Năm Tháng Không Từ Bỏ

Chương 42: Chương 42: Mục Quốc Thừa




* * * * * * *

Đã đến tối thứ sáu, một ngày trước khi đi chèo thuyền, người trong nhà cũ đều tất bật chuẩn bị kỹ lưỡng.

Bởi vì kế hoạch muốn cắm trại ven hồ qua đêm nên phải đóng gói theo một số quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân. Ông lão rất thích thú với chuyến dã ngoại này, đã sớm mua lều trại, trải đầy đồ đạc trên sofa trong phòng khách, đồ hộp quân dụng như muốn chất chồng thành núi.

Chu Chẩm Nguyệt nhìn đống đồ hộp, lại nhìn kẹp gắp đồ nướng trong tay, lắc đầu một cái: “Ăn đồ hộp no rồi có lẽ không cần nướng thịt.”

Mục Tuyết Y bỏ cánh gà đông vừa mua được từ siêu thị vào tủ lạnh, thở dài: “Vẫn mang theo nướng đồ đi, chỉ ăn mỗi đồ hộp nhanh ngán lắm.”

Ông lão nghe được lập tức xoay người, cầm một lon thịt đóng hộp quơ quơ trước mặt nàng: “Ôi ôi ôi Tuyết nha đầu, con không hiểu gì hết. Đây là thứ tốt đấy, bọn ông năm đó ăn được một hộp đã đủ vui vẻ cả tháng trời, sao con lại chê nó?”

Mục Tuyết Y nở nụ cười: “Đúng vậy, ông nội là người từng trải, vậy chúng ta ăn đồ hộp thôi.”

Chu Chẩm Nguyệt để kẹp gắp xuống, đi tới tủ lạnh rồi ngồi xổm sau lưng Mục Tuyết Y, tay cô nhẹ nhàng đặt lên bả vai nàng, hạ giọng: “Muốn ăn thịt nướng thì mang theo, không cần răm rắp nghe lời ông nội.”

Ông lão ồn ào: “Con nói gì vậy? Nói chuyện cũng không biết nhỏ tiếng, ông nghe thấy hết đó!”

Nói xong lại nhìn Chu Chẩm Nguyệt, duỗi hai ngón tay chỉ vào cô: “Con bé này, dám chia rẽ ông và cháu dâu, ai nói ông không cho Tuyết nha đầu mang theo thịt nướng? Ông chỉ nói đồ hộp ăn ngon, cũng không ép hai đứa phải ăn đồ hộp. E hèm cháu dâu?”

Mục Tuyết Y vội đáp lời: “Vâng ạ.”

Ông lão: “Muốn ăn cái gì thì mang theo cái đó!”

Mục Tuyết Y mỉm cười gật đầu: “Dạ được.”

Từ lúc ông lão bắt đầu gọi Mục Tuyết Y là cháu dâu, Chu Chẩm Nguyệt có trêu chọc nàng vài câu, cô nói: “Vậy mà em cũng dám nhận.”

Nhưng gọi lâu sinh ra quen thuộc, cô cũng không lạ lẫm nữa. Quản gia và người hầu trong nhà cũ đều sớm xem Mục Tuyết Y là phu nhân tương lai của nhà họ Chu.

Đến tối, Mục Tuyết Y đi tắm trước rồi lại tới lượt Chu Chẩm Nguyệt, lúc này rảnh rỗi, nàng ngồi trên ban công khui một hộp đồ chơi Lego mới mua.

Lần trước xếp xong bộ kia, nàng thuận miệng nói rằng chơi rất vui, vì thế Chu Chẩm Nguyệt lại mua thêm một bộ. Tuy nàng cảm thấy chơi rất vui, nhưng quá trình lắp ghép lại khá mệt mỏi, nào là hoa mắt, đau thắt lưng, đau mỏi cổ,...

Nhưng nàng không muốn làm cô thất vọng, đành phải ngồi xuống kiên nhẫn lắp ghép.

Đang liều mạng hăng say thì điện thoại bỗng đổ chuông.

Mục Tuyết Y cầm lên nhìn, là Chung Uyển gọi, bèn đặt ở bên tai: “Alo, Uyển Uyển?”

Chung Uyển có vẻ rất lo lắng, không nhiều lời tán gẫu mà chỉ vội vã nói một câu: “Tuyết Y, ba cậu đã về!”

Dứt lời, điện thoại lập tức bị ngắt kết nối.

Cả người Mục Tuyết Y tức thì cứng đờ.

Ngón tay nắm điện thoại tựa hồ cũng mất đi tri giác, không biết từ lúc nào, điện thoại từ từ tuột khỏi lòng bàn tay, lạch cạch rơi trên mặt đất.

Nhưng còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại lại đổ chuông lần thứ hai.

Như rõ mồn một điều nàng sợ nhất, căn bản không cho nàng thở lấy hơi, không ngừng không nghỉ lũ lượt tìm đến cửa.

Cổ họng Mục Tuyết Y khó khăn nuốt xuống, ép buộc bản thân phải vững tâm chống lại cơn sợ hãi, từng chút một cúi đầu, nhìn về dãy số xa lạ phía trên màn hình.

Khi nàng còn ở nhà họ Mục thì không được phép biết số điện thoại của Mục Quốc Thừa, vậy nên hắn cũng không có thông tin liên lạc của nàng. Nàng không có bất kỳ mối quan hệ xã hội nào, sẽ không có ai khác gọi điện thoại lại đây, vì thế dãy số lạ trùng ba chữ số đầu với Mục Như Tình chỉ có thể là Mục Quốc Thừa.

Mục Tuyết Y hít sâu một hơi, biết rằng trốn không thoát.

Nàng nhặt điện thoại nằm trên thảm nhung, tay không kiềm chế được run rẩy, quẹt hai lần mới ấn được nút nhận cuộc gọi.

Mục Tuyết Y nhắm mắt lại, hô nhẹ: “Ba.”

Giọng cười trầm khàn của gã đàn ông trung niên bên trong điện thoại vang lên: “Con đoán được là ta?”

Mục Tuyết Y: “... Vâng.”

“Ta nghe Như Tình kể, hình như mấy tháng nay con đang ở cạnh Chu Chẩm Nguyệt.” Phía Mục Quốc Thừa truyền đến tiếng cắt xì gà: “Mấy năm gần đây ta không quan tâm con, lá gan con to hơn trước nhiều lắm.”

Mục Tuyết Y nắm chặt quyền, cố gắng khiến cho thanh âm của mình trở nên có tự tin: “Hôm đó con nói rõ với chị ấy, con và nhà họ Mục... từ ba tháng trước đã không còn bất cứ một quan hệ gì.”

Mục Quốc Thừa mỉm cười, giống như nụ cười bất đắc dĩ của người lớn khi đang xem đứa trẻ nhà mình lăn lóc dưới mặt đất đòi đồ chơi: “Tuyết Y, con cũng sắp ba mươi tuổi rồi, đừng tiếp tục treo những lời buồn cười 'muốn vứt bỏ quan hệ với nhà họ Mục' ở trên mép, có hiểu không?”

Trong điện thoại có một tiếng hít vào thật dài, như đang rít xì gà: “Tình hình của thị trường chứng khoán dạo gần đây không được ổn, ta cần dư luận hỗ trợ một ít, nếu Đại học Ngạn Dương đồng ý lựa chọn hợp tác với Mục thị, hiệu quả dư luận sẽ được tăng cao. Con về Mục gia sắp xếp thời gian, ta sẽ chuẩn bị buổi tiệc gặp mặt cho con và con gái của Hiệu trưởng Thẩm.”

Mục Tuyết Y nói từng chữ từng câu: “Con nói rồi, con và nhà họ Mục không có quan hệ. Con không quay về, càng sẽ không phát triển bất cứ cái gì với Thẩm Hoài Tinh.”

Mục Quốc Thừa lại rít xì gà, chậm rãi nói: “Ta đoán rằng con sẽ như vậy, Như Tình nói đúng, ba tháng trước không biết con bị đứt dây thần kinh nào mà lại trở nên đặc biệt cứng đầu. Như Tình không khuyên nổi con, ta cũng không mong đợi nói vài câu con sẽ biết lắng nghe.”

Những ngón tay nắm chặt điện thoại của Mục Tuyết Y run rẩy, nàng cắn răng, thử hạ mình: “Ba, bây giờ con sống rất tốt, được ở bên người mình yêu, làm công việc con thích, nếu như ba... vẫn còn chút tình cảm gia đình, xin ba hãy để con đi. Nếu ba cảm thấy con hao tiền của ba, vậy sau này con có thể dùng tiền lương của mình để trả lại, con cũng sẽ ngăn cản không cho mẹ quấy rối nhà họ Mục...”

Mục Quốc Thừa ngắt lời nàng: “Được rồi, đừng nói những lời làm mất thời gian của ta. Bây giờ con chỉ có một lựa chọn, chính là ngoan ngoãn về nhà, chuẩn bị gả cho Thẩm gia. Cho con một đêm thu dọn đồ đạc, ngày mai ta muốn nhìn thấy con ở nhà.”

Mục Tuyết Y nhấn mạnh: “Con đã nói, con không quay về!”

“... Con nghĩ rằng Chu Chẩm Nguyệt có thể bảo vệ con nên mới dám cãi lời ta, thật sự?” Giọng nói của Mục Quốc Thừa trở nên lạnh lẽo: “Ha ha, ta không ngại nói cho con, nếu hiện tại Chu Phong Niên nắm quyền, có lẽ ta còn ngán ba phần. Chu Chẩm Nguyệt, chỉ bằng cô ta, con cũng dám dựa vào để chống đối ta?”

Mục Tuyết Y: “Lời ba nói có nghĩa là gì?”

Mục Quốc Thừa: “Có nghĩa là, nếu con không rõ tình hình, ta không ngại giúp con lau mắt.”

“Tút—”

Điện thoại bị cắt đứt.

Mục Tuyết Y ngây ngốc nhìn màn hình, ngẫm nghĩ nhiều lần về câu nói sau cùng của Mục Quốc Thừa.

Cái gì gọi là giúp nàng lau mắt?

Giúp bằng cách nào?

Đầu óc một mảnh rối bời, Chu Chẩm Nguyệt lúc này đã tắm xong, mở cửa bước ra ngoài.

Cô mặc một chiếc váy ngủ rộng rãi, tóc chỉ mới lau một nửa, đi tới sau lưng Mục Tuyết Y khẽ cúi người xuống, mùi thơm ngào ngạt bao trùm lấy toàn thân.

“... Tôi vào phòng tắm một tiếng, em ghép mới có ba mảnh?” Chu Chẩm Nguyệt khom người nhìn những mảnh ghép lộn xộn trên thảm nhung, nhẹ giọng hỏi nàng.

Mục Tuyết Y miễn cưỡng nặn một nụ cười: “Em...”

Con ngươi của Chu Chẩm Nguyệt trượt qua khóe mắt nhìn nàng: “Sao vậy?”

“... Em hơi mệt.” Mục Tuyết Y nhìn sang chỗ khác.

Chu Chẩm Nguyệt đứng thẳng người, cầm khăn tắm tiếp tục lau tóc, thuận miệng nói: “Mệt thì đi ngủ sớm một chút. Đêm nay cho em phá lệ, không cần viết thư tình.”

Mục Tuyết Y khẽ ngân một tiếng “ừm” vô cùng nhẹ.

Chu Chẩm Nguyệt nhìn nàng lặng lẽ từ dưới đất đứng dậy bò lên giường, động tác lau tóc chậm lại, lông mày không rõ nhíu chặt.

* * *

Ngày hôm sau.

Chu Phong Niên háo hức dậy lúc bảy giờ sáng, người làm đã thu xếp xong xuôi, xe sớm đã chạy khỏi gara đứng đợi ở ven đường.

Ông lão nóng lòng đã ngồi một chiếc rời đi trước, Chu Chẩm Nguyệt và Mục Tuyết Y trễ nửa tiếng mới lên xe, Tiểu Ngải vẫn ở một bên chờ đợi, khi xuất phát thì chỉ mới có tám giờ sáng.

Trong lòng Mục Tuyết Y có tâm sự, tuy rằng nàng đang cực lực che giấu, nhưng chuyện này quá nghiêm trọng, nàng không thể vờ như vẫn ổn. Kể từ đêm hôm qua, nàng luôn rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Chu Chẩm Nguyệt nhìn nàng thẫn thờ, chủ động hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Đôi mắt Mục Tuyết Y xanh xao vì mất ngủ, tâm sự che đậy suốt cả đêm nghĩ mãi vẫn không ra đầu mối. Nàng suy tính, nếu chuyện này không thể tự mình giải quyết, vậy phải nói cho Chu Chẩm Nguyệt hay, để cô có một chút phòng bị cũng tốt.

Thế là nàng ngước mắt nhìn cô, nói: “A Nguyệt, ba em về nước.”

Chu Chẩm Nguyệt không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ gật đầu: “Ừm, tôi biết.”

Mục Tuyết Y theo bản năng hỏi: “Sao chị biết được?”

Chu Chẩm Nguyệt: “Lúc ông ta đặt vé máy bay từ Los Angeles về nước thì tôi đã biết, Chu thị có mạng lưới liên lạc của riêng mình. Những người cần được giám sát sẽ rất nhanh được định vị rồi báo lại cho tôi.”

Nói xong, Chu Chẩm Nguyệt dừng một chút, hỏi nàng: “Mục Quốc Thừa tìm em?”

Mục Tuyết Y gật gù: “Ừm, tối qua ông điện thoại cho em, gọi em... phải về nhà chuẩn bị kết thân với Thẩm gia.”

Chu Chẩm Nguyệt rũ mắt: “... Em nói thế nào?”

Mục Tuyết Y: “Dĩ nhiên em từ chối, nhưng mềm hay cứng em thử đủ mọi cách vẫn không có tác dụng. Ông còn đe dọa em, em lo lắng ông sẽ làm chuyện xấu với chị...”

“Không cần lo lắng.” Chu Chẩm Nguyệt vỗ vào mu bàn tay của Mục Tuyết Y hai lần: “Mục gia là đối thủ của Chu gia, dù không có em, sớm muộn gì Mục Quốc Thừa cũng tìm kế đối phó tôi.”

Mục Tuyết Y trầm mặc giây lát, đờ đẫn nói: “Không phải em lo cái này...”

Chu Chẩm Nguyệt: “Vậy em lo tôi đấu không lại ông ta?”

Mục Tuyết Y xoắn ngón tay: “... Ba em có rất nhiều thủ đoạn.”

Chu Chẩm Nguyệt: “Em cho rằng tôi không có thủ đoạn?” Cô mỉm cười, khoanh hai tay: “Có vẻ thường ngày tôi đối xử với em quá tốt, khiến nhận thức của em về tôi có một chút sai lệch.”

Vẻ lo lắng trong đôi mắt Mục Tuyết Y vẫn không vơi đi, nàng lắc đầu: “Em không nghi ngờ khả năng đánh cờ trong lĩnh vực thương mại mà chị đứng sân, chỉ là... Chị biết đấy, ba em là một kẻ vô cùng nham hiểm, lúc trước chơi bài trộm tài liệu mật chị có thể nhìn thấy được, ông là kẻ không chừa bất kỳ một thủ đoạn nào. A Nguyệt, ám tiễn khó phòng*.”

*Minh thương dễ tránh, Ám tiễn khó phòng: gươm giáo tấn công công khai thì dễ tránh, còn mũi tên bắn đột kích âm thầm thì khó phòng.

Ngón cái của Chu Chẩm Nguyệt vuốt nhẹ chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ, lông mày cô giãn ra, cười thầm: “Tôi không sợ ông ta giở trò quỷ quyệt, lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, thủ đoạn của tôi chưa chắc đã lộ ra hết. Thành thật mà nói, người không có chính lẫn tà, sẽ rất khó ngụp lặn ở chốn bùn lầy dơ bẩn.”

“Tôi chỉ lo cho em.” Cô nhìn về phía Mục Tuyết Y, đáy mắt mờ mịt không rõ tâm tình: “Liệu em có... cảm thấy bản thân gây phiền phức cho tôi, vì thế ngầm tự trách mình rồi lại lén lút quay về Mục gia?”

Mục Tuyết Y mắt đối mắt với Chu Chẩm Nguyệt, nàng cong môi cười nhẹ: “Tất nhiên sẽ không. Em đã hứa với chị, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, em cũng vĩnh viễn ở bên cạnh chị.”

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Hắc hóa sắp bắt đầu, Mục Tuyết Y về sau rất điên cuồng. Khác với hiện tại, phía trước dịu dàng bao nhiêu thì phía sau hung ác bấy nhiêu, mong rằng khi nàng phát điên, mọi người sẽ không chửi rủa nàng [dở khóc dở cười].

*

Tác giả nói vậy thôi chứ Tuyết Y có 'mặt trăng' thì vẫn ngoan lắm~

Nhà họ Mục - Mục gia, Nhà họ Chu - Chu gia

=> Đều là một hết. Tại mình dùng xen kẽ để tránh bị lặp từ khiến câu văn trở nên nhàm chán:>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.