Năm Tháng Không Từ Bỏ

Chương 118: Chương 118: Đón lấy tia sáng ấy




* * * * * * *

Oạch ——

Mục Quốc Thừa như đã đến cực hạn, không chịu nổi kích thích, trợn to hai mắt, cứng còng ngã xuống mặt đất.

Mục Tuyết Y lẳng lặng nhìn người quen thuộc ngã sấp ra đất, quan sát cực kỳ lâu.

Lần đầu tiên nàng lấy góc độ từ trên cao nhìn xuống người đàn ông tự xưng là 'ba' mình. Nhìn càng chi tiết, trái lại cảm thấy gương mặt đó có chút xa lạ.

Đơn chuyển nhượng vẫn chưa rải xong nằm ở trong tay, từng đầu ngón tay hằn lên trang giấy tạo thành một hố lõm.

Chu Chẩm Nguyệt vẫn luôn im lặng bỗng đứng dậy, đi tới bên cạnh Mục Tuyết Y, ôm nàng vào lòng mình.

Cô vỗ về mái tóc xoăn dài mềm mại, thì thào nói nhỏ:

“Được rồi, đã kết thúc rồi.”

Mục Tuyết Y nhắm mắt lại, tay vô lực buông lơi, giấy tờ trắng toát rơi đầy đất.

Nàng thả lỏng sức lực, ngả vào vòng tay cô, dường như không muốn nhiều lời.

Chu Chẩm Nguyệt nhìn về hướng Cát Vi Nùng: “A Nùng, đưa Mục tổng đến bệnh viện, có vẻ như ông ta đột ngột lên cơn đau tim.”

Cát Vi Nùng lập tức đáp lời, kêu vệ sĩ dìu Mục Quốc Thừa dậy.

Chu Chẩm Nguyệt nhìn người phụ nữ đứng đằng xa, từ đầu đến cuối chưa hề hé môi nửa lời.

“Kỳ Yến.” Cô gọi tên nàng.

Cô chưa từng gặp qua Kỳ Yến, nhưng chuyện này cũng không khó đoán.

“... Cô cũng đến bệnh viện đi, cần phải ở bên Mục Quốc Thừa, sau này lỡ có chuyện gì cô cũng có lời giải thích.”

Đây cũng là lần đầu tiên Kỳ Yến gặp gỡ Chu Chẩm Nguyệt.

Trông thấy cô vững vàng che chở Mục Tuyết Y vào lòng, sự mất mát và đố kỵ đeo bám dai dẳng trong trái tim bấy lâu nay, ngay khoảnh khắc ấy vô cớ phân tán.

... Cô ấy sẽ chăm sóc tốt Tuyết Y.

Kỳ Yến theo Cát Vi Nùng đưa Mục Quốc Thừa hôn mê rời khỏi đây.

Trong nhà xưởng bỏ hoang rộng lớn, nhất thời chỉ còn dư lại mấy người bảo vệ, Chu Chẩm Nguyệt và Mục Tuyết Y.

Bên ngoài trời đang mưa to.

Màn đêm đen kịt, vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo.

Chu Chẩm Nguyệt ngồi xổm xuống trước mặt Mục Tuyết Y, kéo tay nàng, xoa bóp lòng bàn tay của nàng.

“Cảm thấy khỏe chứ?” Cô khẽ hỏi.

Mục Tuyết Y hơi hé mắt, hàng mi dài mượt mà rũ xuống, dưới đáy mắt lấp loáng tia sáng yếu ớt.

“A Nguyệt...” Viền mắt nàng ươn ướt: “Xin lỗi, em không nói trước với chị. Không làm chị sợ chứ?”

“Không có.” Chu Chẩm Nguyệt đưa tay, dịu dàng xoa đầu Mục Tuyết Y: “Tôi... đã biết, em làm nhiều điều như vậy, hóa ra là vì tôi.”

Giọng cô nghẹn ngào: “Tôi rất cảm động, Tuyết Y, thật sự rất cảm động.”

“Thật ra em cũng không nghĩ nhanh đến vậy.” Mục Tuyết Y cúi người, tựa đầu lên vai cô: “Thế nhưng Mục Quốc Thừa quá vội vã muốn khiến em gánh tội, đã đến nước này, vậy em...”

Chu Chẩm Nguyệt ôm lấy lưng nàng: “Không sao, em đã làm rất tốt.”

Mục Tuyết Y mỉm cười, dụi cằm vào cổ Chu Chẩm Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Những gì em vừa nói với ông ta không chỉ để doạ suông. Những cổ phần này em thật sự tặng chị, cả cái công ty này nữa, chị cứ nhận lấy.”

Chu Chẩm Nguyệt: “Đây là thứ thuộc về em, tôi không thể nhận.”

“A Nguyệt~~” Mục Tuyết Y làm nũng kéo dài âm cuối: “Xin chị đó, quản lý giúp em đi. Tính toán người khác mệt mỏi quá, em muốn nhàn nhã ở nhà, dắt vịt đi dạo, chơi mạt chược, uống trà với ông nội. Em vốn chỉ muốn làm cá mặn mà thôi, chị rủ lòng từ bi, giúp em thực hiện giấc mơ này đi.”

“...” Chu Chẩm Nguyệt không đồng ý ngay: “Em suy nghĩ kỹ thêm mấy ngày. Em có thể coi những tài sản này là cặn bã, thế nhưng tôi không thể xem nó là cặn bã mà dễ dàng nhận lấy.”

Mục Tuyết Y ngước mắt, yên lặng nhìn Chu Chẩm Nguyệt.

“A Nguyệt, chị thật sự không hiểu ý em hử?”

Chu Chẩm Nguyệt đảo mắt, đối diện nàng.

Mục Tuyết Y câu cổ cô, khép hờ mắt, hôn lên môi Chu Chẩm Nguyệt.

Khi hôn cô, nàng khẽ lầm bầm: “Em giao toàn bộ con át chủ bài của em cho chị, em... sẽ không bao giờ rời xa chị.”

Chu Chẩm Nguyệt siết chặt ngón tay nàng.

“Đây là thứ em cam tâm tình nguyện tặng chị...” Mục Tuyết Y cắn vào môi dưới của cô: “... Là cảm giác an toàn.”

Nhịp tim của Chu Chẩm Nguyệt bỗng dưng gia tốc, mỗi một chữ mà Mục Tuyết Y nói làm cho cô đỏ cả viền mắt.

Cô ôm chặt lấy Mục Tuyết Y, hôn sâu đáp lại.

Hai người thân mật dây dưa, lạc lối tại đêm mưa trong nhà xưởng bỏ hoang.

Mưa càng rơi càng lớn.

Mùa này, dường như cái rét cái lạnh đã đến cực hạn.

Nghe đâu đây là cơn mưa cuối cùng của mùa đông.

Ngày mai, trời sẽ nắng đẹp.

* * *

Bệnh viện thành phố Ngạn Dương giữa đêm cấp cứu một ca liên quan tới nhồi máu cơ tim.

Mục Quốc Thừa bị nhồi máu cơ tim cấp tính và sốc thiếu máu dẫn đến tổn thương não. Dù đã cố gắng hết sức, nhưng cuối cùng các bác sĩ cũng đành bất lực thông báo với Kỳ Yến rằng không thể hoàn toàn cứu chữa.

Tuy giữ được mạng sống nhưng bệnh nhân đã trở thành người thực vật.

Không rõ là trung khu thần kinh bị tổn thương, hay là hắn đang trốn tránh hiện thực trong tiềm thức nên không muốn tỉnh lại, không ai biết được lý do thật sự.

Dù sao có một số việc đã chắc như đinh đóng cột.

Tỉnh táo chỉ càng thêm khổ sở dày vò mà thôi.

Kỳ Yến ngồi ở một bên giường bệnh, trên giường là người đàn ông đã đánh mất ý thức. Nàng nhìn khuôn mặt hắn có mấy phần tương tự Mục Tuyết Y, không nói lời nào.

Cát Vi Nùng nói chuyện điện thoại trên hành lang xong, đi tới ngồi kế bên Kỳ Yến.

“Đã báo cáo với tiểu Mục tổng.” Cát Vi Nùng vỗ vỗ bả vai Kỳ Yến: “Cô ấy nói đây có lẽ là kết quả tốt nhất.”

“Đúng vậy.” Kỳ Yến gật đầu: “Sống lâu trăm tuổi nhưng lại sống không bằng chết. Còn có điều gì hả giận hơn điều này?”

Cát Vi Nùng trầm mặc một hồi, nói: “Chuyện này có thể suôn sẻ như vậy một phần là nhờ công lao không nhỏ của cô. Cô đã làm hết chức trách, tiểu Mục tổng nhất định sẽ không bạc đãi cô.”

Kỳ Yến tự giễu nở nụ cười.

Cát Vi Nùng nghi hoặc: “Cô cười cái gì?”

Kỳ Yến từ tốn thở dài, lẩm bẩm: “Thật ra cũng không làm hết chức trách.”

Cát Vi Nùng: “Hả?”

Kỳ Yến: “Cũng từng có lúc tôi sinh ra một ít suy nghĩ đen tối. Ví dụ như không khuyên Mục Quốc Thừa thay đổi pháp nhân, chặn kế hoạch của cô ấy, để cô ấy vẫn kẹt tại chỗ, làm như vậy... tôi có thể lấy thân phận của mẹ nhỏ mãi mãi ở bên cạnh cô ấy.”

Cát Vi Nùng nhìn Kỳ Yến tái nhợt dưới ánh đèn chân không, nghẹn lời.

Kỳ Yến yếu ớt cười: “Nhưng làm vậy thì có nghĩa lý gì? Có một số việc, không thể vĩnh viễn cũng không thể. Cô nói đúng, chúng ta vốn là người của hai thế giới.”

Nàng nhếch môi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giọng nhẹ dần: “... Tôi cũng không muốn làm ra chuyện hổ thẹn khi tự vấn lương tâm.”

Cát Vi Nùng ngậm miệng, hai tay nắm thành quyền.

“Vốn dĩ nghĩ rằng mình sẽ vô cùng không cam lòng.” Kỳ Yến nuốt nước mắt mỉm cười: “Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy dáng vẻ Chu Chẩm Nguyệt ôm cô ấy, dường như tôi cảm giác cũng không hẳn không cam lòng. Một người có bao nhiêu yêu một người, từ tư thế ôm tôi đã nhìn ra. Cô ấy yêu Tuyết Y vô cùng, Tuyết Y có thể may mắn gặp được người yêu mình nhiều đến thế, tôi rất vui vẻ.”

Kỳ Yến dừng một chút, thì thào: “Tuyết Y là người rất tốt, cô ấy đáng giá... có người yêu càng xuất chúng.”

Cát Vi Nùng nghẹn ngào: “A Yến...”

Kỳ Yến khom lưng, khóe môi vừa mới nhếch lại chậm rãi nằm ngang, không lên tiếng nữa.

Nàng nhìn chằm chằm mặt đất, yên lặng chảy nước mắt.

Hai hàng lệ đọng lại dưới cằm, dần dà, từng giọt từng giọt, nối đuôi nhau rơi xuống.

Cát Vi Nùng ngồi cả đêm cùng nàng.

Không biết phải nói gì, thôi thì im lặng, chỉ có mặt ở bên an ủi nàng.

Một đêm trôi qua.

Khi trời vừa tờ mờ sáng, một loạt tiếng bước chân xa xa vang khắp hành lang vắng vẻ.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Cát Vi Nùng mới thấy rõ là Mục Tuyết Y.

Nàng lập tức đứng dậy: “Tiểu Mục tổng, bây giờ mới năm giờ, tối qua cô...”

Mục Tuyết Y hiển nhiên trắng đêm không ngủ, đáy mắt uể oải mệt mỏi, hẳn là ở cùng Chu Chẩm Nguyệt một quãng thời gian, hiện giờ mới đến bệnh viện xử lý hậu sự.

Cát Vi Nùng liếc nhìn Kỳ Yến bên cạnh, quan sát sắc mặt nói: “Tôi lánh một lúc nhé.”

Mục Tuyết Y ngăn cản nàng: “Không cần, tôi tới tìm cô.”

Cát Vi Nùng: “Tìm tôi?”

Mục Tuyết Y: “Ừm, cô đi theo tôi.”

Kỳ Yến dõi theo bóng dáng bọn họ chậm rãi đi xa, khoanh hai tay, gương mặt không lộ biểu cảm.

Chờ tới cầu thang hẻo lánh khuất người, Mục Tuyết Y mới dừng lại.

Nàng dựa vào tay vịn cầu thang, nói với Cát Vi Nùng: “Đoán chừng hôm nay cần tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị, giải thích rõ ràng cục diện hiện tại, bắt tay chuẩn bị chuyển nhượng cổ phần và sáp nhập công ty.”

Cát Vi Nùng: “Cô nghĩ kỹ rồi? Những tên Giám đốc điều hành kia có đồng ý cô giao công ty cho Chu tổng không?”

Mục Tuyết Y ngoài cười nhưng trong không cười: “Bọn họ có thể không nghe tôi sai khiến, chẳng lẽ còn ngăn nổi tôi bán công ty? Dù sao cái công ty này tôi quản lý không được, chẳng bằng dỡ bỏ cho nó vào quên lãng.”

Mục Tuyết Y khẽ thở dài: “Bây giờ A Nguyệt đang bận rộn làm mấy cái thủ tục. Sau này cô đừng gọi tôi là tiểu Mục tổng hay Nhị tiểu thư gì gì đó, cứ gọi thẳng tên tôi là được.”

“Ơ kìa.” Cát Vi Nùng bật cười: “Cô không làm nữa, vậy tôi thất nghiệp rồi?”

Mục Tuyết Y: “Tôi sẽ kêu nhân sự chuyển hồ sơ của cô đến Chu thị, sau này cô sẽ theo A Nguyệt làm việc.”

Cát Vi Nùng: “Vậy còn cô?”

“Tôi sao ——” Mục Tuyết Y ngửa cổ, nhắm mắt thở ra một hơi: “Tôi làm phu nhân nhà họ Chu.”

Cát Vi Nùng thấy Mục Tuyết Y thoải mái nói thế, trong lòng cũng mừng thay cho nàng.

Vất vả lâu như vậy, cuối cùng gạo cũng nấu thành cơm.

“Đúng rồi.” Mục Tuyết Y nhấp môi, hơi do dự: “Chuyện của Kỳ Yến...”

Cát Vi Nùng: “Hay là tôi kêu cô ấy đến, để hai người tâm sự riêng?”

“Đừng.” Mục Tuyết Y từ chối ngay tức khắc.

Cát Vi Nùng nghiêng đầu nhìn nàng: “Cô... biết tình cảm của cô ấy dành cho cô chứ?”

Trong mắt Mục Tuyết Y có vài phần bế tắc: “Biết, làm sao tôi không cảm giác được có ai đó thích mình nhiều như vậy.”

Cát Vi Nùng: “Vậy cô...”

“Không thể đáp lại tình cảm, tôi chọc thủng làm gì? Tôi không thể làm thân với cô ấy hơn nữa, bất kỳ lời nào tôi nói với cô ấy đều không công bằng với A Nguyệt. Vì lẽ đó tôi chỉ có thể thông qua cô, biểu đạt day dứt và áy náy với cô ấy, tôi...”

“... Tôi không thể cho cô ấy bất cứ thứ gì ngoài tiền tài.”

Mục Tuyết Y nắm chặt gậy chống trong tay, nhìn về hướng Kỳ Yến khuất xa.

“Cô giúp tôi chuyển lời, cảm ơn cô ấy phối hợp mấy ngày nay. Cũng nói cho cô ấy, phải xem xét rõ cảm xúc của bản thân, con người đôi khi không phân biệt được sự khác biệt giữa 'Cảm động' và 'Cảm kích'. Thứ tình cảm mà cô ấy dành cho tôi chưa chắc là yêu.”

“Được.” Cát Vi Nùng nghiêm túc đáp: “Tôi sẽ nói với cô ấy chính xác những gì cô đã nói.”

Mục Tuyết Y: “Ừm.”

Cát Vi Nùng nhớ lại những lời Kỳ Yến nói với mình, hơi băn khoăn.

Nàng tò mò hỏi Mục Tuyết Y câu hỏi cuối cùng liên quan tới Kỳ Yến:

“Cô chưa bao giờ lo sợ A Yến sẽ vì một ý nghĩ sai lầm nào đó mà phản bội cô sao?”

“Bởi vì một ý nghĩ sai lầm nảy sinh suy nghĩ đen tối thì ai cũng sẽ có.” Mục Tuyết Y chậm rãi nói: “Chỉ là có một số người thấy rõ con đường khiến mình không hối hận không hổ thẹn, có một số người lại không thấy rõ.”

Khóe môi nàng khẽ cong lên: “Từ lúc bắt đầu tôi đã biết, cô ấy thuộc về vế trước.”

Ánh sáng trong đôi mắt Cát Vi Nùng dao động.

Một lát sau.

Cát Vi Nùng cụp mắt, thở dài.

“Nếu A Yến biết cô ấy được cô tín nhiệm sâu sắc, chắc hẳn sẽ không có gì tiếc nuối.”

Mục Tuyết Y mỉm cười, chống gậy xoay người rời đi.

Cát Vi Nùng đứng sau lưng lớn tiếng hỏi: “Cô đi đâu vậy?”

“Về nhà cũ Chu gia.”

Trong câu trả lời của Mục Tuyết Y chứa vài phần khoan khoái, như một ánh bình minh ló dạng trong đống phế tích đè nén đã lâu.

“Ông nội nói đã chuẩn bị ga trải giường và đệm chăn mới cho tôi, còn có một bàn toàn là cua hấp mà tôi thích.”

Cát Vi Nùng nhìn bóng lưng đang đi về ánh ban mai dịu nhẹ, sự ấm áp trong lòng chợt lan tỏa khắp người.

Đón lấy tia sáng ấy, dễ chịu thanh thản nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.