* * * * * * *
Cái cửa sổ to nhất trong phòng bệnh mở rộng hết cỡ, Mục Tuyết Y mặc cho gió lùa, bị bắt ngồi đây xua đi mùi khói thuốc trên tóc.
Nàng bọc áo khoác dày, cuộn thành cái trứng gà tròn trịa.
Từ mắt trở xuống đều vùi vào cổ áo, cả người chỉ dư lại cặp mắt tròn xoe và mái tóc xoăn dài phấp phới theo gió.
Lần trước hút thuốc bị Chu Chẩm Nguyệt phát hiện, nàng bị phạt đứng dưới máy thổi khí ở WC, chịu đựng thanh lọc ròng rã ba tiếng, mọi chuyện mới đâu vào nấy.
Bộ Chu Chẩm Nguyệt không biết đi tắm sẽ tẩy mùi nhanh hơn ư? Cô biết chứ.
Là cô cố ý phạt nàng, làm nàng ghi nhớ.
Mục Tuyết Y âm thầm thở dài.
Nàng biết nên cai thuốc, thế nhưng chỉ có người hút thuốc mới biết, thứ này căn bản không có cách nào cai nghiện hoàn toàn.
Có lẽ nhịn được một quãng thời gian, vài tháng, một hai năm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được.
Chỉ cần kiểm soát liều lượng, không tổn thương cơ thể... Lén hút cũng chẳng sao.
Chu Chẩm Nguyệt như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hai chân bắt chéo bên giường, cười lạnh một tiếng.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết em đang nghĩ gì.”
“Ha ha...” Mục Tuyết Y cười gượng hai tiếng: “Thật không dám giấu giếm, em đang nghĩ...”
“... Khụ, kia, miếng đất ngay ngã tư phố thương mại trong trung tâm thành phố, chị vừa mua nó rồi đập vỡ mấy tòa nhà đang xây dựng dở dang có đúng không?”
Chu Chẩm Nguyệt ậm ừ: “Em muốn?”
Mục Tuyết Y gật đầu: “Muốn.”
Chu Chẩm Nguyệt: “Ba tỷ hai trăm triệu*. Giao tiền đúng hạn, nó là của em.”
*Đơn vị nhân dân tệ, chưa quy đổi ra tiền Việt.
Mục Tuyết Y cười cười: “Ngân sách không quá dư dả.”
Chu Chẩm Nguyệt: “Vậy đừng mua tấc đấc tấc vàng đó, tôi không phải nhà từ thiện.”
“A Nguyệt, chúng ta thương lượng một chút...”
Mục Tuyết Y nói rõ suy nghĩ và kế hoạch của mình.
Sau khi nói xong, nàng nháy mắt mấy cái: “Chị thương lòng bán một tỷ thôi.”
Chu Chẩm Nguyệt chống cánh tay trên đầu gối, nhìn Mục Tuyết Y đăm chiêu: “Em chỉ kể kế hoạch của em, đến cuối cùng mục đích của em là gì?”
Mục Tuyết Y: “Chuyện này... đến lúc đó chị sẽ biết.”
Chu Chẩm Nguyệt trầm mặc: “... Được rồi. Tốt nhất em đừng gạt tôi, nếu chỉ muốn thu mua mảnh đất này từ tay tôi với giá bèo bọt, cái giá phải trả không đơn giản như chỉ đứng dưới máy thổi khí ba tiếng đồng hồ thôi đâu.”
Mục Tuyết Y giơ tay thề thốt: “Tuyệt đối không lừa chị!”
Chu Chẩm Nguyệt nhìn kỹ đối phương, nói: “Em chưa hề nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình, chắc hẳn có chỗ nguy hiểm, không muốn để tôi lo lắng.”
Mục Tuyết Y im lặng, không tỏ rõ ý kiến.
Chu Chẩm Nguyệt nhớ tới khoảng thời gian ở khách sạn suối nước nóng, Mục Tuyết Y từng nhắc qua, muốn lay chuyển nền móng của Mục Quốc Thừa rất khó, nàng có một con đường tắt vô cùng hiệu quả nhưng cũng rất mạo hiểm.
Cô không khỏi thở dài: “Tuyết Y, thật ra... từ từ đoạt quyền, có lẽ thời gian lâu hơn, nhưng...”
“A Nguyệt.” Mục Tuyết Y ngắt lời cô, đáy mắt cực kỳ bình tĩnh: “Trừng phạt một người, trước giờ không chỉ giản đơn như cướp đi thứ hắn coi trọng. Đối với kẻ ác mà nói, giết người - vĩnh viễn không vui sướng bằng hành hạ tâm trí của một người.”
Chu Chẩm Nguyệt mím mím môi, không khuyên can thêm nữa.
Vào lúc này, cô đột nhiên nhận ra, trong xương Tuyết Y kỳ thực chưa từng thay đổi.
Dịu ngoan chỉ lộ ra khi đối diện với chính mình, lúc thật sự toan tính, vẫn như cũ tàn nhẫn mà cực đoan.
“Việc đối phó Mục Quốc Thừa đã kéo dài quá lâu.” Mục Tuyết Y nhìn bên ngoài cửa sổ, tóc dài theo gió tung bay: “Trong lúc đó em và chị đã lãng phí rất nhiều thời gian... Chúng ta đã ba mươi tuổi, phải mau chóng quét sạch tất cả cản trở, mới sớm ngày tự do dắt tay nhau dưới ánh mặt trời được.”
Nàng khẽ cười một tiếng, ngoái lại nhìn Chu Chẩm Nguyệt.
“Như vậy, em có thể sớm tập trung vào việc cầu xin sự tha thứ của chị. Chị cũng có thể hoàn toàn dứt bỏ tất cả các yếu tố bên ngoài, chỉ suy nghĩ đến việc có nên tha thứ cho em hay không, chỉ có hai người em và chị cùng gia đình của chúng ta, hận cũ, thù địch, không còn bất cứ quan hệ gì nữa.”
Chu Chẩm Nguyệt rõ ràng ý tứ của nàng.
Cô cong môi, gật đầu.
“Được.”
Cô thả chân xuống, đổi một chân khác đặt trên đầu gối.
“Có điều.” Chu Chẩm Nguyệt lại mở miệng: “Chuyện Bạch Lộc Đình cứ thế mà cho qua à?”
Vẻ lạnh lẽo và lý trí trong mắt Mục Tuyết Y dần rút đi, lại biến thành dáng vẻ hiền lành.
“Em không cố ý nhầm nhọt tai hại thế...”
“Nhiều lần em đều nói không cố ý nhầm lẫn, nhưng không cố ý thì không cần phụ trách sao?”
“... Ấy A Nguyệt, chị muốn thế nào? Phạt em gì cũng được hết.”
“Phạt? Chưa đến mức đó.”
Tay trái Chu Chẩm Nguyệt xoa tay phải, theo thói quen xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ. Nhưng nhẫn đâu còn ở nơi đó, cô vuốt ve ngón trỏ, động tác kia không tên khiến người ta dâng lên ý nghĩ kỳ quái.
“Chẳng phải gần đây em hứng thú với vẽ vời sao? Không xin theo cô giáo tốt như tôi học tập thật là lãng phí mà, không phải sao?”
Mục Tuyết Y cười khan: “Chị muốn dạy em vẽ? Nhưng chỗ này không có giấy bút.”
Chu Chẩm Nguyệt đứng dậy, đi tới trước mặt Mục Tuyết Y, ngón trỏ thon dài chạm vào mi tâm* của nàng.
*Mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày.
Chạm vào một lần, lại chạm hai lần, ba lần.
“Đây không phải là bút?”
Lòng bàn tay mềm mại sượt qua trán đối phương.
Sau đó chậm rãi dời xuống phía dưới, xẹt qua sống mũi thanh tú, bờ môi hồng nhuận, khuôn cằm đầy đặn.
“Đây không phải là... tờ giấy?”
Mục Tuyết Y bị cô chọc, lòng ngứa ngáy khó nhịn, không chịu được câu cổ Chu Chẩm Nguyệt, muốn hôn cô.
Muốn được cô 'vẽ tranh'.
Cái túi da này là tờ giấy. Mỗi một tấc, đều muốn được tô màu.
Chu Chẩm Nguyệt nhìn ra Mục Tuyết Y bị hai câu nói của mình làm cho động tình, nhẹ lùi về sau, không để nàng ôm.
Mục Tuyết Y gấp đến độ như người khát nước chừng mấy ngày, sốt ruột đối phương xách theo ấm nước quơ quơ trước mặt nàng rồi lại cất đi.
“A Nguyệt...” Thanh âm có hơi run rẩy.
Sao mà hôn cũng không cho người ta hôn nữa?
Chu Chẩm Nguyệt xoay người ngồi lại chỗ cũ, cầm điện thoại mở WPS, bắt đầu soạn thảo điều lệ hợp đồng thu mua lại khu đất.
“Cả người toàn mùi khói thuốc, còn muốn hôn tôi. Mau hóng gió đi, cẩn thận ngẫm nghĩ về sau có nên hút thuốc nữa không.”
Mục Tuyết Y than vãn một tiếng, dựa vào vách tường.
* * *
Chu thị thu mua mảnh đất kia ở trung tâm thành phố nửa tháng trước, vẫn chưa công bố tin tức ra ngoài, vì thế Mục Quốc Thừa không biết mảnh đất kia đã đổi chủ.
Bước đầu tiên của Mục Tuyết Y, chính là chuyển chủ sở hữu của mảnh đất thành tập đoàn Tấn Vân của Trang gia. Cuộc giao dịch lần này với Chu Chẩm Nguyệt cần nhờ Tấn Vân ngụy trang bề ngoài.
Mục Quốc Thừa không phải kẻ ngu, nàng không thể đường hoàng giao dịch với Chu thị.
Trang Vũ Nhu tỏ ý rất sẵn lòng giúp đỡ.
Thần đồng Trang Vũ Nhu, cực thích người khác nợ ân tình nàng, Chu Chẩm Nguyệt và Mục Tuyết Y nợ nàng càng nhiều, sau này bắt tay làm ăn, nàng có thể nhận được càng nhiều ưu đãi.
Mục Tuyết Y báo giá gốc cho Mục Quốc Thừa, bảo là ba tỷ hai trăm triệu.
Cái giá này quá đắt, thế nhưng mảnh đất ở trung tâm thành phố lại thuộc khu vực có tiền cũng khó mua được, nếu không có quan hệ thì một phần cũng đừng mơ sờ tới. Hiếm thấy Mục Tuyết Y quen biết với người như Trang Vũ Nhu. Mục Quốc Thừa nghĩ thầm, hoàn thành hạng mục lần này, sau này có cơ may lại hợp tác hạng mục khác, bèn gật đầu.
Buổi trưa cuối tuần.
Mục Quốc Thừa và Mục Tuyết Y hiếm khi tụ tập cùng một chỗ ăn trưa.
Trước bữa cơm, Kỳ Yến ở phòng bếp làm salad trộn, Mục Quốc Thừa biết Mục Tuyết Y biết nấu nướng, bèn gọi Mục Tuyết Y qua đó hỗ trợ.
Mục Tuyết Y đứng trước tấm thớt, cầm dao phay đặt dưới vòi nước.
“... Ngày mai tôi muốn hẹn Triệu phó tổng và Tôn phó tổng một bữa. Nhưng dạo này bọn họ luôn từ chối, cô biết lý do không?”
Nàng nhẹ giọng hỏi.
Kỳ Yến xắt một lát dưa chuột, liếc về phía sau.
Thấy xung quanh không có ai, mới nói: “Ba cô đã phát hiện cô lén lút liên hệ trong tối, tìm bọn họ quở trách, tốt nhất cô nên ngừng việc lôi kéo bọn họ.”
“Thì ra là vậy.”
Sắc mặt Mục Tuyết Y rất bình tĩnh, không nhìn ra khổ não khi kế hoạch bị ngáng đường.
Có lẽ là ẩn giấu hỉ nộ.
Kỳ Yến thấy Mục Tuyết Y che giấu tâm tư của mình, nàng cắn môi.
“Xin lỗi.” Kỳ Yến nhỏ giọng nói xin lỗi: “Là phía bên tôi sơ suất, mới dẫn đến việc tiêm nhầm thuốc bên cô vài ngày trước, nếu như tôi có thể thu thập được nhiều tin tức hơn...”
Mục Tuyết Y rửa xong một cái bát thủy tinh, đưa cho Kỳ Yến: “Đừng bận tâm những việc này, tôi đâu chỉ có mỗi cô.”
Kỳ Yến: “Mọi thứ vẫn nằm trong lòng bàn tay cô chứ?”
Mục Tuyết Y: “Cô làm tốt chuyện của mình là được, đừng hỏi quá nhiều.”
Kỳ Yến: “... Vâng.”
Mục Tuyết Y chống tay lên thành bồn, cụp mắt, thần sắc dửng dưng.
“Còn một việc nữa.”
Kỳ Yến chăm chú nghe nàng nói, từ đầu đến cuối không dám hé nhìn đối phương. Chỉ dám hơi nghiêng mắt, nhìn chằm chằm cái tay của Mục Tuyết Y chống trên thành bồn.
Hôm nay nàng không đeo nhẫn.
Tâm trạng nặng nề bỗng nhiên tốt hơn nhiều.
Mục Tuyết Y nói xong, hỏi: “Nhớ chưa?”
Kỳ Yến thu lại ánh nhìn, nét mặt như thường lệ: “Đã nhớ.”
Mục Tuyết Y ừ một tiếng, đặt bát xuống, lau khô tay, chống gậy chống rời đi.
Kỳ Yến yên lặng dò chiếc đũa vào bát salad, dùng sức trộn đều.
Thành thạo nấu ăn.
Tựa như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra.
* * *
Sau khi ăn xong, Mục Tuyết Y trở về phòng nghỉ ngơi.
Mục Quốc Thừa ngồi ở trên sofa đọc báo, Kỳ Yến đi tới, ngồi trên tay vịn sofa, vô cùng tự nhiên vòng hai tay lên gáy Mục Quốc Thừa giúp hắn mát xa.
“Vừa nãy làm cơm với con anh, em nghe cô ấy nói chuyện điện thoại.”
Mục Quốc Thừa không ngẩng đầu: “Ồ?”
Kỳ Yến: “Có lẽ cô ấy cho rằng em không nghe thấy âm thanh trong điện thoại. Nhưng em vẫn trộm nghe được một chút.”
Mục Quốc Thừa: “Em nghe được cái gì?”
Kỳ Yến nheo mắt cười, cúi đầu ôm cổ Mục Quốc Thừa: “Nói với anh có ích lợi gì?”
Mục Quốc Thừa cưng chiều véo mũi nàng: “Nếu như nội dung có ích, vậy... ngày mai dẫn em đi mua túi xách, thanh toán toàn bộ các sản phẩm mới vừa trưng lên kệ.”
“Anh nói nhớ giữ lời đấy?”
“Đương nhiên.”
Kỳ Yến nhướng mày, đem vẻ dào dạt đắc ý của vợ lẽ khi đạt được lợi ích diễn vô cùng thuần thục.
Nàng nghiêng người ngồi xuống, ngồi trên đùi Mục Quốc Thừa, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ nhẹ nói: “Cú điện thoại kia là của tiểu Trang tổng tập đoàn Tấn Vân. Em nghe tiểu Trang tổng nói, mảnh đất kia ở trung tâm thành phố...”
Vừa nghe đến trung tâm thành phố, Mục Quốc Thừa hơi nhăn mày, dựng thẳng lỗ tai.
Kỳ Yến: “Cô ấy nói nếu mảnh đất kia đi theo quy trình bình thường thì giá gốc ba tỷ hai trăm triệu không thiếu một đồng. Nhưng nếu Tuyết Y đồng ý ký kết hợp đồng âm dương*, cô ấy có thể ép giá xuống một tỷ, cũng gánh chịu tất cả các khoản thuế phát sinh. Đối với Tấn Vân mà nói, có thể nhân cơ hội này rửa tiền, đối với Mục thị mà nói, có thể thu mua mảnh đất kia với giá rẻ, hai nữa là tránh thuế ngon ơ.”
*Hợp đồng âm dương để chỉ hành vi kí kết hai bản hợp đồng có nội dung khác nhau nhưng cùng chung một vấn đề, bao gồm một hợp đồng đối nội và một hợp đồng đối ngoại. Trong đó, hợp đồng đối nội mới là bản chất sự việc, ý định thực sự của cả hai bên có thể thực hiện bằng văn bản hoặc lời nói.
Câu chuyện dừng lại: “Có điều con anh nhát gan quá trời, từ chối ngay lập tức. Con anh bảo chuyện này trái pháp luật nên không dám làm.”
Mục Quốc Thừa ngước mắt, tháo mắt kính xuống.
Bắt đầu cho là thật rồi đấy.
“Em nói thật chứ?”
Kỳ Yến gật đầu: “Chuyện này anh hỏi một câu là biết ngay, em lừa anh làm chi.”
Mục Quốc Thừa nghiến răng.
Hắn ném cái mắt kính đang cầm xuống bàn trà, phát ra một tiếng “Cành cạch“.