* * * * * * *
Sắc trời dần tối.
Hai người xuống núi, đạp xe trở về nhà, sau đó đổi sang xe việt dã.
Mục Tuyết Y đặt định vị điểm đến ở một nơi gần trong thành phố, phải mất một tiếng để lái xe tới đó.
Định vị chỉ hiển thị là một con phố, không hiển thị cụ thể xung quanh.
Vì lẽ đó Chu Chẩm Nguyệt không biết đến cùng là đi đâu, chỉ biết đi theo định vị của Mục Tuyết Y.
Mãi đến khi chạy đến con phố kia, Chu Chẩm Nguyệt mới phát hiện đường đi vô cùng hẹp. Hai bên có những cửa tiệm cũ kỹ, thỉnh thoảng có vài chiếc lá rơi rụng theo gió bay trên con đường gạch. Phố cổ không có bóng người, có chút hẻo lánh. Mấy tấm bảng quảng cáo đều loang lổ và tiêu điều.
Xe không vào được, bọn họ chỉ có thể đứng ở đầu phố.
“... Đây là đâu vậy?”
“Chị đi theo em là được.”
Mục Tuyết Y chống gậy, dẫn Chu Chẩm Nguyệt đi đến một cửa tiệm khuất cuối phố.
Cửa tiệm quá kín đáo, bảng quảng cáo cạnh cửa thậm chí còn không có danh mục cụ thể, chỉ có ít ỏi hai chữ ——
Năm tháng.
Bước vào trong, cửa treo chuông gió phát ra tiếng ding dong lanh lảnh.
Nữ chủ tiệm ngồi trên ghế sofa ngước mắt, theo thói quen nói “Hoan nghênh”, nhìn vị khách bước vào.
“Mục tiểu thư?” Nữ chủ tiệm hơi ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ, vội vàng đứng dậy đi tới: “Sao cô về rồi?”
Chu Chẩm Nguyệt đánh giá sơ qua cửa tiệm. Bức tường treo đầy các bức vẽ với thiết kế cực kỳ mạnh mẽ, nếu quan sát kỹ, sẽ phát hiện những bức vẽ kia đều vẽ trên cơ thể con người. Chỉ là nhìn thoáng qua không thể nhận ra kia là những cẳng tay, cánh tay, mắt cá chân bởi vì phong cách vẽ trắng đen có độ tương phản lớn.
Trong cửa tiệm có ghế nằm, màn che, còn có một bộ dụng cụ và máy phun xăm ở kế bên cái ghế.
Không khó để nhận ra, nơi này là một cửa tiệm xăm hình.
Nghe giọng điệu của chủ cửa tiệm, hình như là người quen cũ khá thân thiết với Mục Tuyết Y.
Không khỏi cau mày.
“A Thanh, đã lâu không gặp.”
Mục Tuyết Y mỉm cười cầm tay đối phương, tiện thể giới thiệu Chu Chẩm Nguyệt ở bên cạnh.
“Chị ấy họ Chu, là vợ chưa cưới của tôi.”
Mục Tuyết Y nói với Chu Chẩm Nguyệt: “Cô ấy tên Kỳ Thanh, là bạn tốt em quen biết ở đây. Cũng là người cuối cùng trong tất cả những người em quen biết ở Cao Xuyên không hề biết đến sự tồn tại của chị.”
Hàm ý của câu này là:
Em đã giới thiệu cho chị toàn bộ thế giới của em.
Chu Chẩm Nguyệt nghe nàng nói, sự không hài lòng thoáng chốc vừa nãy đã biến mất, cô hòa nhã bắt tay với Kỳ Thanh: “Chào cô.”
Ánh mắt Kỳ Thanh mang ý cười nhìn Chu Chẩm Nguyệt, chậc chậc hai tiếng: “Trước đây tôi rất tò mò, một người phải có bao nhiêu ưu tú mới xứng với người tốt như Mục tiểu thư, hóa ra phải trông như thế này thì Mục tiểu thư mới coi trọng.”
Mục Tuyết Y lập tức lên tiếng: “A Thanh.”
Nàng lắc đầu với Kỳ Thanh, ra hiệu: Nói như vậy vô cùng bất lịch sự.
Kỳ Thanh xấu hổ cười xòa: “Chu tiểu thư, xin lỗi, tôi không có ý hạ thấp cô. Người như tôi chưa từng đọc sách, không biết giữ mồm giữ miệng, cô đừng để ở trong lòng.”
Chu Chẩm Nguyệt cũng không so đo: “Không sao.”
Kỳ Thanh kêu hai người ngồi xuống, nàng rót nước mời khách, hỏi han vài câu, mới hỏi chuyện chính:
“Mục tiểu thư tới tận chỗ tôi, có chuyện gì sao?”
“Quả thật có một chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ.”
Mục Tuyết Y ngồi thẳng dậy, duỗi ra cánh tay trái, chỉ vào gia huy trên còng tay vàng ở cổ tay.
“Tôi muốn xăm hình này lên người.”
Chu Chẩm Nguyệt thấy Mục Tuyết Y chỉ vào gia huy nhà mình rồi lại nói muốn xăm nó lên người, vẻ mặt bỗng cứng đờ.
Cô vội nắm cổ tay nàng kéo trở về.
“Em biết em đang làm gì sao?”
Cô thấp giọng cảnh cáo.
Mục Tuyết Y trở tay nắm chặt bàn tay Chu Chẩm Nguyệt, quay về phía cô híp mắt cười.
“Tất nhiên biết, đây là món quà em tặng chị.”
“Em đối với vợ của mình, xưa nay nói là làm. Nếu lúc trước hứa với chị xăm gia huy lên cơ thể, vậy nói được thì phải làm được.”
Chu Chẩm Nguyệt mím môi, trầm mặc hồi lâu. Cảm xúc phức tạp đến cực điểm, thấp giọng nói:
“Nhưng giữa chúng ta chẳng phải là giả sao?”
“... Chỉ còn hai ngày. Hai ngày sau, giấc mơ này nên tỉnh lại.”
Cổ họng Chu Chẩm Nguyệt khẽ động, dời ánh mắt nhìn xuống mặt đất.
“Em thật sự không cần thiết... đem những thứ trong mơ khắc lên da thịt của mình.”
Năm ngón tay của Mục Tuyết Y cắm sâu vào lòng bàn tay, như thể muốn đào ra vết máu.
Lồng ngực thắt lại đến nghẹt thở.
Hóa ra... là nàng mơ mộng hão huyền.
Nàng hoang tưởng, có thể lưu lại một chút dấu vết ôn tồn trong năm ngày này.
Giống như dấu vết của một chiếc máy bay xuyên qua những tầng mây.
Máy bay có thể đi xa, nhưng vẫn để lại vệt trắng ở trên không trung, cùng gió ràng buộc.
Dẫu cho hai hôm sau, bọn họ quay trở lại những tháng ngày dằn vặt lẫn nhau, chỉ cần A Nguyệt nhìn thấy hình xăm của mình thì có thể nhớ lại một vài ký ức tươi đẹp trong năm ngày ấy, bọn họ có thể lừa mình dối người trong chốc lát lâu hơn một chút.
Nhưng thái độ của Chu Chẩm Nguyệt...
Rõ ràng đến thế.
Mơ là mơ, hiện thực là hiện thực.
An ủi qua đi, không nên lưu luyến nữa.
“... Được rồi.” Mục Tuyết Y thoải mái nở nụ cười, dằn xuống tất cả ủ dột dưới đáy mắt: “Đều nghe lời chị. Chị nói không xăm, vậy thì không xăm.”
Thấy Mục Tuyết Y đáp ứng, Chu Chẩm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Cô không muốn Tuyết Y tùy tiện xăm lên cơ thể chỉ vì muốn xu nịnh chính mình.
Xăm hình là chuyện lớn, đặc biệt là gia đình tương đối truyền thống như Chu gia. Chu Chẩm Nguyệt từ nhỏ mưa dầm thấm đất, biết rõ thân thể tóc da thuộc về ba mẹ. Cô không cho rằng xăm hình là chuyện xấu, nhưng cô cảm thấy đây là một chuyện rất quan trọng. Không thể bốc đồng dại dột.
Cô càng không muốn nhìn thấy vẻ hối hận trong đôi mắt nàng hai ngày sau.
Kỳ Thanh nghiêng đầu, hỏi Mục Tuyết Y: “Vậy rốt cuộc xăm hay không xăm?”
Mục Tuyết Y cười: “Cô không nghe vợ tôi nói à? Chị ấy không cho tôi xăm.”
Kỳ Thanh bất đắc dĩ nói: “Hai người bọn cô từ xa tới đây cũng không bàn bạc trước. Lần này lãng phí thời gian lắm có đúng không?”
Mục Tuyết Y: “Tới thăm cô một chút, cũng không tính là lãng phí thời gian.”
Kỳ Thanh: “Ừm, vậy hôm nay tôi đóng cửa tiệm, đãi hai người một bữa, đi thôi.”
Mục Tuyết Y cười: “Cô có tiền chứ? Hay để tôi đãi một bữa cũng không sao.”
Kỳ Thanh: “Đừng xem thường tôi, bây giờ tôi có nhiều tiền lắm.”
Kỳ Thanh không nói lời nào đóng cửa tiệm, dắt hai người tới đầu phố rồi lên xe mở định vị.
Địa điểm là một quán ăn bình thường trong thành phố, không xa hoa cũng không tồi tàn.
Đa số các món ăn ở đây đều là những món mà Chu Chẩm Nguyệt chưa từng thấy, Mục Tuyết Y giúp cô gọi rất nhiều đặc sản của Cao Xuyên dựa theo khẩu vị của cô.
Trên bàn cơm, Kỳ Thanh ôn chuyện cũ với Mục Tuyết Y, câu được câu không tán dóc.
Chu Chẩm Nguyệt ngồi ăn, hiếm khi xen vào, chỉ chăm chú lắng nghe.
Cô cố gắng lắp ráp những mảnh vỡ trong đôi ba câu nói kia, muốn biết Mục Tuyết Y đã trải qua thế nào suốt một năm ấy.
Lắng nghe một lúc, cô đã thu được một chút kết quả.
Tiệm xăm kia trước đây từng là một tiệm mát xa, bên trong toàn là những người phụ nữ không có văn hóa, hầu hết bị lừa bán tới đây, bị ép làm giao dịch bẩn thỉu. Kỳ Thanh là một người trong số đó.
Mục Tuyết Y tình cờ phát hiện góc tối của thành phố âm u này. Nàng vốn có thể mặc kệ vì không liên quan tới mình, nhưng nàng vẫn nghĩ đủ mọi cách, bỏ qua nguy cơ bị trả thù bởi những thế lực đen tối kia, bắt tay cùng cảnh sát vạch trần tiệm mát xa, cứu tất cả những cô gái bị ép bán mình bên trong ra ngoài.
Những người khác đều lần lượt trở về nhà sau khi được giải cứu. Nhưng Kỳ Thanh và em gái mình - Kỳ Yến đều là cô nhi, dù cho thoát khỏi biển khổ, cũng không tìm được bến đỗ.
Thế là Mục Tuyết Y mua lại mặt tiền, phá bỏ cửa tiệm mát xa ban đầu, sau đó hỏi ý định của Kỳ Thanh, đổi thành tiệm xăm, cho Kỳ Thanh một công việc kiếm sống.
Từ đó về sau, Kỳ Thanh đi học nghề xăm hình, ở đây làm thợ xăm.
Mà Kỳ Yến, thì lại theo bên cạnh Mục Tuyết Y, làm một trong những trợ thủ đắc lực của nàng.
Nhắc tới Kỳ Yến, ánh mắt Mục Tuyết Y có chốc lát thất thần.
... Đối với Kỳ Yến, nàng lúc nào cũng không có cách xóa đi nỗi hổ thẹn.
Nàng biết, chuyện giường chiếu có thể nói là nguyên nhân chủ yếu tạo thành bóng tối nửa đời trước của Kỳ Yến. Ban đầu nàng không muốn lợi dụng Kỳ Yến làm bất kỳ điều gì, chỉ muốn giữ nàng ở bên mình, làm một trợ thủ giống như Cát Vi Nùng.
Nhưng vào lúc nàng chọn ứng cử viên đi câu dẫn Mục Quốc Thừa, Kỳ Yến đã chủ động đứng ra, nói bản thân có thể làm được.
Nàng nói: “Tôi không yếu ớt như cô nghĩ, tôi không ngại ngủ với một người đàn ông nữa. Tôi xinh đẹp hơn những người cô đã chọn, cũng hiểu rõ nhất cách lấy lòng đàn ông. Hơn nữa cô có ân với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội cô chỉ vì ham muốn tiền tài của Mục Quốc Thừa. Hãy để tôi giúp cô hoàn thành chuyện này, nếu không tôi luôn có cảm giác mình và chị gái nợ cô quá nhiều.”
Kỳ Yến nói tới mức độ này, Mục Tuyết Y cũng không có lý do gì để cự tuyệt.
Nhưng đôi khi, bản thân nàng cũng không biết quyết định này đến tột cùng là đúng hay là sai.
Mục Tuyết Y gạt những suy nghĩ lộn xộn sang một bên, gắp thức ăn trong đĩa Chu Chẩm Nguyệt.
Chu Chẩm Nguyệt dùng chiếc đũa kẹp chặt đũa nàng, hỏi bằng giọng thấp mà chỉ có nàng mới nghe được:
“Kỳ Thanh ở đây, vậy Kỳ Yến đâu rồi?”
Mục Tuyết Y thoải mái trả lời: “Ở nhà làm mẹ em đó. Nếu chị nói chuyện với cô ấy, e là phải gọi cô ấy bằng một tiếng 'mẹ vợ'.”
Chu Chẩm Nguyệt mím mím môi, trầm mặc chốc lát, lúng túng: “... Em nên tránh xa cô ấy ra.”
Mục Tuyết Y: “Tại sao?”
Chu Chẩm Nguyệt nhìn chằm chằm nàng.
“Người ta luôn dễ dàng yêu vị Chúa cứu rỗi mình, không phải sao?”
Mục Tuyết Y nghe cô nói, biết cô đang chất vấn tình cảm của Kỳ Yến dành cho mình, chợt không nhịn được cười một tiếng.
“Chị cảm thấy cô ấy có thể yêu em là bởi vì chị yêu em, vì lẽ đó chị mới cảm thấy em vô cùng tốt, tốt đến mức những người tiếp xúc với em đều sẽ yêu em.”
Nàng dừng một chút, nở một nụ cười tự giễu.
“Nhưng... so với chị, em chỉ là một người bình thường không có sức hấp dẫn. Nào có tốt như vậy.”
Chu Chẩm Nguyệt nhíu mày lại, nhìn thịt băm trong đĩa.
Chiếc đũa khuấy động.
Lòng có chút nóng như lửa đốt. Trong chốc lát, phần thịt băm đã đặc quánh lại.
Một lát sau, cô đứng lên.
Kéo tay Mục Tuyết Y trực tiếp bước ra ngoài.
Kỳ Thanh thấy bọn họ đột ngột đứng dậy, cong môi cười, không nói lời nào.
Nàng cúi đầu, tiếp tục dùng bữa.
Chu Chẩm Nguyệt kéo Mục Tuyết Y đi tới chỗ vắng người trên hành lang.
Cô xoay người, đối mặt với nàng, hai tay giữ vai đối phương, chăm chú nhìn cặp mắt ôn hòa khiêm nhường kia.
“Tuyết Y, em vô cùng tốt.”
Cô nói từng chữ từng câu một cách nghiêm túc và chắc chắn:
“Em xứng đáng nhận được tình yêu của bất kỳ ai trên thế giới này.”
Mục Tuyết Y ngây người.
Chu Chẩm Nguyệt siết chặt ngón tay, gắng sức nắm lấy nàng.
“Em nhớ chưa?”
Cô nhíu mày sâu hơn.
Mục Tuyết Y hoàn hồn, vẻ mặt dần dần trở nên nhu hòa, nhỏ giọng hỏi:
“Người khác yêu em, chị sẽ vui sao?”
“Dĩ nhiên tôi không vui.” Chu Chẩm Nguyệt hơi cụp mắt xuống, dừng một chút: “... Nhưng so với ghen tuông, tôi càng không muốn nhìn thấy... cách em tự phủ định chính mình.”
Cô lại nâng mắt.
“Em đã nhớ kỹ những gì tôi vừa nói chưa?”
Mục Tuyết Y khẽ vuốt tóc mai Chu Chẩm Nguyệt, đáy mắt chứa nước, sóng gợn trong vắt.
“Chị...”
Thanh âm của nàng càng lúc càng nhẹ tênh.
“... Hy vọng em nhớ bao lâu?”
Chu Chẩm Nguyệt nhìn chằm chằm nàng.
Thật lâu sau, lông mày từ từ giãn ra. Vòng tay khép lại, ôm chặt nàng vào lòng.
“Tôi hy vọng cho dù là hai ngày sau, hai năm sau, thậm chí là hai mươi năm sau...”
“Cho dù sau này người ở bên cạnh em có phải là tôi hay không...”
“Em đều phải nhớ kỹ.”