Thời tiết vẫn se lạnh.
Lớp tuyết trên mái hiên và mặt đất bên ngoài đã tan chảy, mỏng đi một chút vì ánh nắng mỏng manh của ngày hôm nay.
Chu Chẩm Nguyệt rời đi không bao lâu, Cát Vi Nùng dẫn theo Thẩm Hoài Tinh đến đây.
Thẩm Hoài Tinh vào nhà, thả xuống sữa chua và vài túi trái cây mà Mục Tuyết Y ưa thích, nàng tháo mắt kính gọng vàng mờ sương, dùng ống tay lau sạch.
“Tuyết Y.” Nàng đeo kính, cởi áo khoác đưa cho Cát Vi Nùng: “Đã lâu không gặp, em có khỏe không?”
Mục Tuyết Y ở trên sofa, mỉm cười lễ phép: “Em vừa nghe A Nùng báo cô đến thăm, em không tin, không ngờ cô đến thật. Chuyện ở trường thế nào rồi, cô đến đây không sợ lỡ việc sao?”
Cát Vi Nùng treo áo khoác lên giá áo, yên lặng lùi ra, đóng kín cửa.
Thẩm Hoài Tinh đi tới sofa, ngồi xuống vị trí Chu Chẩm Nguyệt vừa ngồi, nhìn Mục Tuyết Y đã lâu không gặp, ánh mắt không giấu được vẻ nhớ nhung.
“Giai đoạn đầu của dự án bên kia tạm thời kết thúc, thế nên cô xin nghỉ phép để đến đây thăm em.”
Nàng nói, đẩy kính mắt, sợi chỉ dài bằng vàng khẽ đung đưa.
“Lúc trước không thể ở bên cạnh chăm sóc em, cô luôn luôn mong nhớ. Lần này cô đã xin ba cô cho cô một kỳ nghỉ phép dài nhất, khoảng nửa tháng, cô có thể ở bên chăm sóc em rồi. Không nói cho em biết sớm, vì cô muốn đích thân tới đây chính miệng nói cho em nghe, tạo niềm vui bất ngờ. Tuyết Y, em có vui không?”
Nửa tháng...
Mục Tuyết Y cố gượng cười: “Em... Em vui lắm.”
Ánh mắt Thẩm Hoài Tinh dịu đi, tập trung nhìn vào Mục Tuyết Y.
Thẩm Hoài Tinh duỗi cánh tay, muốn ôm nàng.
Mục Tuyết Y vô thức rúc vào sofa: “Cô giáo, đừng...”
Nàng nắm chặt tay vịn sofa.
Thẩm Hoài Tinh giật mình.
Đáy mắt trở nên ảm đạm.
“Tôi nghe nói quãng thời gian trước em gặp thảm họa bão tuyết.” Giọng nàng nhẹ nhàng xen lẫn khàn khàn: “... Tôi chỉ muốn cho em một chút cảm giác an toàn.”
Mục Tuyết Y miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Chuyện hơn nửa tháng trước rồi, bây giờ em rất tốt, cảm ơn cô.”
Thẩm Hoài Tinh trầm mặc chốc lát, cười khổ: “Vậy không lấy cớ nữa, tôi có thể ôm em chứ?”
Mục Tuyết Y im lặng.
Thẩm Hoài Tinh cúi thấp đầu, chậm rãi hỏi: “Chẳng phải em đã hứa với cô sẽ từ từ chắp vá lại mối quan hệ này ư?”
Mục Tuyết Y bấu víu tay vịn, trong lòng không dấu vết thở dài.
Nàng vẫn im lặng một lúc lâu.
Thật lâu sau, nàng mở miệng thay đổi chủ đề: “Hôm nay hiếm thấy có nắng ấm, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi?”
Không khí vắng lặng một lúc.
Thẩm Hoài Tinh đứng dậy, ôn hòa đáp lại: “Được, đi một chút.”
Thẩm Hoài Tinh đỡ Mục Tuyết Y ngồi vào xe lăn, sau khi Mục Tuyết Y ngồi xuống, nàng lập tức thu tay đang khoác lên cánh tay của Thẩm Hoài Tinh.
Nhìn mái tóc đen nhánh của đứa bé kia đang ngồi trên xe lăn, Thẩm Hoài Tinh mím mím khóe môi, đáy mắt cuộn trào sóng ngầm phức tạp.
Cả hai một đường trầm mặc, ra khỏi nhà gỗ, đi dọc theo con đường nhỏ không có mục đích.
Dường như không ai biết nên nói cái gì.
Chỉ có tiếng lộc cộc của xe lăn vang vẳng trên con đường đá.
Đi được một lúc lâu, khi đi ngang qua một căn chòi nghỉ mát, Mục Tuyết Y nói: “Vào trong nghỉ ngơi được chứ?”
Thẩm Hoài Tinh đương nhiên sẽ không nói “Không” với nàng, nghe theo đẩy nàng vào chòi nghỉ mát.
Tầm nhìn nơi này không tệ lắm, có thể nhìn thấy suối nước nóng ở phía xa. Hôm nay thời tiết tốt, rất nhiều khách trọ đều ra ngoài ngâm mình trong suối nước nóng, rải rác khắp con đường nhỏ uốn lượn.
Bầu không khí hơi tẻ nhạt.
Thẩm Hoài Tinh chủ động hỏi: “Vết thương trên người em hồi phục thế nào rồi?”
Mục Tuyết Y thành thật trả lời: “Một khoảng thời gian nữa, ngón út tay phải có thể cắt chỉ, thạch cao trên cánh tay trái có thể tháo xuống. Bác sĩ nói, đến lúc hội chẩn* sẽ tận mắt nhìn xem tình trạng hồi phục gân mắt cá chân của em, nếu tình huống lạc quan thì không cần ngồi xe lăn nữa, có thể bắt đầu đi bộ từ từ bằng nạng.”
*Hội chẩn: là hình thức thảo luận giữa những người hành nghề về tình trạng bệnh của người bệnh để chẩn đoán và đưa ra phương pháp điều trị phù hợp, kịp thời.
Tâm tình Thẩm Hoài Tinh lúc này mới khá hơn: “Nghe không tệ.”
Mục Tuyết Y: “Đây là tình huống lạc quan nhất, nếu như không lạc quan, phỏng chừng còn phải kéo dài rất lâu. Đặc biệt là mắt cá chân, con đường phục hồi chức năng vẫn còn rất dài, chưa có gì là chắc chắn.”
Thẩm Hoài Tinh trầm tư chốc lát.
“Hay em về Ngạn Dương để cô chăm sóc đi. Nếu em cảm thấy ở với ba không được tự do, vậy qua nhà cô ở, ba cô rất muốn gặp em. Ông luôn khen những lá trà mà em sấy rất thơm, ông muốn nếm thử một lần nữa.”
Mục Tuyết Y lúng túng cười: “Không cần đâu, ở đây yên tĩnh, em nghỉ ngơi ở đây rất tốt.”
Thẩm Hoài Tinh: “Vậy sau này cô sẽ thường xuyên tìm cơ hội, nếu có thời gian rảnh sẽ lập tức bay đến thăm em.”
Mục Tuyết Y: “Không sao, công việc cô bận rộn, đừng một lòng đặt ở trên người em.”
“...”
Thẩm Hoài Tinh bỗng nhiên đứng dậy, đi tới phía trước xe lăn.
Nàng cúi xuống, hai tay nắm lấy hai bên xe lăn, bất ngờ áp sát Mục Tuyết Y.
Mục Tuyết Y theo bản năng ngả về phía sau, nhưng không gian xe lăn vốn nhỏ hẹp, nàng cũng không có nơi nào để trốn.
Thẩm Hoài Tinh cách nàng quá gần, nàng chỉ có thể quay đầu đi chỗ khác, nhìn xuống mặt đất kế bên.
“... Cô giáo, cô đừng như vậy.” Giọng nàng vô cùng nhỏ.
Ánh mắt Thẩm Hoài Tinh gần trong gang tấc nhìn chằm chằm nàng, sợi chỉ dài lạnh cứng nối với mắt kính rơi vào trên cổ, lạnh băng đến thấu xương.
“Không phải chúng ta sắp kết hôn sao?”
Thẩm Hoài Tinh như đang chất vấn.
“Lẽ nào em không muốn đôi bên hợp tác à? Vì muốn thông gia, mấy lần trước em đều ngụy trang tốt như vậy, tại sao lần này chẳng buồn ra vẻ nữa?”
Mục Tuyết Y đảo mắt, ánh mắt trở nên sắc bén.
Giọng nói nhỏ nhẹ ban đầu cũng thoát khỏi lớp vỏ bọc: “Cô biết mấy lần trước em đều ngụy trang?”
Thẩm Hoài Tinh cười khổ: “Tuyết Y, em đã quên mất, chúng ta từng ở bên nhau mấy năm. Lúc em thật lòng yêu cô, ánh mắt của em có hình dáng gì, cô còn rõ hơn cả em.”
Mục Tuyết Y nắm chặt tay vịn xe lăn: “... Vậy tại sao cô lại không vạch trần?”
Thẩm Hoài Tinh: “Cô không thèm quan tâm em của hiện tại có thật lòng yêu cô hay không. Miễn là em chịu diễn vở kịch này, miễn là... em nguyện ý gả cho cô, thời gian lâu dài, cảm tình giữa chúng ta có thể trở về như ban đầu, không phải sao?”
Mục Tuyết Y chăm chú nhìn Thẩm Hoài Tinh.
Thẩm Hoài Tinh ép cổ họng, nói: “Cô mặc kệ trong lòng em có kế hoạch gì, cô không quan tâm, em làm gì là chuyện của em, không có quan hệ với cô. Nhưng cô cũng biết, em cần cô tiếp tục giả vờ như không biết. Em muốn Mục thị, muốn leo cao hơn chị gái em, có đúng không? Em không muốn để cho ba em phát hiện sự bất thường của mình, có đúng không?”
“Cô có thể tiếp tục diễn, nhưng em cũng phải diễn tốt một chút. Diễn tiếp tục yêu thích cô, nguyện ý yêu cô, diễn nỗ lực muốn quay lại với cô.”
“Em diễn tốt, cô mới có thể ở trước mặt ba em diễn thật tốt. Em hiểu chứ?”
Đầu ngón tay Mục Tuyết Y siết quá chặt, trượt trên tay vịn, mạnh mẽ lún sâu vào lòng bàn tay.
Thẩm Hoài Tinh cúi đầu, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt phải của Mục Tuyết Y.
Cả người Mục Tuyết Y run rẩy, khi Thẩm Hoài Tinh đến gần nàng, một giọt lệ tràn ra từ khóe mắt.
Thẩm Hoài Tinh hôn qua đuôi mắt, lại hơi nghiêng đầu, sượt qua mũi nàng, hướng về phía đôi môi.
Khi sắp chạm vào.
Mục Tuyết Y giơ tay đẩy Thẩm Hoài Tinh ra, sức đẩy quá mạnh khiến Thẩm Hoài Tinh trực tiếp té xuống đất, xe lăn của nàng cũng lắc lư, suýt chút nữa lật nghiêng.
“Cút!!!”
Nàng quát.
Thẩm Hoài Tinh nhặt mắt kính, chậm rãi đứng dậy: “Em vì Chu Chẩm Nguyệt, cái gì cũng không cần?”
Mục Tuyết Y đỏ hoe mắt, nở nụ cười.
“Ha ha...”
“Cô uy hiếp tôi... Ngay cả cô, cũng sẽ uy hiếp tôi. Một người mà tôi từng thật lòng yêu thương... lại có một ngày, cũng sẽ... đối với tôi như vậy...”
Nàng nhắm mắt, lầm bầm lầu bầu.
“Tại sao vậy chứ? Nếu cảm thấy tôi đáng chết, có thể dùng một ngàn, một vạn cách dằn vặt tôi, nhưng tại sao cứ như bọn họ, muốn... uy hiếp tôi...”
Thẩm Hoài Tinh mơ hồ nhận ra sự kỳ lạ của Mục Tuyết Y, nàng nuốt nước bọt, trong lòng rối bời hỗn loạn.
Sau vài tiếng cười khàn khàn khó nghe, Mục Tuyết Y rơi lệ nhìn Thẩm Hoài Tinh.
“Được, tôi không thèm quan tâm, cô nói đi. Nói cho Mục Quốc Thừa, nói cho tất cả lũ người Mục gia, tôi là ác quỷ bụng dạ khó lường. Cứ nói đi. Cùng lắm thì mọi người cùng nhau chết, cô phá huỷ tôi, cô cũng đừng mơ sống được, Thẩm gia mấy người, bao gồm cô, ba cô, đừng mơ có ai sống sót—!!!”
Thẩm Hoài Tinh không ngờ sẽ bức Mục Tuyết Y thành như vậy, nàng chưa từng thấy bộ dạng Mục Tuyết Y như thế này, giống như một kẻ điên mất khống chế.
Như bị tát một cú tát.
Lập tức trở nên tỉnh táo.
Những cảm xúc hỗn loạn trong đầu mãnh liệt rút đi, nàng chợt nhận ra bản thân quá đáng, muốn tiến lên xoa dịu Mục Tuyết Y: “Tuyết Y, cô không...”
“Cút! Đừng đụng tôi!!”
Mục Tuyết Y mắng.
Thẩm Hoài Tinh đứng tại chỗ, không dám tiến lên nữa.
Cục diện đã mất khống chế. Thẩm Hoài Tinh không có cách nào, giằng co một lúc, cuối cùng đành lựa chọn gọi điện thoại cho Cát Vi Nùng. Tiên Hiệp Hay
Khi giao Mục Tuyết Y lại cho Cát Vi Nùng, ánh mắt của nàng luôn né tránh.
“Xin lỗi, do tôi quá sốt ruột nên kích thích đến Tuyết Y. Cô chăm sóc em ấy cho tốt. Hai ngày tới tôi sẽ tránh mặt em ấy, nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi, nếu cần thiết... có khả năng phải đưa Tuyết Y xuống núi chữa bệnh.”
Cát Vi Nùng liếc mắt nhìn Mục Tuyết Y bất ổn, không biết xảy ra chuyện gì nên đành phải đáp ứng trước.
Thẩm Hoài Tinh nhìn Mục Tuyết Y thật sâu, ngón tay vô lực nắm lại.
Tựa hồ còn muốn nói với Mục Tuyết Y gì đó.
Nhưng cuối cùng, muốn nói lại thôi. Nàng xoay người, trở về phòng mình ở tòa nhà chính của khách sạn.
Cát Vi Nùng đẩy Mục Tuyết Y về nhà gỗ nhỏ, trên đường thăm dò kêu nàng mấy lần nhưng không được đáp lại.
Hẳn đã xảy ra vấn đề.
Cát Vi Nùng vô cùng bén nhạy nhận ra trạng thái của Mục Tuyết Y rất không ổn, một mình nàng không thể tự giải quyết. Sau khi ra khỏi nhà gỗ nhỏ, lập tức gửi WeChat cho Chu Chẩm Nguyệt, nói Thẩm Hoài Tinh đã đi, kêu cô cần phải tới đây một chuyến.
Mục Tuyết Y về nhà gỗ nhỏ, đóng cửa.
Nàng nằm nhoài bên cạnh hồ nước, mặt không cảm xúc, máy móc rửa mắt phải của mình, rửa sạch chỗ vừa nãy mà Thẩm Hoài Tinh đã hôn qua.
Nàng dùng sức quá mạnh, móng tay thô bạo cứa mạnh, tạo ra một vết đỏ bắt mắt.
Nước lạnh thấm vào con mắt, tròng trắng bắt đầu nổi lên tơ máu.
Không ngừng chà xát.
Tựa như có thứ gì đó lăng nhục, kẹt ở bên trong thịt.
Rửa tới rửa lui, cánh cửa “Kẽo kẹt” vang lên, có người tiến đến gần.
Người nọ đứng ở bên cạnh nàng, nắm chặt cổ tay nàng, nói: “Em sao vậy? Rửa cái gì?”
Mục Tuyết Y hung hăng hất bàn tay đang siết chặt cổ tay nàng, quát: “Cút ngay!”
Nàng tiếp tục rửa mắt phải, đầu ngón tay như muốn móc cả con ngươi ra ngoài.
Chu Chẩm Nguyệt nhìn Mục Tuyết Y trước mặt, ngực thắt lại, mỗi nhịp tim đập là mỗi một lần co giật đau đớn.
Đây là người... mà cô nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Cô thật vất vả...
Mới dỗ dành tốt, cô bé của cô.
Bảo bối mà cô để ở trong lòng hết mực cưng chiều, liều mạng bảo vệ.
Tại sao lại biến thành như thế này?
“Tuyết Y.” Chu Chẩm Nguyệt đi lên phía trước, thăm dò muốn xoa đầu nàng.
Mục Tuyết Y lại hét lên: “Đừng đụng tôi!”
Nàng nâng gương mặt ướt đẫm nước mắt nhìn chằm chặp người trước mặt, rồi lại giống như không phân biệt được người ở trước mặt đến tột cùng là ai, chỉ nhìn chằm chằm vào đường nét mơ hồ.
“Cô muốn tôi làm gì? Cô muốn đòi tiền, ép tôi trộm đồ, kết hôn, hay là muốn hôn tôi, ngủ với tôi?”
Tiếng nói Chu Chẩm Nguyệt run run: “Tôi không phải...”
“Đều muốn ăn tôi...”
“Mấy người... đều muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Ha ha...”
Mục Tuyết Y tái nhợt nở nụ cười.
Chu Chẩm Nguyệt đưa tay ra, muốn vỗ về nàng.
Hết thảy biểu cảm trên khuôn mặt của Mục Tuyết Y biến mất trong nháy mắt, lạnh như băng nhìn chằm chằm Chu Chẩm Nguyệt, như đang nhìn chằm chằm một túi rác tanh tưởi, từng chữ từng câu cảnh cáo: “Đừng chạm vào tôi.”
Chu Chẩm Nguyệt thả tay xuống, hai mắt ngấn lệ.
Cô chưa từng bất lực giống như bây giờ.
Người cô yêu nhất đứng ở nơi đó như bị xé nát vỡ vụn.
Nhưng cô...
Ngay cả cơ hội đến gần... cũng không được phép.
Chu Chẩm Nguyệt chỉ có thể thuận theo nàng, thấp giọng nói:
“Được, tôi không chạm vào em.”
Mục Tuyết Y cầm cái gương bên cạnh lên, mạnh mẽ ném về hướng đối diện, hét lớn:
“Cút!”
Tấm gương sắc bén xẹt qua khuôn mặt Chu Chẩm Nguyệt, lưu lại một vết cắt thật dài trên xương gò má.
Chu Chẩm Nguyệt nắm tay thành quyền.
Nước mắt lăn khỏi hốc mắt, lướt qua vết thương rỉ máu.
“Được...”
“Tôi cút.”
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Thần kinh của Tuyết Y đã có chút vấn đề.