* * * * * * *
Mục Tuyết Y liều mạng xếp khối hết một ngày, đến mức thắt lưng và cần cổ đều đau nhức, nhìn sách hướng dẫn màu mè, nàng cũng sắp biến thành mù màu luôn rồi. Đối tác nào mà lại tặng một khối lego bảy ngàn mảnh chứ hả? Dựa theo tốc độ của nàng hiện tại, muốn hoàn thành hẳn phải hơn một tuần nữa.
Từ lúc mặt trời mọc đằng đông đến lúc mặt trời lặn đằng tây, nàng chỉ mới xếp xong một phần nhỏ.
Trong khoảng thời gian này, Chu Chẩm Nguyệt vẫn bận rộn xử lý công việc trong phòng, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài rót một cốc nước. Hai người ai cũng không nói chuyện với nhau.
Có điều việc duy trì khoảng cách thế này không hề khiến cho Mục Tuyết Y cảm thấy bất an.
Nàng biết có người cách nàng không xa, đang hít thở, đang bận rộn, ngoài mùi hanh khô mát mẻ của ánh nắng mặt trời và mùi khói bụi nhàn nhạt trong không khí, còn có thêm tiếng người kia bấm chuột và từ tốn gõ bàn phím. Không cần dùng đến ngôn từ để xoa dịu bầu không khí căng thẳng, dù cho không nói lời nào với nhau, trong lòng nàng vẫn cảm nhận được thoải mái.
Mục Tuyết Y mơ màng cảm giác, Chu Chẩm Nguyệt một lần nữa đã cho phép nàng bước vào cuộc sống của cô.
Ngày đó, khi Chu Chẩm Nguyệt đồng ý làm bạn gái của nàng, cô đã từng nói:
"Tôi biết dáng vẻ của những đôi tình nhân ra sao, nhưng tôi đã quen với đơn độc, không thích ứng được có thêm một kẻ khác bước vào cuộc sống của mình. Có lẽ quãng thời gian cực kỳ lâu sau này, em phải ăn cơm cùng tôi, đi làm cùng tôi, ở bên tôi một tấc cũng không rời, mãi đến khi tiềm thức và cơ thể của tôi bắt đầu hình thành thói quen... quen với việc có thêm một kẻ khác hiện diện trong cuộc đời của mình."
Mục Tuyết Y để mảnh ghép trên tay xuống, xoa xoa cái cổ đau nhức, nhìn cái bóng mơ hồ của Chu Chẩm Nguyệt phản chiếu trên khung cửa kính.
Quá khứ đã từng, nàng đồng hành cùng cô trải qua vô số ngày nắng chói chang.
Nếu như Chu Phong Niên biết được sự thật rồi ngăn cấm đoạn tình cảm này, nàng cũng có thể nhẹ nhõm mà rời đi. Nhưng bây giờ...
Cửa bị mở, Chu Chẩm Nguyệt cầm cốc nước bước ra, cô đi đến cạnh bàn rót cốc nước thứ mười hai trong ngày.
Mục Tuyết Y nhìn bóng lưng cong cong của cô, lại nhìn nửa cẳng tay lộ ra khi cô xắn lên tay áo, lại nhìn chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón tay đang cầm lấy cốc nước.
Tay nàng vô thức nắm thành quyền, cũng không để ý tới việc bị góc cạnh sắc bén của những mảnh ghép đâm vào da thịt.
Thật là... không nỡ lòng nào.
"A, Tuyết nha đầu!" Giọng nói Chu Phong Niên vang lên từ dưới sân.
Mục Tuyết Y vội vàng từ tấm thảm ngồi dậy, đứng phía trên lan can trông xuống, thấy ông lão vừa mới chống gậy trở về, vẻ mặt hừng hực khí thế. Nàng lập tức chào hỏi: "Chào ông!"
Chu Phong Niên vui vẻ, gõ gõ gậy chống: "Ôi, con đến từ khi nào thế..."
Chu Chẩm Nguyệt không biết từ lúc nào đã ra ngoài ban công, đứng cạnh Mục Tuyết Y, cố tình ngắt lời Chu Phong Niên: "Ông đã về! Hôm qua ăn tối xong, không phải ông bảo muốn gặp mặt Tuyết Y à?"
Chu Phong Niên hơi sửng sốt, trong chốc lát tỉnh ngộ: "Ồ... ồ! Đúng nhỉ..."
Ông lão chống gậy chỉ lên lầu một, cười sảng khoái: "Đúng lúc thật, lão Tiền vừa cho ông một rổ cua ngon, ông vừa gọi đầu bếp đem đi hấp rồi. Nguyệt Nha Nhi, mang Tuyết nha đầu xuống đây, chúng ta cùng nhau ăn một bữa."
Mục Tuyết Y vội vã nói: "Con vào bếp hỗ trợ."
Nàng lại hỏi: "A Nguyệt, ngoại trừ cua hấp, chị còn muốn ăn món gì khác không?"
Chu Chẩm Nguyệt nhấm nháp cốc nước: "Không có."
Mục Tuyết Y nhìn xuống lầu: "Ông nội, ông muốn ăn gì nữa không?"
Chu Phong Niên vui vẻ: "Xem kìa, cháu dâu của ông đảm đang quá đi mất! Ha ha ha, đừng vội, trong bếp có tận hai người làm, cũng không còn chỗ cho con chen vào đâu. Hai đứa mau xuống đây đi, vợ lão Tiền có gói một ít sủi cảo nhân cá, còn nóng đây, chúng ta ăn trước."
Chu Chẩm Nguyệt trở về kết thúc công việc, đợi Mục Tuyết Y dọn dẹp những mảnh ghép gọn gàng, hai người mới sóng vai cùng nhau đi xuống lầu.
Căn nhà cũ trống trải bỗng dưng trở nên náo nhiệt, ông lão rất cao hứng, kêu người làm dọn bàn ăn ra sân, còn nấu thêm một bình trà, mà lá trà đều là loại thượng hạng ông thích nhất.
Chờ hai người ngồi xuống, Chu Phong Niên liền kéo tay Mục Tuyết Y, cười híp mắt nói: "Tuyết nha đầu, nghe bảo hôm qua là sinh nhật của con, ông cũng không rõ mấy cô gái thời nay thích cái gì."
Nói xong, ông lão lấy ra một xấp phong bì dày cộp, cố nhét vào tay Mục Tuyết Y: "Cho con tiền lì xì vậy, muốn mua gì thì mua, muốn chơi gì thì chơi."
Mục Tuyết Y vội vàng từ chối: "Không cần đâu ông, mấy ngày trước ông vừa đưa con một số tiền lớn rồi mà..."
Chu Phong Niên vờ như tức giận: "Ai u, không thể được. Lần trước là chuyển khoản, hôm nay là đưa tiền mặt, ngụ ý không giống nhau! Cầm lấy đi, coi như nhận lộc tốt."
Chu Chẩm Nguyệt ho khan một tiếng.
Mục Tuyết Y biết Chu Chẩm Nguyệt đang ám chỉ nàng, nàng cũng không dám cự tuyệt nữa, chỉ đành nhận lấy rồi cảm ơn ông lão.
Chu Phong Niên gắp vài miếng sủi cảo bỏ vào trong chén của Mục Tuyết Y, quay đầu lại dùng giọng điệu mang theo ý tứ sâu xa nói với Chu Chẩm Nguyệt: "Hôm qua đứa con trai của lão Tiền về nhà, con còn nhớ chứ? Lão Tiền từng bế con hồi bé, ông ấy vừa nhậm chức Thị trưởng dạo gần đây, trong tay bận bịu nhiều việc, chuyện làm không ngớt. Dù bận thành như vậy, ông ấy vẫn không quên lo cho đám cưới của con trai, là người mang chức cao, cũng không thể tùy tiện tổ chức đám cưới được, tiền người khác biếu cũng không dám nhận, sợ lời ra tiếng vào. Thế nhưng chỉ chúc bằng miệng cũng không phải là cách đáp lễ hay..."
Chu Chẩm Nguyệt nuốt xuống miếng sủi cảo trong miệng, lạnh nhạt nói: "Vỏ dày."
Chu Phong Niên thở dài: "Con đừng đánh trống lảng."
Ông lão dùng đôi đũa gõ vào mép đĩa: "Chuyện cưới hỏi của con với Tuyết nha đầu dự định kéo dài tới khi nào?"
Mục Tuyết Y suýt chút nữa bị mắc nghẹn.
Chu Chẩm Nguyệt tiếp tục ăn, tỏ ra không nghe thấy.
Chu Phong Niên chuyển đối tượng sang Mục Tuyết Y, vui vẻ vỗ vỗ vào tay nàng: "Cháu dâu, ông nghĩ kỹ rồi, chờ con gả đến liền dọn vào ở nhà cũ với chúng ta, bên trong còn nhiều phòng trống lắm, thích phòng nào cứ nói, ông kêu người sửa sang thành phòng tân hôn cho hai đứa. Kết hôn rồi, nếu con muốn đi làm, nhờ Nguyệt Nha Nhi tìm cái chức vị nào đó trong công ty cho con là được. Nếu không muốn đi làm, ông sẽ chuyển vài căn hộ cho con đứng tên, con có thể mở một công ty bất động sản nho nhỏ, cho thuê hay ở đều tùy ý con. Còn nếu lười ra ngoài, cũng có thể yên tâm nằm trong nhà, lâu lâu cùng ông ra ngoài đánh mạt chược, đi dạo công viên."
Chu Chẩm Nguyệt nhăn mày: "Ông nội."
Chu Phong Niên học theo dáng vẻ mắt điếc tai ngơ lúc nãy của Chu Chẩm Nguyệt, trực tiếp bơ cô, chỉ nhìn Mục Tuyết Y: "Con nghĩ thế nào?"
Mục Tuyết Y cúi đầu gắp sủi cảo, không dám đáp lời.
Chu Phong Niên đối với nàng càng tốt, nàng càng sợ. . Truyện Hot
Sợ giấc mơ quá tươi đẹp, sau này không thể chấp nhận hiện thực phũ phàng.
Chu Chẩm Nguyệt xen vào: "Ông nội, đừng ép em ấy. Tụi con tự có quyết định riêng."
Chu Phong Niên thở dài: "Ông còn không biết con à? Tính tình lầm lì lại thích trì hoãn. Ba năm trước ông để hai đứa tự chủ, kết quả thì sao? Nếu con sớm cưới nàng, hai đứa còn có thể nháo đến giận dỗi chia tay sao?"
Lúc này, món cua hấp được đầu bếp bưng lên, Chu Chẩm Nguyệt nhanh chóng chuyển chủ đề.
Chu Phong Niên thấy cô không muốn nói tiếp, bèn thở dài, không tiếp tục chủ đề này thêm.
Trong suốt bữa ăn, ông lão đeo kính vào để thấy đường bóc vỏ cua, sau khi bóc xong lại gắp vào chén cho Chu Chẩm Nguyệt và Mục Tuyết Y, chính ông lại rất ít động đũa. Mục Tuyết Y có gắp lại vào chén ông, nhưng ông lão từ chối, bảo rằng ông không thích ăn món này.
Nói không thích ăn, vậy mà mỗi một con cua đều bị ông bóc lột sạch sẽ.
Mục Tuyết Y đột nhiên nhớ về mấy câu chuyện kể dành cho trẻ em. Ngày xửa ngày xưa có một gia đình nghèo nọ, ba mẹ lúc nào cũng dành món ăn ngon nhất tặng cho con mình, lại cố tình nói dối rằng bản thân họ không thích ăn món đó.
Chu gia tuy không thiếu thức ăn, nhưng hành động đem những món ngon gắp cho hai đứa cháu nhỏ, tựa hồ là bản năng đã khắc sâu vào dòng máu của các thế hệ đi trước.
Nhắc tới cũng thật lố bịch.
"Tình cảm gia đình" - thứ mà nàng chưa bao giờ nhận thức ở kẻ mang danh ba ruột kia, không ngờ lại được một người không hề có liên hệ máu mủ gì như Chu Phong Niên ban tặng.
Sau khi ăn cơm xong, ông lão lôi kéo nàng đi xem tivi.
"Đêm nay con đừng về, chúng ta cùng nhau xem《 Lượng Kiếm 》tới mười giờ, tối đến thì con ngủ ở phòng Nguyệt Nha Nhi. Trong nhà có đủ khăn tắm và bàn chải đánh răng, tất cả vẫn còn mới, con muốn thay quần áo, cứ việc lấy đồ Nguyệt Nha Nhi mặc là được."
Mục Tuyết Y hơi bất ngờ, bèn nhìn nét mặt của Chu Chẩm Nguyệt.
Chu Chẩm Nguyệt khẽ liếc nàng, nói: "Ông nội muốn giữ em lại, vậy em nghe lời đi."
Mục Tuyết Y ngập ngừng nói: "Vậy thì... em đi thu dọn một căn phòng trống nào đó."
Chu Phong Niên: "Những phòng khác cũ kỹ hết rồi, muốn thu dọn phải tốn tận mấy tiếng đồng hồ... Hơn nữa, hai đứa không phải đã làm lành rồi à, sao ngược lại còn muốn ngủ riêng vậy?"
Mục Tuyết Y sợ ông lão nhận ra khác thường, chỉ đành nhắm mắt cho qua, ngoan ngoãn nghe lời.
Chu Chẩm Nguyệt vẫn tỏ ra bình tĩnh, giống như không hề để tâm đến chuyện sắp diễn ra vào đêm nay.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Chu Phong Niên dẫn Mục Tuyết Y đi xem phim truyền hình đề tài chiến tranh chống Nhật. Chu Chẩm Nguyệt ngồi với bọn họ một lúc rồi trở lên lầu tiếp tục công việc. Ông lão xem phim, kể lại chuyện quá khứ năm đó ông ở trong quân đội cho Mục Tuyết Y nghe.
Những người trẻ ngày nay đều không thích nghe chuyện cũ về máy bay và xe tăng, nhưng Mục Tuyết Y không như thế, nàng rất thích nghe chuyện xưa, dù là chuyện về thời chiến tranh hay là truyện cổ tích, nàng đều thích nghe.
Ông lão kể một cách say đắm, vừa kể vừa thở dài thỏa mãn: "Thật tốt, đã lâu rồi không có ai nguyện ý nghe lão già này nhiều lời như vậy."
Mục Tuyết Y đem phần trái cây đã xử lý ổn thỏa đưa cho ông, thuận miệng hỏi: "A Nguyệt bình thường không nghe ạ?"
Chu Phong Niên cười: "Nó bận lắm, không có nhiều thời gian bồi ông. Kể từ khi ông để lại chức Chủ tịch mà về hưu, nó hầu như không có thời gian rảnh rỗi."
Mục Tuyết Y phụ họa: "Con cũng cảm thấy so với ba năm trước, chị ấy bận rộn hơn nhiều."
Chu Phong Niên: "Nó là một đứa trẻ ngoan lại có trách nhiệm, năm đó ông quản lý cả tập đoàn cũng không được như nó, chuyện gì cũng đích thân ra tay. Mấy năm qua ngoại trừ uống rượu xã giao, nó chỉ ngồi ở trong phòng xử lý sự vụ, ngồi lâu thì cột sống sẽ xảy ra vấn đề, ông thường thấy nó hay xoa xoa eo mình."
Ông lão dừng lại, âm thanh lí nhí: "Người trẻ tuổi như mấy đứa, dù cho sức lực có tốt đi chăng nữa, thế nhưng mấy cái chuyện đó cũng cần phải chú ý, đừng yêu cầu nó sử dụng eo quá nhiều, trước khi đi ngủ cũng nên xoa bóp cho nó."
Khuôn mặt Mục Tuyết Y tức thì đỏ chót: "Con..."
Ông lão có lẽ không biết.
Nàng và Chu Chẩm Nguyệt... còn chưa xảy ra loại quan hệ đó.
Chuyện riêng tư nhất mà hai người từng làm, đó là khi Chu Chẩm Nguyệt hôn môi nàng, thì tiện tay gỡ xuống chiếc cúc áo đầu tiên. Lúc đó nàng kịp thời nắm chặt tay cô, Chu Chẩm Nguyệt hiểu ý cũng không làm gì quá phận.
Phim chiếu đến mười giờ, ông lão đã gật gù buồn ngủ mới cho phép Mục Tuyết Y quay trở về phòng.
Mục Tuyết Y có liếc trộm đồng hồ nhiều lần, không phải là nàng không thích bồi ông lão, nàng chỉ là muốn thời gian có thể trôi nhanh một chút, nhưng khi đến mười giờ, nàng lại bắt đầu do dự, thậm chí còn hy vọng phim có thể chiếu thêm hai tập.
Có vẻ... nàng vẫn chưa đủ sẵn sàng để qua đêm cùng cô.
Hai người đêm nay sẽ ngủ chung giường sao?
Phòng ngủ của A Nguyệt... có bao nhiêu cái chăn bông đây?
Chẳng rõ vì điều gì, nụ hôn ngày đó không tên xuất hiện ở trong đầu Mục Tuyết Y.
Đêm tối mờ mịt, chăn bông mềm mại phủ lên cơ thể của hai người phụ nữ, cũng chỉ che đến phần bụng. Chu Chẩm Nguyệt đè trên người nàng, cái cảm giác không chỗ trốn khiến nàng cảm thấy ngột ngạt khó thở, lúc này đầu lưỡi của cô lại mò mẫm đến đôi môi nàng, để lại những nụ hôn ướt át, khi những ngón tay thon dài thăm dò tiến vào vạt áo, nàng vẫn còn nhớ rõ sự mát lạnh của chiếc nhẫn ngọc khẽ cọ xát vào lớp da nhạy cảm trên lưng.
Nàng nghĩ càng nhiều, tim đập càng nhanh.
Mục Tuyết Y ngọ nguậy, cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ đen tối trong đầu.
Nàng hít một hơi thật sâu, lầm lũi từng bước đi về phía phòng ngủ của Chu Chẩm Nguyệt.
Đã đến trước cửa, nàng có chút rụt rè, tay vẫn nắm chặt lấy khóa cửa, ấp ủ một hồi lâu.
Cuối cùng sau một lúc, nàng lấy hết dũng khí mở cửa ra.