* * * * * * *
Bất tri bất giác, Mục Tuyết Y đã phục chức gần nửa tháng.
Một tuần trước, dự án của tập đoàn Kiến Nghiệp đã chính thức khởi động, Mục Quốc Thừa và Mục Tuyết Y cùng nhau thực hiện kế hoạch trung tâm thương mại “Trung hòa thế kỷ“. Theo kế hoạch, phạm vi của dự án đã chọn ra 6 thành phố trực thuộc tỉnh ở phương Nam, đầu tiên sẽ tiến hành thử nghiệm ở Ngạn Dương trước.
Nhiệm vụ đầu tiên của Mục Tuyết Y đó là đi thu mua một mảnh đất thích hợp.
Văn phòng Chủ tịch.
Kỳ Yến dựa vào bàn làm việc rộng lớn, thản nhiên thích thú nghịch bút máy.
Cách đó không xa, Mục Quốc Thừa đang ngồi trên sofa nghe cấp dưới báo cáo.
Thư ký báo cáo tiến độ dự án mấy ngày gần đây, nhắc tới Mục Tuyết Y, chỉ nói về chuyện thu mua đất, ngoài ra không có động tĩnh gì khác.
Do dự một chút, mới nói: “Dạo này Nhị tiểu thư đang tiếp xúc với Triệu phó tổng và Tôn phó tổng, hình như là muốn kết giao một ít quan hệ cá nhân.”
Kỳ Yến nghe vậy, ngón tay xoay bút dừng lại.
Mục Tuyết Y lén tiếp xúc với Triệu phó tổng và Tôn phó tổng đều vô cùng thận trọng kín đáo, không ngờ vẫn bị người của Mục Quốc Thừa lần ra.
Mục Quốc Thừa vuốt cằm, trong mắt không thấu rõ tâm tình: “Cũng không thể coi thường đứa con gái thứ hai này. Nhìn thì ngoan đấy, nhưng thật ra rất có dã tâm.”
Thư ký: “Ý của ngài là...”
Mục Quốc Thừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại một ít chuyện cũ: “Trước khi Như Tình bị nhốt vào viện tâm thần, nó đã nói mục đích của Tuyết Y là vị trí Chủ tịch của ta. Ngày đó ta cho rằng nó chỉ đang tức điên vu hãm thế thôi, bây giờ xem ra... có lẽ không phải như vậy.”
Nói tới đây, Mục Quốc Thừa nhìn sang Kỳ Yến, cười híp mắt nói: “Yến Yến, lát nữa anh dẫn em đi shopping được chứ?”
Kỳ Yến đặt bút xuống: “Được nha.”
Mục Quốc Thừa: “Vậy em đến gara chờ anh, anh giải quyết công việc xong xuôi rồi xuống liền.”
Kỳ Yến khẽ nghiến răng.
Mục Quốc Thừa vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm nàng.
Nàng hết cách rồi, chỉ đành đáp ứng: “Vậy em xuống trước.”
Mục Quốc Thừa: “Ừ.”
Chờ Kỳ Yến đi, Mục Quốc Thừa mới nói với thư ký:
“Tìm Triệu phó tổng và Tôn phó tổng chuyển lời, chín giờ sáng mai đến phòng làm việc của ta một chuyến, ta có lời muốn nói với bọn họ. Lại ngầm thông báo, chỉ giả vờ vâng lời Nhị tiểu thư ngoài mặt thôi. Quyền lực tối cao và thực quyền vẫn nằm trong tay ta.”
Thư ký: “Vâng.”
Trầm mặc chốc lát, Mục Quốc Thừa lại nói: “Hình như lâu rồi không hỏi thăm bác sĩ chính của Tuyết Y.”
Thư ký: “...”
“Có vẻ nó hồi phục rất tốt, có thừa sức lực chơi trò mèo với ta.”
“...”
Mục Quốc Thừa liếc thư ký: “Nhắc nhở bác sĩ của nó, đôi lúc không nhất thiết phải cố gắng hết sức điều trị chân cho nó... Thỉnh thoảng vô tình đâm nhầm một hai mũi kim, không cẩn thận làm bắp thịt nó héo rút, gân cốt bị tổn hại, người nhà họ Mục chúng ta, cũng sẽ không bạc bẽo trách móc gì đâu.”
Thư ký hiểu ý, cúi đầu: “Đã rõ.”
Mục Quốc Thừa thở dài, nhìn phần tài liệu nằm một góc trên bàn bị gió thổi tung.
“... Quả nhiên, thứ con gái này, vẫn nên phế vật một chút mới khiến người ta an tâm.”
* * *
Cùng lúc đó, văn phòng Tổng giám đốc.
Mục Tuyết Y ngồi trước giá vẽ gỗ, trên giá vẽ treo một tờ giấy phác hoạ, mặt mày nàng ủ rũ, cầm một cây cọ vẽ dẹt đầu gian nan vẽ tranh.
Cát Vi Nùng ngồi sau giá vẽ, đảm nhiệm chức người mẫu chống cằm ngủ gật trên ghế.
Cổ nàng vì vẽ mà đau nhức.
Tay Mục Tuyết Y dính đầy mực, vừa quẹt qua lỗ mũi một cái, chóp mũi lập tức trở nên đen thùi lùi.
“A Nùng, mau lại đây nhìn.”
Cát Vi Nùng bị đánh thức, gật gù đứng dậy khỏi chiếc ghế cao, đi tới đằng trước giá vẽ.
Nhìn 'tác phẩm' trên giấy phác hoạ, nàng híp híp mắt: “Hả? Cô vẽ khỉ mò trăng à?”
“Cái gì khỉ mò trăng?” Mục Tuyết Y cất cao giọng: “Đây là cô đó!”
Cát Vi Nùng: “...”
“Trời ạ tiểu Mục tổng.” Nàng chân thành vỗ vỗ vai Mục Tuyết Y: “Bỏ đi, xin đấy. Cô nên biết cô không có tế bào văn nghệ.”
Mục Tuyết Y lắc đầu: “Không được, A Nguyệt cái gì cũng biết, vừa giỏi làm ăn lại vẽ đẹp. Hẳn tôi không bất hạnh thế đâu? Tế bào viết thư tình là số không, tế bào văn nghệ vẽ vời sao vẫn là số không?”
Cát Vi Nùng cười khẽ: “Đâu chỉ vậy. Bản thân tiểu Mục tổng cô còn là...”
Dừng một chút, giọng điệu hạ thấp.
“... Chẳng phải là số '0' tròn trĩnh sao?”
Mục Tuyết Y cầm cục tẩy ném về hướng Cát Vi Nùng: “Tôi là 1 được chứ?”
Cát Vi Nùng vô cùng nhanh nhẹn bắt được cục tẩy, cười nhạo: “Lời này do cô nói, đáng tin sao?”
Mục Tuyết Y rất thản nhiên: “Đương nhiên rồi. Cô coi tên tôi sẽ biết: Mục, Tuyết, 1.”
*穆雪衣 (Mục Tuyết Y). Chữ Y (衣) đọc giống số 1 (一) là Yi.
Cát Vi Nùng: “?”
Mục Tuyết Y nhìn hình vẽ hỏng bét trên giấy, trực tiếp xé xuống, hơi buồn bực: “Mau tìm thầy dạy vẽ mới cho tôi, tìm ai ưu tú nhất Ngạn Dương ấy. Tôi không tin thầy tài không dạy ra được trò giỏi.”
Cát Vi Nùng ngồi sát một góc bên sofa, khoanh hai tay: “Tôi không hiểu, hiện tại cô đang thực hiện dự án của Kiến Nghiệp, lại bắt đầu mở rộng quan hệ trong nội bộ công ty, đã bận rộn như thế còn tốn thời gian học vẽ làm gì?”
“Cô không hiểu, tôi có tình địch.”
“Tình địch gì nữa?”
“... Nói cô cũng không hiểu.”
Cát Vi Nùng thở dài: “Được rồi, cô nói tôi không hiểu, vậy tôi không hỏi nữa. Nhưng tôi nhắc nhở cô một câu, đừng để tâm tới vẽ vời mà quên mất việc thu mua đất...”
Mục Tuyết Y đặt bút xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi đang muốn thảo luận với cô về chuyện này.”
Cát Vi Nùng: “Thế nào?”
Mục Tuyết Y: “Tôi muốn thu mua mảnh đất ở ngã tư phố thương mại trong trung tâm thành phố.”
Cát Vi Nùng: “Mảnh đất đó... hình như nghe nói đã bị Chu thị thu mua rồi mà?”
Mục Tuyết Y: “Không sai.”
Cát Vi Nùng: “Chu tổng có thể bằng lòng tặng cho cô sao?”
Mục Tuyết Y nhún nhún vai: “Tôi cũng không biết, cho nên đêm nay sẽ tìm cơ hội hỏi chị ấy, xem có thể mua lại từ tay chị ấy hay không.”
Cát Vi Nùng nhắc nhở: “Đúng rồi, còn một việc nữa. Tối nay cô nhớ đi tái khám, tháng này mắt cá chân của cô vẫn phải châm ba mũi như thường lệ, đừng quên đấy.”
“Ừm, tôi biết rồi. Chiều nay tan tầm, cô đưa tôi đi bệnh viện trước rồi hãy về Bích Vân Lan Đình gặp A Nguyệt.”
Mục Tuyết Y lại cầm bút lên, tiện tay vẽ một vòng tròn trên giấy.
Sau đó nàng cũng không biết nên vẽ cái gì, nhìn đăm đăm cái hình tròn xiêu xiêu vẹo vẹo kia.
Haizz.
Người không có tế bào nghệ thuật, ngay cả vẽ hình tròn cũng trông hệt như cái trứng rán nát nhừ.
* * *
Giờ tan sở, Chu Chẩm Nguyệt dọn dẹp các xấp tài liệu trên bàn.
Khi cầm đến phần tài liệu màu đỏ từng mang về Bích Vân Lan Đình tối hôm qua, vừa mới dựng thẳng, vài vụn bút chì bị chuốt bên trong bỗng rơi xuống.
Tiểu Ngải tinh mắt nhìn thấy, vội hỏi: “Ơ, chị sử dụng bút chì hồi nào vậy?”
Chu Chẩm Nguyệt vô cảm phủi mấy vụn bút chì vào sọt rác cạnh bàn, nhàn nhạt đáp: “Không phải tôi, là Tuyết Y. Dạo này em ấy đang học vẽ tranh, có lẽ không cẩn thận để rơi vào tài liệu của tôi.”
Tiểu Ngải: “Tại sao tiểu Mục tổng lại bắt đầu học vẽ thế?”
Chu Chẩm Nguyệt: “...”
Lần đầu tiên Chu Chẩm Nguyệt phát hiện Mục Tuyết Y học vẽ, cô đã suy nghĩ kỹ vấn đề này.
Tuyết Y từ trước đến nay vốn không hứng thú gì với vẽ vời, tại sao đột nhiên lại cảm thấy hứng thú?
Cô thở dài thườn thượt, tựa lưng vào ghế.
Ngoại trừ Bạch Lộc Đình, cô không nghĩ ra lý do nào khác.
Lẽ nào năm ngày chung sống kia quá mức mỹ mãn hạnh phúc, khiến Mục Tuyết Y không thể chịu đựng phần tình cảm lúng ta lúng túng này?
Có phải Tuyết Y... bắt đầu mơ ước loại tình yêu bình thường như đa số mọi người, nên trong vô thức đã chuyển mục tiêu thành Bạch Lộc Đình - người dễ dàng đạt được kết cục viên mãn cùng em ấy?
Chu Chẩm Nguyệt xoa xoa huyệt thái dương, buồn bực lẩm bẩm:
“Có lẽ tôi nên nói rõ với em ấy...”
Tiểu Ngải theo bản năng hỏi: “Nói rõ gì ạ?”
Chu Chẩm Nguyệt cau mày, lần đầu tiên trả lời Tiểu Ngải về chuyện riêng tư.
“... Kỳ thực... tôi không còn trách em ấy nữa. Tôi muốn em ấy sống thật tốt, thật hạnh phúc...”
“Nhưng mà...” Cô nhắm mắt lại: “Tôi nên mở miệng thế nào?”
Tiểu Ngải chớp chớp mắt.
Chu Chẩm Nguyệt nâng cánh tay, chống đầu thở dài: “Tôi sẽ không yếu thế.”
Tiểu Ngải tặc lưỡi một cái: “Thật vậy.”
Nhớ năm đó, Mục Tuyết Y vừa mới bắt đầu theo đuổi Chu Chẩm Nguyệt, rõ ràng tới tháng thứ ba Chu Chẩm Nguyệt cũng đã động lòng thích người ta, nhưng vì không biết cách mở miệng nên mới kéo dài đến tận một năm sau, phải mất một năm hai người mới chính thức quen nhau.
Trước đó Mục Tuyết Y quay về thừa nhận lỗi lầm của mình cũng vậy. Lúc ấy, Chu Chẩm Nguyệt cũng không oán trách gì nàng, nhưng bởi vì mạnh miệng, phải đến sau khi Mục Tuyết Y mặt dày mày dạn bám víu không rời, cô mới dùng điểm số kỳ quái của thư tình, ngầm ám chỉ rằng mình đã tha thứ.
Lần này vẫn thế.
Chu Chẩm Nguyệt vẫn luôn là Chu Chẩm Nguyệt mềm lòng nhẹ dạ với Mục Tuyết Y.
Đáng tiếc.
Cô không biết làm thế nào cúi đầu với đối phương.
Chu tổng không gì không làm được, vậy mà đối mặt với người mình thương lại bó tay bó chân.
Tiểu Ngải thu hết vào mắt, cảm thấy Chu tổng như vậy có chút đáng yêu. Nghĩ kỹ lại, nàng không nhịn được khẽ đau lòng.
... Hẳn cô rất lạc lõng...
Dù sao thì bạn gái sắp cùng người khác chạy mất rồi.
Tiểu Ngải: “Chu tổng, chị đừng lo lắng quá. Tiểu Mục tổng là một người rất tinh ý, chị hạ mình một xíu tâm sự với cô ấy, em đoán chị vừa mới nói xong câu đầu, cô ấy đã hiểu ý chị muốn nói cái gì.”
Chu Chẩm Nguyệt nhìn điện thoại, nhẹ vô cùng lẩm bẩm: “Là vậy sao...”
Tiểu Ngải: “Hoặc là chị dành nhiều thành ý hơn, sắp xếp một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn hoặc chuẩn bị một món quà chẳng hạn. Đối xử với tiểu Mục tổng dịu dàng một chút. Bình thường chị lạnh nhạt như vậy, đột nhiên lại đối xử ân cần, nhất định cô ấy sẽ lập tức nhận ra chị đang hạ mình.”
Chu Chẩm Nguyệt nhìn lướt qua Tiểu Ngải, lại thở dài: “Nếu như tôi nghe theo em mà vẫn không có hiệu quả thì phải làm sao bây giờ?”
Tiểu Ngải vỗ ngực: “Xách đầu đến gặp chị!”
Chu Chẩm Nguyệt tức cười, nói “Nhớ đó” rồi cầm điện thoại lên, chuẩn bị gửi tin nhắn hẹn Mục Tuyết Y đến nhà hàng ăn tối.
Nhưng màn hình vừa nhoáng, đã thấy tin nhắn chưa đọc của Cát Vi Nùng trên màn hình khóa.
Chu Chẩm Nguyệt bấm vào tin nhắn chưa đọc.
【 Cát Vi Nùng: “Chu tổng, đêm nay cô không cần đến Bích Vân Lan Đình, tiểu Mục tổng sẽ không về.” 】
【 Cát Vi Nùng: “Chúng tôi gặp sự cố ở bệnh viện. Khi dùng thuốc tái khám, thuốc chích không may xảy ra vấn đề. Tình huống khá phức tạp, e rằng phải nằm viện mấy ngày, cụ thể không tiện nói rõ.” 】
【 Cát Vi Nùng: “Có tình huống mới tôi sẽ thông báo cho cô ngay, đừng quá sốt sắng.” 】
Cách mười mấy phút, phía dưới lại có tin nhắn mới.
【 Cát Vi Nùng: “Xin lỗi, tiểu Mục tổng dặn tôi đừng nói cho cô biết, thế nhưng tin nhắn gửi đi không có cách nào rút về, cô cứ vờ như không thấy gì nhé.” 】
【 Cát Vi Nùng: “Cô ấy đặc biệt dặn cô tuyệt đối đừng đến bệnh viện.” 】
【 Cát Vi Nùng: [ Tin nhắn thoại ] 】
Chu Chẩm Nguyệt kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại, chưa kịp trả lời đã theo bản năng mở tin nhắn thoại.
Giọng nói phát ra từ loa điện thoại không phải của Cát Vi Nùng.
Mà là của Mục Tuyết Y.
—— “A Nguyệt, đừng lo lắng, em không sao hết. Mấy ngày tới đừng liên lạc với em, khi có thời gian em sẽ gọi điện thoại cho chị. Em thật sự không sao hết, thật đó.”