao?”
Mục Tuyết Y: “Sẽ.”
Chu Chẩm Nguyệt: “Vậy em nhớ nói cho tôi kia ở trong mộng: Chúng mình đã quay lại rồi. Như thế, cô ấy nhất định sẽ dịu dàng với em hơn.”
Mục Tuyết Y cảm giác trái tim mình như muốn tan chảy.
Có điều, dù có thân mật đến đâu thì cũng đến lúc phải chia tay.
“Em nên đi.”
Mục Tuyết Y ngồi dậy, lui về sau hai bước, lưu luyến không rời tạm biệt Chu Chẩm Nguyệt.
“A Nguyệt, hẹn gặp lại.”
“Về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Chu Chẩm Nguyệt nhẹ nhàng vẫy tay với nàng.
Xe nổ máy, dần dần chạy xa.
Chiếc xe mang theo tất thảy rộn rã trong thế giới của nàng, đã biến thành một điểm đen nhỏ xa vời.
Một mảnh trái tim cũng theo đó mất đi. Thất vọng mất mát.
Mục Tuyết Y cúi đầu, vung cánh tay, thẫn thờ kiệt sức dùng gậy chống đánh lá khô trên mặt đất.
* * *
Trở về Mục gia cũng đã rất khuya.
Mục Quốc Thừa ngủ qua đêm ở ngoài, vẫn chưa về nhà, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hắn đi làm gì.
Nhân lúc hắn không có ở nhà, Mục Tuyết Y đem túi đồ ăn đóng gói kỹ càng của Lâm Khả Ny đi tới trước phòng Kỳ Yến gõ cửa, muốn đưa đồ ăn cho Kỳ Yến.
Cửa mở rất nhanh, Kỳ Yến nắm khóa cửa mới vừa tắm xong, ăn mặc áo ngủ rộng thùng thình trắng như tuyết.
“Tiểu Mục tổng?” Trông thấy Mục Tuyết Y, nàng hơi kinh ngạc.
“Tôi mới về từ nhà A Nùng, đây là viên bột củ sen Khả Ny nấu cho cô.” Mục Tuyết Y giơ túi: “Cô thích ăn cái này, cô ấy đặc biệt làm bằng nguyên liệu của Cao Xuyên, kêu tôi mang đến cho cô.”
Kỳ Yến nhận túi đồ ăn, hai tay ôm lấy, đầu ngón tay vuốt nhẹ mép túi.
“Cảm ơn...” Nàng mỉm cười: “Cô ăn chưa? Hay là đến phòng ăn, chúng ta cùng nhau ăn.”
Mục Tuyết Y khéo léo từ chối: “Tôi ăn rồi.”
Kỳ Yến ồ một tiếng, cúi thấp đầu: “Vậy tôi... vào phòng.”
Mục Tuyết Y: “Ừm.”
Mục Tuyết Y đang muốn đi, Kỳ Yến bỗng nhiên gọi nàng: “Tiểu Mục tổng.”
“Còn có việc gì?” Mục Tuyết Y quay đầu lại.
Một tay Kỳ Yến ôm túi, một tay nắm khóa cửa, lông mi rũ xuống: “Nghe A Nùng nói, cô và Chu tổng đã quay lại?”
“Ừ.” Mục Tuyết Y gật gù, khóe môi không khỏi nhếch lên: “Đúng vậy, đã quay lại.”
“...” Kỳ Yến trầm mặc chốc lát, lại thản nhiên tươi cười: “Vậy thì chúc hai cô hạnh phúc.”
“Cảm ơn.”
“... Đừng khách sáo.”
“Đúng rồi, gần đây không hỏi cô...” Mục Tuyết Y nhìn quanh bốn phía một lượt, thấy không có ai mới hỏi: “Cô có thực hiện đúng theo kế hoạch tôi đã bảo chưa?”
Tâm trạng Kỳ Yến có vẻ hơi xao động, không muốn tiếp tục nói gì thêm, chỉ đơn giản nhả một chữ “Ừm” rồi chủ động chúc Mục Tuyết Y ngủ ngon, đóng cửa lại.
Mục Tuyết Y lẳng lặng nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia một lúc.
Đảo mắt, như không có chuyện gì xảy ra, chậm rãi chống gậy trở về phòng của mình.
* * *
Ban ngày hơi nóng, ban đêm khí trời mát mẻ hơn, trước khi ngủ Mục Tuyết Y mở tung cửa sổ để gió lùa vào.
Nhưng vẫn có chút nóng nực.
Nàng không muốn bật điều hòa, mỗi khi bật điều hòa nàng rất hay đau bụng.
Cứ nửa mê nửa tỉnh như thế ở trên giường, lăn qua lộn lại hơn nửa đêm.
Không rõ là mấy giờ, Mục Tuyết Y lại trở mình, mơ mơ màng màng hí mắt, dường như nhìn thấy Chu Chẩm Nguyệt nằm kề bên gối nàng.
Chắc là mơ.
Trong đầu nàng lấp đầy A Nguyệt, mơ thấy đối phương cũng bình thường thôi mà.
Nghĩ vậy, nàng mạnh dạn vươn tay ôm lấy người trước mặt, nhích về phía trước, cắn một cái vào má người kia.
Hả?
Không đúng... sao lại có nhiệt độ?
Mục Tuyết Y đột nhiên mở bừng mắt.
Chu Chẩm Nguyệt gần trong gang tấc giơ ngón trỏ, khẽ “Suỵt” một tiếng, ra hiệu nàng đừng lên tiếng.
Mục Tuyết Y còn đang cắn má Chu Chẩm Nguyệt, con mắt trợn tròn xoe.
Chu Chẩm Nguyệt cứu mặt mình khỏi miệng Mục Tuyết Y, mu bàn tay lau đi nước bọt, trên làn da trắng sứ lưu lại một dấu răng đỏ rần.
“Bò ống nước vào giống lần trước.” Cô rất tự giác thú nhận hành vi của mình: “Cũng không thể trách tôi xuất quỷ nhập thần, phòng hộ nhà em thật sự quá tệ, để tôi thực hiện thành công tới tận hai lần.”
“Là người thật sao!”
Mục Tuyết Y bật cười, đưa tay véo mặt Chu Chẩm Nguyệt, miệng không ngậm được.
Nàng ôm chặt eo cô, cả người chui vào trong ngực đối phương, hết sức đè thấp âm thanh thích thú: “Sao chị lại đến đây?”
Chu Chẩm Nguyệt kéo chăn đắp lên người mình và Mục Tuyết Y.
“Bởi vì...”
Cô siết vai nàng, nhắm mắt lại, khoang mũi tràn ngập hương thơm của hoa sơn chi trên gối.
“... Quá nhớ em.”
Mục Tuyết Y cảm nhận rõ rệt nhịp tim gia tốc, thình thịch, thình thịch.
Thật kỳ lạ, nàng và Chu Chẩm Nguyệt đã cùng chăn cùng gối mấy năm qua, những lời tâm tình thấu triệt cũng đã nói, nhưng nhịp tim hôm nay so với bất kỳ lần nào trong dĩ vãng lại nhanh hơn bao giờ hết.
Loại rung động này... khiến nàng hoảng hốt chợt có ảo giác như mối tình đầu.
—— Lẽ nào đây là sự ngọt ngào của tình yêu sau khi xác nhận mối quan hệ?
Chu Chẩm Nguyệt cười khẽ một tiếng, nói: “Tôi vừa về nhà, nói chuyện giữa chúng ta với ông nội. Ông rất vui vẻ dặn tôi chuyển lời, kêu em mau xử lý chuyện bên này, sớm một chút về thăm ông.”
Mục Tuyết Y vừa nghe thấy tin tức của Chu Phong Niên, viền mắt tức thì ướt át: “Ông nội...”
“Đúng rồi, bộ ấm trà gỗ em nhờ tôi mang tặng, ông thích lắm. Ông nói đã chuẩn bị sẵn cho em một bao lì xì đỏ thẫm, chờ đến lúc chúng ta kết hôn...”
Chu Chẩm Nguyệt dừng một chút, cong môi cười: “Quên đi, nói cái này sớm quá.”
Mục Tuyết Y siết chặt hai tay, đem mình hoàn toàn vùi vào lòng cô.
“Em muốn về nhà cũ.” Nàng thút thít vô cùng nhẹ: “Có ông nội, có chị, có A Thọ, có Hoa Tiêu và Hồi Hương. Luôn cảm giác... nơi đó... mới thật sự là nhà em...”
“Chúng ta vẫn luôn ở nơi đó chờ em.” Chu Chẩm Nguyệt xoa đầu Mục Tuyết Y, giọng nói nhẹ nhàng êm ái: “Sẽ không đi đâu hết. Đừng nóng vội.”
Mục Tuyết Y nhún nhún vai: “Không vội, nếu mọi việc suôn sẻ, chẳng bao lâu nữa em sẽ chân chính được tự do.”
Chu Chẩm Nguyệt nói đùa theo nàng: “Thật không, vậy từ bây giờ tôi sẽ bắt đầu chờ mong.”
Mục Tuyết Y cong mắt: “Hay lắm, chị có thể bắt đầu chờ mong rồi.”
Chu Chẩm Nguyệt cúi đầu, nâng cằm Mục Tuyết Y lên, hôn sâu.
Mục Tuyết Y nghiêng đầu, làm đôi môi của hai người dán sát nhau hơn. Nàng hơi hé miệng, chủ động mời gọi Chu Chẩm Nguyệt tiến vào.
Đầu lưỡi quấn quýt, một nụ hôn mãnh liệt mà triền miên.
Tay Chu Chẩm Nguyệt kéo vạt áo ngủ của nàng lên, quần áo tầng tầng lớp lớp chất đống bên cạnh cánh tay cô.
“Em thơm quá.”
Cô ngửi mùi hoa sơn chi càng lúc càng nồng nàn nơi cổ Mục Tuyết Y, thầm thì quyến rũ.
Đang muốn tiến thêm một bước, Mục Tuyết Y chợt bắt được cổ tay muốn làm loạn của đối phương, thở hổn hển nhỏ giọng nói:
“Đi rửa tay đã.”
Chu Chẩm Nguyệt hôn lên chóp mũi của nàng, khẽ cười một tiếng.
“Ừm.”
Cô chậm rãi bò dậy, đem tóc dài lõa xõa hai bên gác ở sau tai, không lạnh không nóng đi vào phòng tắm.
Tóc dài sau lưng cô hơi lay động, giống như thác nước trong đêm, đổ xuống giá buốt và uyển chuyển.
Nghe tiếng vòi nước tuôn ào trong phòng tắm, Mục Tuyết Y vùi mặt vào gối nằm.
Không nhịn được cười ra tiếng.
... Thật vui vẻ.
Đêm nay nhất định sẽ là một đêm tuyệt vời.