* * * * * * *
Trang Vũ Nhu không buông tha: "A, chị Mục, điều lệ hợp đồng đã quy định loại trừ đi 'yếu tố bất khả kháng', nhưng Chu tổng nhà chị làm ra chuyện tốt không tính là trường hợp bất khả kháng. Có phải chị nên đền tiền theo hợp đồng?"
Mục Tuyết Y bước ra khỏi giường, đi tới ban công mở cửa sổ.
Cây phong ngoài cửa sổ rủ cành lá sum suê, gió nhẹ hiu hiu thổi qua khiến lá cây lay động.
"... Tôi đền."
Mục Tuyết Y chống cánh tay trên bệ cửa sổ, nhìn cảnh vật trong sân, khẽ mím môi.
"Tôi chịu lỗ đợt hàng này, chi phí phát sinh của đợt hàng tiếp theo tôi cũng sẽ gửi cho em."
Trang Vũ Nhu: "Được, em không khách sáo với chị, chị nói đền, vậy em sẽ nhận."
Mục Tuyết Y: "Phiền phức em rồi, lần sau hợp tác tôi sẽ chia cho em một ít lợi nhuận."
Trang Vũ Nhu cười khanh khách vài tiếng: "Em thật tò mò, không phải lúc trước quan hệ giữa chị và Chu tổng rất tốt sao? Rốt cuộc chị đã làm gì chọc tức chị ấy mà chị ấy lại cố tình đi quấy phá chuyện làm ăn của chị? Chậc... hơn nữa chị còn không tức giận, nói đền liền đền, một chút nóng nảy cũng không có, thật là ma xui quỷ khiến."
Mục Tuyết Y cúi đầu nhìn bàn tay phải, mới vừa ngủ dậy vẫn chưa kịp đeo găng tay.
Vết sẹo ở gốc ngón tay dữ tợn như một đám lửa hỗn độn.
"... Là tôi nợ chị ấy."
Nhẹ nhàng hít một hơi, nàng siết chặt ngón tay, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giọng nói của Mục Tuyết Y bỗng nhiên khẽ hơn: "Chị ấy muốn nhìn thấy tôi nhận quả báo, vậy tôi phải nhận nó nhiều một chút."
Trang Vũ Nhu: "Nếu người này thật sự muốn ngáng chân chị, chắc chắn không chỉ có một lần. Chị cẩn thận đấy, may mắn đối tượng hợp tác lần này là em, lần sau không biết sẽ hãm hại chị bằng cách nào."
Mục Tuyết Y cười yếu ớt: "Ừm, tôi biết rồi."
Tuy Trang Vũ Nhu nhắc nhở, nhưng Mục Tuyết Y vẫn cảm thấy hổ thẹn, dù Chu Chẩm Nguyệt có làm gì đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không phản kháng lại cô.
* * *
Chỉ là nàng không ngờ, lần sau lại đến sớm như vậy.
Buổi chiều đến công ty, Mục Tuyết Y vừa ngồi xuống ghế, đang muốn gọi thư ký đi rót một ly cà phê thì thấy Cát Vi Nùng vội vội vàng vàng bước vào.
"Xế chiều hôm nay phát hành sản phẩm xảy ra chút vấn đề." Cát Vi Nùng đổ mồ hôi không ngừng, đưa tài liệu đến trước mặt Mục Tuyết Y: "Chúng tôi vừa ra giá lúc hai giờ, hai giờ rưỡi Chu thị đã ra mắt sản phẩm tương tự, giá tiền còn thấp hơn chúng ta 30%, việc này đã ép giá xuống mức thua lỗ."
Nàng thở một hơi: "Tiểu Mục tổng, đây là hạng mục đầu tiên cô đảm nhận, nếu như bị lấn át..."
Cát Vi Nùng còn chưa dứt lời, cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh, "Ầm" một tiếng.
Mục Quốc Thừa nổi giận đùng đùng bước vào, đặt ipad lên bàn làm việc của Mục Tuyết Y, chỉ vào màn hình quát lớn: "Tự mình nhìn xem dư luận hiện giờ thế nào? Công ty chuẩn bị sản phẩm này nửa năm, ta muốn con cướp lấy cơ hội, lập uy tín trong công ty mới giao cho con toàn quyền xử lý, kết quả xảy ra sai lầm lớn như vậy?! Trước khi tung ra sản phẩm không biết dò la tin tức của đối thủ cạnh tranh à!"
Mục Tuyết Y lập tức đứng dậy, nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt của bản thân, nắm chặt ngón tay.
"Xin lỗi, con..."
Mục Quốc Thừa: "Xin lỗi ta có ích lợi gì? Con nghĩ xem nên bàn giao với hội đồng quản trị như thế nào mới là chuyện quan trọng!"
Mục Tuyết Y cúi đầu: "Vâng, con sẽ cho hội đồng quản trị một câu trả lời."
"... Bàn giao cũng chỉ là một lời giải thích, căn bản không giải quyết được vấn đề." Mục Quốc Thừa nóng vội đi đến bệ cửa sổ, sốt ruột quay lại: "Con bị phạt đình chỉ một tuần. Một tuần tới con nên nhìn lại bản thân, hạng mục đầu tiên xem như bỏ, con vắt óc suy nghĩ làm sao đặt chân trong công ty sau này?"
Mục Tuyết Y rũ mắt: "Vâng."
Cát Vi Nùng ở một bên nghe bọn họ đối thoại, âm thầm than thở.
Quyết sách của Mục Tuyết Y thật ra không có vấn đề, không ai ngờ Chu Chẩm Nguyệt sẽ ép giá sản phẩm bên mình xuống mức thua lỗ. Chuyện đã đành, công ty cần một người chịu trách nhiệm, Mục Tuyết Y chỉ là kẻ xui xẻo bị Mục Quốc Thừa xem như bao cát mà thôi.
Mục Quốc Thừa thở dài thườn thượt, rời đi với vẻ phẫn uất.
Thấy Mục Quốc Thừa đi xa, Cát Vi Nùng vội đóng cửa lại.
Nàng xoay người, sắc mặt khá phức tạp: "Chu tổng cố ý sao? Không tiếc tự tổn cũng muốn đối phó cô?"
Mục Tuyết Y ngồi xuống ghế, sức lực khắp toàn thân lập tức tản đi, mệt mỏi nhắm mắt, xoa xoa huyệt thái dương.
"... Có lẽ vậy."
Cát Vi Nùng lại hỏi: "Chẳng phải cô còn có kế hoạch dự phòng giải quyết chuyện này sao? Tại sao lúc nãy không nói với Mục tổng?"
Mục Tuyết Y mở mắt ra, trầm mặc một lúc.
"Kế hoạch dự phòng..."
Nàng dừng một chút.
"... Đi tiêu huỷ đi."
Cát Vi Nùng nhíu mày, không thể tin được: "Tại sao? Vì muốn lần phát hành sản phẩm này không có chút sơ hở, cô tốn nhiều công sức mới hoàn thiện kế hoạch dự phòng, cứ như thế đem đi tiêu hủy ư? Vậy cô làm cách nào giải thích với hội đồng quản trị? Tính chất của việc xử phạt đình chỉ rất nghiêm trọng!"
Mục Tuyết Y tựa lưng vào ghế ngồi, nhàn nhạt nhìn những tòa cao ốc bên ngoài cửa sổ.
"Đây là kết quả chị ấy muốn thấy."
Mục Tuyết Y nhẹ giọng nói.
"... Vậy thì tùy chị ấy đi."
* * *
Chạng vạng.
Sắc trời ảm đạm, đã qua giờ tan sở, trong công ty hầu như không còn bóng người.
Văn phòng trống không, đèn trần đã tắt, chỉ có một chiếc đèn bàn nho nhỏ ấm áp tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Ánh đèn chiếu sáng những xấp tài liệu lộn xộn chất đầy trên bàn, không hề giống người chủ nhân nghiêm khắc và ngăn nắp của chúng nó bày ra.
Chu Chẩm Nguyệt ngồi trong bóng tối.
Ánh sáng mờ nhạt của đèn bàn chỉ hắt đến cằm cô. Đôi mắt của cô ẩn giấu ở nơi tối tăm, không tài nào đoán được.
Cửa bị mở ra, sau đó một loạt tiếng bước chân từ từ tới gần.
Tiểu Ngải đến gần, do dự một chút, lúng túng:
"Chu tổng... Nhị tiểu thư... Không, là tiểu Mục tổng... bị đình chỉ rồi."
Trong bóng tối truyền đến một tiếng cười.
Tiểu Ngải vội cúi đầu, không tự chủ nuốt nước bọt.
Chu Chẩm Nguyệt bỏ chân phải đang bắt chéo lên chân trái xuống, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, khuôn mặt lọt vào khu vực bị ánh sáng bao phủ.
Cô đang cười, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười.
"Tiểu Ngải." Chu Chẩm Nguyệt thủ thỉ hỏi: "Em có cảm thấy tôi làm sai không?"
Tiểu Ngải: "Chị làm việc có nguyên tắc riêng của mình, em không dám xen vào."
Như đoán được Tiểu Ngải sẽ khôn khéo nói lời vô ích, Chu Chẩm Nguyệt không quan tâm, cô nhắm mắt, nhẹ vô cùng lẩm bẩm: "Lý Lộ Lộ nói đúng... Không phải em ấy không thể rời bỏ tôi, là tôi... không thể rời bỏ em ấy."
"Tôi thật sự oán hận..."
Chu Chẩm Nguyệt mơ hồ cắn răng.
"Em ấy bỏ tôi đi hai lần, tôi cũng không có oán hận như bây giờ. Tại sao... Tại sao em ấy rời khỏi tôi, lại càng sống vui vẻ hạnh phúc?"
"Tôi không ở bên cạnh em ấy, làm thế nào em ấy có thể sống tốt như vậy?"
Giọng Tiểu Ngải run run hỏi: "Chị... Chẳng lẽ chị không phải... chỉ đang trừng phạt Nhị tiểu thư một cách tượng trưng thôi sao?"
"Trừng phạt?" Chu Chẩm Nguyệt cười lạnh: "Đương nhiên không phải trừng phạt, trừng phạt thì có ích gì."
"Tôi muốn tự tay phá huỷ em ấy."
Chu Chẩm Nguyệt nắm chặt góc bàn, trầm giọng lẩm bẩm.
"Tôi muốn bức em ấy đến không còn đường lui."
"Sau đó..."
"Chỉ có thể quay về bên cạnh tôi."
Chu Chẩm Nguyệt vẫn luôn là một người dịu dàng và bao dung, đặc biệt đối với Mục Tuyết Y, sự dịu dàng và bao dung của cô từ trước đến nay đều phát huy đến mức tận cùng.
Cô cứ tưởng rằng, sự dịu dàng của mình có thể xuyên qua một đời của nàng.
Lại không ngờ rằng sẽ có một ngày, một người như cô, cũng sẽ sinh ra ý niệm âm u cực đoan.
Kỳ thực hay tin Mục Tuyết Y trở về, tuy ngoài miệng cô nói: "Như em ấy mong muốn, không gặp lại nhau nữa", nhưng tận sâu trong đáy lòng, vẫn chờ mong Mục Tuyết Y sẽ tới tìm mình lần thứ hai.
Thậm chí cô cũng đã nghĩ kỹ.
Sau khi Mục Tuyết Y quay về tìm cô, cô phải nói cho nàng bị vứt bỏ hai lần có bao nhiêu đau khổ, chất vấn nàng vì sao tàn nhẫn như vậy, sau đó tàn bạo nói: Sau này chúng ta không còn bất kỳ khả năng.
Rồi Mục Tuyết Y sẽ khóc, sẽ vô cùng đáng thương chờ ở trước cửa nhà cũ, yếu ớt gọi cô: "A Nguyệt", vẫn đuổi theo sau lưng cô, nhưng không dám tiến lên bắt lấy góc áo cô.
Chờ Mục Tuyết Y khóc đến cạn khô nước mắt, cô sẽ quay lại, ôm nàng vào lòng.
Ở bên tai nàng nói: Quên đi, tôi không trách em. Thật ra tôi cũng không đành lòng nhìn em như thế.
Thế nhưng...
Sau khi Mục Tuyết Y trở về, không những không đi tìm cô, còn trải qua ngày càng tốt hơn.
Trở nên càng mạnh hơn.
Sẽ làm ăn.
Chu thị không giành được cơ hội hợp tác với Tấn Vân, lại bị nàng đoạt đi.
Chu Chẩm Nguyệt người này, đối với Mục Tuyết Y mà nói, có vẻ như...
Hoàn toàn không quan trọng.
Chu Chẩm Nguyệt cảm giác dường như cô đã quay lại đoạn thời gian trước khi quen biết Mục Tuyết Y.
Quãng thời gian trước khi gặp nàng, một mình cô quản lý một công ty lớn, ngồi ở vị trí cao nhất mà ai ai cũng khát khao ghen tị. Mọi thứ đều có trong tầm tay, tiền, quyền lực, địa vị. Nhưng lại không bao giờ tìm được niềm vui trong cuộc sống.
Oscar Wilde đã nói:
Có được mọi thứ mình muốn, thật ra là một loại bi kịch.
Chu Chẩm Nguyệt vô cùng tán thành.
Cô cảm thấy cuộc sống có đầy đủ mọi thứ, quả thực xứng với hai chữ "bi kịch".
Người còn sống, là còn hy vọng sống.
Nhưng cô không có hy vọng.
Thế mà gặp phải Mục Tuyết Y, mọi thứ đã khác hẳn.
Rất nhiều năm trước, lúc Mục Tuyết Y bắt đầu theo đuổi cô, cô đã phái người tra sạch sẽ danh tính và lý lịch của cô gái này.
Cô phát hiện cô gái có vẻ ngoài giống thiên kim tiểu thư nhà giàu, thực chất đang chìm trong nước sôi lửa bỏng.
Nhỏ yếu, bị người bắt nạt, bị người coi thường.
Dường như thế giới rộng lớn, cũng không có ai nguyện ý đối xử tử tế với nàng.
Hôm ấy, Mục Tuyết Y đợi ở trước cổng Chu thị vì muốn đưa cho cô cơm hộp.
Cô từ trên lầu nhìn xuống dưới, thấy Mục Tuyết Y để hộp cơm sang một bên, ngồi xổm bên bồn hoa chơi với chó hoang.
Trong một cái chớp mắt, cô đột nhiên cảm thấy cô gái này và con chó hoang kia rất giống nhau.
Đều sống ở nơi trần thế tàn khốc, bất lực chìm nổi, lang thang.
Lúc đó, cô đã nghĩ:
Mình có thể cho cô gái nhỏ ấy một mái nhà được không?
Liệu mình có thể... trở thành tia sáng trong thế giới u ám buồn thương đó chứ?
Sau đó chân chính yêu Mục Tuyết Y, cô càng không thể tự kiềm chế, càng lún càng sâu.
Ở trên thế giới này, có một người như Tuyết Y, cần cô.
Cần cô ôm, cần cô dỗ dành, cần cô phơi bày mặt trái.
Cuộc đời của cô, từ đó mới có ý nghĩa.
Cô muốn được... người khác cần.
Mọi người đều cho rằng cô đang trả giá bất kể được mất, là cô cứu rỗi Mục Tuyết Y tựa như thánh thần.
Nhưng chỉ có bản thân cô biết, cô đang cứu Tuyết Y, cũng đang cứu bản thân mình.
Cuộc sống được Tuyết Y cần, mới là cuộc sống có ý nghĩa.
Vì lẽ đó, cô có thể chịu đựng Mục Tuyết Y không hiểu chuyện, chạy loạn, hồ đồ, nhu nhược, chính là không thể chịu đựng Mục Tuyết Y lại không cần cô.
Cô có thể tha thứ Mục Tuyết Y không hoàn mỹ vô số lần.
Chính là không thể để Mục Tuyết Y hoàn mỹ...
Độc lập bên ngoài thế giới của Chu Chẩm Nguyệt.
Không thể.
Khóe môi Chu Chẩm Nguyệt khẽ co giật, chậm rãi cúi đầu xuống.
Mở ngăn kéo bên phải bàn làm việc.
Trong ngăn kéo có món đồ gì đó được bọc trong một tấm vải màu trắng.
Chu gia coi trọng bốn chữ: "Vàng ngọc lương duyên", người Chu gia bội ngọc, phối ngẫu* thì lại đeo kim.
*Phối ngẫu: bạn đời.
Cô đã làm xong chiếc vòng tay này từ sớm. Chỉ tiếc là, bảy năm trước không có cơ hội đưa cho Mục Tuyết Y, một năm trước cũng không có cơ hội đưa cho Mục Tuyết Y.
Vì thế ngày hôm qua, cô đã kêu người nấu chảy chiếc vòng vàng này, bỏ thêm chút vàng, lại tạo khuôn một lần nữa.
Ngón tay thon dài chạm vào vải trắng, nhẹ nhàng kéo nó ra.
Chu Chẩm Nguyệt ngậm cười, ánh mắt ôn nhu nhìn vật nặng trình trịch trong ngăn kéo đang phản chiếu vết lốm đốm hiu hắt của đèn bàn-
Một chiếc còng tay bằng vàng ròng.