* * * * * * *
Kể từ khi Mục Tuyết Y dọn vào Chu gia, nàng đã bỏ trống căn hộ tại Bích Vân Lan Đình.
Đoán chừng sẽ ở Chu gia lâu dài, nàng dành thời gian rảnh đến Bích Vân Lan Đình thu dọn những đồ vật thường dùng, chuyển hết toàn bộ sang nhà cũ.
Bởi vì 'phép tắc' kia của nhà họ Chu, Chu Chẩm Nguyệt phải tránh mặt Mục Tuyết Y vài ngày, vì lẽ đó không thể đi cùng nàng.
Chu Chẩm Nguyệt muốn kêu Cát Vi Nùng đi cùng, nhưng Cát Vi Nùng còn có việc chưa hoàn thành nên chỉ đành nhờ vả Lâm Khả Ny. Cô cứ luôn căn dặn nhanh thu dọn sớm về nhà cũ mãi, xế chiều hôm nay Mục Tuyết Y có một đợt trị liệu phải làm.
Khi đang thu dọn đồ đạc, Lâm Khả Ny thuận miệng hỏi:
“Tuyết Y, chân cô hồi phục thế nào rồi? Vào đám cưới có thể bỏ gậy chống sải bước trên thảm đỏ không?”
Mục Tuyết Y nhét con lợn nhồi bông núc ních vào trong vali, quỳ một gối xuống, gậy chống đặt ở bên chân.
“Đang dần tốt lên. A Nguyệt rất quan tâm đến việc phục hồi chức năng, có chị ấy đốc thúc tôi, chắc hôm đám cưới có thể hồi phục đi lại bình thường.”
Lâm Khả Ny cười: “Bây giờ cô hạnh phúc chứ?”
Mặt mày Mục Tuyết Y rạng rỡ: “Đương nhiên, tôi chưa bao giờ hạnh phúc như hiện tại.”
Lâm Khả Ny: “Vậy thì tốt rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Lâm Khả Ny lôi một thùng đựng đồ bằng nhựa ở dưới đáy tủ, vén tấm vải che bụi lên, đang muốn lấy đồ vật bên trong ra, ánh mắt chợt dừng lại.
Đó là một hòm thuốc chứa... Risperidone*.
*Risperidone, được bán dưới tên thương mại Risperdal cùng với một số những tên khác, là một loại thuốc chống loạn thần. Chúng chủ yếu được sử dụng để điều trị tâm thần phân liệt, rối loạn lưỡng cực, và khó chịu ở những người bị chứng tự kỷ. Thuốc có thể được uống qua miệng hoặc tiêm vào cơ bắp.
Là loại thuốc điều trị bệnh tâm thần được Mục Tuyết Y sử dụng thường xuyên nhất suốt một năm ấy.
Lâm Khả Ny gập ngón tay, với vào lấy một lọ Risperidone, cầm ở trong lòng bàn tay.
Một lúc lâu sau, nàng ấy giơ lọ thuốc lên, nhẹ giọng hỏi Mục Tuyết Y: “Hòm thuốc này cô còn cần không?”
Mục Tuyết Y quay đầu, khi nhìn thấy cái lọ trong tay Lâm Khả Ny, đồng tử co rụt lại.
“... Không cần.” Nàng nở nụ cười: “Không còn sử dụng nữa.”
“Ừm.”
Lâm Khả Ny vứt lọ thuốc vào hòm rồi đậy kín, dùng băng dính cuộn to quấn lại.
Quấn xong, Lâm Khả Ny do dự một chút, cẩn thận hỏi:
“Chu tổng... có phải đến bây giờ vẫn chưa biết chuyện cô bị trầm cảm suốt một năm đó?”
Mục Tuyết Y chỉ cúi đầu thu dọn đồ đạc, không nói gì.
Lâm Khả Ny không chịu được hỏi: “Tại sao cô không nói cho cô ấy biết? Chẳng phải cô từng nói, cô ấy có quyền biết tất cả mọi chuyện về cô hay sao...”
“Đó là trước kia.” Mục Tuyết Y ngắt lời nàng ấy: “Lúc tôi vừa trở về Ngạn Dương, đúng là muốn kể hết mọi chuyện với chị ấy.”
Lâm Khả Ny: “Vậy tại sao bây giờ lại...”
Mục Tuyết Y đặt ống đựng bút trong tay xuống, bả vai nặng trĩu.
“Bởi vì...” Nàng mím khóe môi: “Lúc tôi muốn kể cho chị ấy, chị ấy lại nói 'Đừng bán thảm' với tôi.”
Lâm Khả Ny trầm ngâm gật đầu: “Hừm, hóa ra là đang giận hờn.”
“Không phải.” Mục Tuyết Y vô cùng kiên quyết lắc đầu: “Tôi không có giận hờn chị ấy.”
Lâm Khả Ny dừng tay, muốn nói lại thôi.
Mục Tuyết Y cúi đầu cười khẽ, giải thích: “Tôi chưa từng vì câu nói này của chị ấy mà sinh ra giận hờn. Tôi chỉ sợ nếu chị ấy thật sự biết tôi bị bệnh, nhất định sẽ nhớ tới câu 'Đừng bán thảm' đã từng nói với tôi... rồi lại tự trách.”
Biểu cảm nàng phức tạp nhìn về phía Lâm Khả Ny.
“Điều tôi sợ là chị ấy không vượt qua nổi lằn ranh trong lòng mình.”
Sau khi hiểu rõ ẩn tình trong lời nói của nàng, Lâm Khả Ny cười lắc đầu, bê cái thùng ở dưới đất lên.
“Đến cùng cô yêu cô ấy nhiều đến mức nào?”
Trong câu nói có mấy phần bất đắc dĩ, lại có mấy phần cảm khái.
Rốt cuộc có bao nhiêu yêu thích, mới ở lúc đối phương nói ra lời quá đáng, lòng tràn đầy lo lắng đối phương sẽ mang cảm giác tội lỗi.
... Mà không hề quan tâm câu nói kia làm tổn thương chính mình.
Mục Tuyết Y nở nụ cười, đưa tay đi lấy ống đựng bút xoay chứa bút chì than chuyên dụng mà nàng dùng để học vẽ trước đây, chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón út va chạm với ống đựng bút xoay phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“Thì... yêu chị ấy nhiều như chị ấy yêu tôi.”
Nàng thản nhiên nhẹ nhàng nhún vai.
* * *
Mục Tuyết Y chuyển từ Bích Vân Lan Đình về không ít đồ đạc, phải mất một buổi trưa mới sắp xếp gọn gàng vào phòng mình.
Căn phòng này là nơi ông lão cố ý chuẩn bị để chia phòng cho cô với nàng.
Rộng rãi, hướng dương, ngoại trừ thiếu A Nguyệt thì không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Đang tất bật bố trí giá vẽ, cửa phòng ngủ bỗng nhiên vang lên.
Mục Tuyết Y quay đầu lại, thấy Chu Chẩm Nguyệt rón rén đi vào, còn “Suỵt” một tiếng, ra hiệu nàng đừng nói chuyện lớn tiếng.
“A Nguyệt.” Mục Tuyết Y hạ thấp giọng: “Sao chị lại đến đây?”
Chu Chẩm Nguyệt chỉ chỉ trần nhà: “Ông nội ở trên lầu đọc sách, người giúp việc thì đang bận bịu chuẩn bị cơm tối, lúc này không ai chú ý, tôi ghé thăm em một chút.”
Mục Tuyết Y cười nói: “Chị lúc nào cũng tìm kẽ hở lẻn qua đây, nếu ông nội phát hiện chắc chắn sẽ tức giận cho mà coi.”
Chu Chẩm Nguyệt rảo bước tiến tới, ôm chặt Mục Tuyết Y vào lòng, không nói một lời hôn lên môi nàng.
“Làm gì...” Mục Tuyết Y ậm ờ lúng túng.
Nàng giãy giụa hai lần, cuối cùng mất hết sức lực, đành để đối phương ôm.
Hôn nhau triền miên một lúc, gần như giải xong nỗi khổ tương tư suốt mấy tiếng đồng hồ cô đơn, Chu Chẩm Nguyệt mới buông tha Mục Tuyết Y. Cô ôm nàng, nhìn quanh phòng ngủ một vòng, lúc này mới thấy trong phòng có thêm rất nhiều đồ nội thất.
“Em chuyển hết đồ bên kia sang đây?”
Mục Tuyết Y gật đầu: “Ừm. Khả Ny giúp em chuyển nhà cả ngày, hôm nào có thời gian phải mời hai người bọn họ ăn một bữa cơm.”
Chu Chẩm Nguyệt vốn định buông tay, nhưng mới dời tay đi một tẹo, lại sâu sắc cảm giác không nỡ, tiếp tục ôm eo Mục Tuyết Y, cúi đầu muốn hôn lên tai nàng.
Mục Tuyết Y đưa tay che miệng cô, bất lực nói: “Ông nội nói tổ tiên nhà chị răn dạy các cặp đôi sắp cưới không được ôm không được hôn trước khi cưới nhau. Chị luôn luôn là người tuân thủ phép tắc, sao lần này lại không tuân thủ vậy?”
Chu Chẩm Nguyệt hôn lòng bàn tay của nàng một cái, thở dài.
“Nếu như biết trước khi kết hôn phải tuân theo loại phép tắc tẻ nhạt này, vậy sang năm tôi mới kết hôn.”
Mục Tuyết Y nâng cổ tay nhìn đồng hồ.
“Còn hai mươi phút nữa là tới giờ cơm.” Nàng quơ quơ cổ tay cho cô xem, nghiêng đầu nở nụ cười: “Ông nội sắp xuống dưới dùng cơm, chị còn không mau quay về?”
Chu Chẩm Nguyệt không muốn đi, do dự giây lát, vắt hết óc nghĩ cớ ở lại.
“Tôi rửa tay ở chỗ em.” Cô nói: “Sau đó trực tiếp đi xuống lầu ăn cơm là được.”
“Đi thôi.” Mục Tuyết Y đi theo cô: “Vừa vặn em cũng muốn tắm rửa. Dọn nhà cả ngày, trên người có mùi mồ hôi.”
Chu Chẩm Nguyệt: “... Ừ.”
Trong phòng tắm, bồn rửa tay và vòi sen chỉ cách nhau hai mươi centimet.
Hai người, một người đứng dưới vòi sen, một người đứng ở bồn rửa tay.
Vách ngăn giữa hai bên là lớp kính mờ.
Bên trong như có một lớp bụi mù đang dần hình thành. Sau khi sương mù trỗi dậy, tăng thêm mấy phần bí ẩn.
Bọt nước trượt xuống vách kính, không cần vểnh tai cũng có thể nghe rõ mọi âm thanh tí tách của nước khi gột rửa làn da và nhỏ giọt rơi xuống đất.
Cách một lớp kính mờ ướt đẫm nước, có thể mơ hồ trông thấy bóng dáng yêu kiều lồi lõm quyến rũ.
Trong dòng nước như có một con cá lờ mờ bơi trong bể nước, thoắt ẩn thoắt hiện.
Quạt thông gió đang bật, vang dội ong ong.
Có lẽ Mục Tuyết Y mới về nhà không lâu nên chưa kịp mở máy điều hòa, trong phòng giờ đây vô cùng nóng bỏng và ẩm ướt.
Chu Chẩm Nguyệt đứng một bên rửa tay, rửa lại rửa, cắn vào môi dưới.
Thời tiết rõ thật là nóng hơn rất nhiều.
Cô cảm thấy trên người mình dường như đang đổ một ít mồ hôi.
Khi cô thoa nước rửa tay vào lòng bàn tay lần thứ ba, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, hít một hơi, cao giọng hỏi:
“Hay là... chúng ta tắm chung đi?”
Phía trong vòi sen yên ắng một lúc.
Một lát sau, người bên trong nhỏ như muỗi kêu đáp: “... Ừ.”