* * * * * * *
Mục Quốc Thừa hẹn gặp mặt ở một nhà hàng tư nhân vô cùng đắt tiền.
Ít người, yên tĩnh, là nơi mà người có tiền mới có thể đặt chân đến.
Đặc biệt thích hợp nói chuyện làm ăn, đàm luận việc tư.
Không gian bên trong mang phong cách khác biệt và độc đáo, lan can và bàn ghế đều làm bằng gỗ thô màu tre.
Trên kệ trưng bày đặt một lò huân hương, đang tỏa ra hương thơm cổ xưa của hoa nhài và gỗ đàn hương.
Mục Tuyết Y khoan thai đến muộn, trên bàn đã dọn lên bốn món khai vị.
Thấy nàng đến, Bạch Quang Tông đứng lên, vui vẻ bắt tay với nàng: "Tiểu Mục tổng, không ngờ lại gặp mặt nhanh như vậy."
Nói xong, Bạch Quang Tông kéo một cô gái trông có vẻ nhỏ tuổi hơn Mục Tuyết Y đến bên cạnh: "Lại đây giới thiệu một chút, đây là con gái của tôi, Bạch Lộc Đình."
"A Đình, đây là Nhị tiểu thư nhà họ Mục, là Tổng giám đốc đương nhiệm của Mục thị, Mục Tuyết Y."
Mục Tuyết Y cũng đưa tay ra, bắt tay với Bạch Lộc Đình.
Hôm nay nàng cố ý mặc áo dài tay, che đi còng tay vàng trên cổ tay trái. Cách ống tay áo, chỉ có thể ngờ ngợ trông như đang đeo đồng hồ.
Đã bắt tay với hai người.
Cũng không ai nhìn ra có gì đó không đúng.
Bạch Lộc Đình nhìn qua có chút kiêu ngạo, cô nàng hất cằm, khoanh hai tay trước ngực. Khi Mục Tuyết Y duỗi tay ra, cô nàng mới thả tay phải xuống, nhẹ lướt qua lòng bàn tay của Mục Tuyết Y.
Toàn bộ quá trình, Bạch Lộc Đình chỉ nhúc nhích cẳng tay phải.
Phần còn lại của cơ thể không cử động, như thể đối phương không đáng để cô nàng hạ mình nhiều hơn nữa.
Bạch Quang Tông kéo Mục Tuyết Y ngồi xuống bên cạnh, háo hức tán dóc với nàng về đứa con gái bảo bối của mình.
"Năm nay A Đình 22 tuổi, vẫn còn học đại học. Chắc con chưa từng nghe nói về nó, cái đứa nhỏ này, không hứng thú với chuyện làm ăn, trước đây không vào giới kinh doanh, phỏng chừng sau này cũng không. A Đình đang theo học ở một Học viện mỹ thuật, là một họa sĩ trẻ, năm ngoái vừa tổ chức một cuộc triển lãm."
"A Đình." Bạch Quang Tông quay đầu nhìn về phía Bạch Lộc Đình: "Lần sau tổ chức triển lãm, nhớ chừa lại một vé cho tiểu Mục tổng."
Tuy Bạch Lộc Đình có hơi kiêu ngạo, nhưng dù sao cô nàng cũng xuất thân ở thế gia vọng tộc, biểu hiện vẫn rất nho nhã lịch sự.
Mặc dù ánh mắt toát ra vẻ "Loại người này sao có thể thưởng thức được nghệ thuật của con", nhưng ngoài miệng vẫn nể nang đáp lời:
"... Vâng ạ."
Mục Quốc Thừa tươi cười, rót rượu cho Bạch Quang Tông: "Xem hai đứa nhỏ kìa..."
Mục Tuyết Y biết nguyên nhân khiến Mục Quốc Thừa cao hứng.
Bạch Lộc Đình là con một, không có hứng thú với giới kinh doanh, nếu Mục Tuyết Y kết hôn với cô nàng, vậy tài sản của tập đoàn Kiến Nghiệp sau này không ai quản lý, chẳng phải cuối cùng sẽ rơi vào tay của Mục gia sao.
Mục Quốc Thừa rất tâm đắc Tư Mã Chiêu*.
*Tư Mã Chiêu (211-265), là một chính trị gia, quân sự gia, một quyền thần trứ danh thời kì cuối của nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Bạch Quang Tông cũng biết điều đó, nhưng hắn không ngại.
Hắn đã chọn trúng Mục Tuyết Y, có chút năng lực lại ngoan ngoãn nghe lời. Hắn hy vọng hai người kết hôn rồi, Mục Tuyết Y có thể giúp Bạch Lộc Đình gánh vác công ty, Mục Tuyết Y làm người chu đáo tỉ mỉ, nhất định có thể đối xử tốt với con gái bảo bối của hắn.
Có điều cũng may...
Bạch Lộc Đình có vẻ rất chán ghét cuộc hôn nhân sắp đặt này.
Cô nàng càng ghét cay ghét đắng, Mục Tuyết Y càng hài lòng.
Nàng mừng thầm, cũng chẳng muốn đoái hoài tới đối phương, chỉ yên lặng duy trì nụ cười, tập trung sự chú ý vào những món ăn tinh tế ở trên bàn.
Mục Quốc Thừa và Bạch Quang Tông nói vài lời khách sáo qua lại, nói xong, Mục Quốc Thừa chủ động nhắc nhở Mục Tuyết Y:
"Lát nữa ăn xong, con dẫn Tiểu Đình đi dạo công viên Nam Sơn. Ta đang quan sát một dự án mới ở bên đó, tiện đường thì con đi xem thử."
Lời nói của Bạch Quang Tông thành khẩn, vỗ nhẹ tay Mục Tuyết Y.
"Chăm sóc tốt Tiểu Đình."
Mục Tuyết Y mặt không biến sắc đáp lời:
"Vâng."
Mục Quốc Thừa hài lòng, tiếp tục quay sang tán gẫu chuyện khác với Bạch Quang Tông.
"Lão Bạch này, tôi nói tiếp chuyện xảy ra sáng nay, anh không biết đâu, kẻ giật dây thị trường chứng khoán..."
Một bữa ăn dài từ từ kết thúc.
Mục Quốc Thừa và Bạch Quang Tông vẫn chưa đàm luận xong, bọn họ lại hẹn nhau đi đánh golf.
Trước khi ra về, hai người ba liên tục dặn dò hai đứa con nhỏ, nhất định phải "Phát triển cho tốt".
Bạch Lộc Đình không dám biểu hiện quá bất mãn ở trước mặt ba mình, những gì Bạch Quang Tông dặn dò, cô nàng đều gật đầu ưng thuận.
Buổi gặp mặt kết thúc.
Mục Tuyết Y đưa Bạch Lộc Đình lên chiếc Maybach, kêu Cát Vi Nùng lái đến công viên Nam Sơn mà Mục Quốc Thừa phân phó. Mấy ngày nay nghỉ việc ở nhà, làm bộ làm tịch cũng không gây cản trở.
Suốt quãng đường, Bạch Lộc Đình cau có, ương ngạnh không chịu mở miệng nói chuyện.
Mục Tuyết Y ngồi ở phía sau, còn cô nàng ngồi ở ghế phụ phía trước. Thà ở sát bên Cát Vi Nùng cũng nhất quyết không ở sát bên Mục Tuyết Y.
Trong lòng Bạch Lộc Đình ít nhiều không lọt mắt Mục Tuyết Y.
Sản nghiệp của nhà họ Bạch lớn hơn nhà họ Mục rất nhiều, Hôm nay Mục thị xảy ra bê bối, ở trong mắt cô nàng, Mục Tuyết Y là kẻ xấu xa tư lợi, muốn ôm bắp đùi nhà cô nàng mà thôi.
Hơn nữa Mục Tuyết Y đi đứng phải chống gậy, nghe đâu là người què, đi đường không nhanh nhẹn.
Vì lẽ đó, dù vóc người của Mục Tuyết Y có xinh đẹp, cô nàng cũng cảm thấy đối phương đang mưu tính trèo cao, không đáng để lọt mắt xanh.
Đã đến công viên Nam Sơn, bọn họ xuống xe, một mình Bạch Lộc Đình bước nhanh đi về phía trước.
Cắm đầu, lặn lội đi, không muốn chờ một người có vấn đề ở chân như Mục Tuyết Y.
Mục Tuyết Y cũng không ngại, nàng căn bản không có ý định phản ứng Bạch Lộc Đình.
Cái cô nhóc bướng bỉnh này, cứ để cô nàng tùy ý vậy.
Mục Tuyết Y đổi đường, đi đến địa điểm phát triển dự án mà Mục Quốc Thừa đang điều tra nghiên cứu. Nàng muốn hoàn thành nhiệm vụ hôm nay thật sớm rồi về nhà tắm rửa pha trà nghỉ ngơi.
Đêm qua lăn giường khiến nàng rất mệt.
Nói một câu 'sức cùng lực kiệt' cũng không ngoa.
Bạch Lộc Đình bước đi, đoàn người càng lúc càng đông, cảnh vật xung quanh cũng càng lúc càng xa lạ. Cô nàng ngoảnh đầu định nói gì đó nhưng chỉ nhìn thấy một đám người lạ mặt.
Mục Tuyết Y không đi theo cô nàng.
Cát Vi Nùng cũng không.
Không có một ai đi theo!
Cô nàng lập tức bùng lên cơn giận dữ.
Cô nàng là ai chứ, lừa gạt cô nàng tới đây, lại bỏ mặc cô nàng?!
Bạch Lộc Đình lôi kéo một nhân viên bảo vệ, kêu hắn dẫn mình tới gặp quản lý công viên.
Đi vòng một vòng lớn mới tới khu làm việc, nhìn thấy quản lý, cô nàng bắt hắn phải dẫn mình đến gặp Mục Tuyết Y.
Quản lý vừa đưa Mục Tuyết Y đến nơi phát triển dự án, thấy đây là bạn gái của nàng, đành dẫn Bạch Lộc Đình đi đến đó một lần nữa.
Lần này lại vòng qua vòng lại thêm một vòng lớn.
Khi tìm thấy Mục Tuyết Y, Bạch Lộc Đình đã đi gần 5 km, sưng tấy cả cổ chân.
Mục Tuyết Y đứng dưới bóng râm nói chuyện với Cát Vi Nùng. Cát Vi Nùng đang cầm một ly trà sữa, hẳn là của Mục Tuyết Y, nàng chỉ đang cầm giúp.
Miệng lưỡi Bạch Lộc Đình khô khốc, cô nàng trực tiếp tiến lên, đoạt cốc trà sữa từ trong tay Cát Vi Nùng, lấy ống hút cắm vào, uống ừng ực một hơi hơn phân nửa ly.
"Hàaa-"
Rốt cuộc cũng hòa hoãn lại.
Mục Tuyết Y nhìn cô nàng như thường lệ, cười khẽ: "Họa sĩ Bạch, sao em tìm được đến đây?"
Bạch Lộc Đình tức giận hỏi: "Tại sao chị lại bỏ đi một mình? Chẳng phải ba chị bảo chị phải chăm sóc cho tôi sao?"
Mục Tuyết Y nhún nhún vai: "Em đi nhanh như vậy, tôi cứ nghĩ em không thích đi dạo công viên chung với tôi. Em là người trưởng thành, chắc không cần tuyển một bảo mẫu riêng đi theo chăm sóc đâu nhỉ."
Bạch Lộc Đình ăn đắng, buộc phải nhận thua.
Cô nàng mím môi, nín nửa ngày, ngột ngạt nặn ra một câu mà bản thân tự nhận là có tính sát thương với Mục Tuyết Y:
"Chị đừng mơ mộng hão huyền, tôi không thích con gái!"
Mục Tuyết Y cười híp mắt nói: "Vậy thì tốt."
Bạch Lộc Đình không rõ: "Cái gì tốt?"
Mục Tuyết Y: "Tôi trùng hợp là con gái, quá tốt rồi."
Bạch Lộc Đình sửng sốt.
Mục Tuyết Y gọi Cát Vi Nùng: "A Nùng, tìm một chỗ mát mẻ mời họa sĩ Bạch ngồi xuống, tôi phải tâm sự với em ấy."
Cát Vi Nùng đưa Mục Tuyết Y và Bạch Lộc Đình tới quán trà sữa mà nàng vừa ghé qua.
Hai người ngồi xuống cái bàn tròn dưới tán dù ngoài quán trà sữa, Mục Tuyết Y gọi một ly trà sữa và một phần kem ly cho Bạch Lộc Đình.
Lúc Bạch Lộc Đình ăn kem, Mục Tuyết Y ngắm nghía gậy chống, ôn tồn nhỏ nhẹ trò chuyện:
"Thật ra em không cần phải lo lắng nhiều như vậy, tôi cũng không muốn kết hôn với em."
Bạch Lộc Đình: "... Chị... Ý chị là gì? Chị thật sự không muốn hứa hôn?"
"Ừm." Mục Tuyết Y gật đầu: "Tôi biết em không muốn dính líu đến vũng nước đục trong giới kinh doanh. Hoạ sĩ nên tập trung vào sáng tác, ở thời điểm thích hợp, tựa như vẽ một bức tranh trữ tình, dùng sự lãng mạn đi yêu một người xứng đáng được yêu."
"Tôi biết bản thân tôi trong thế giới của em, từ đầu đến cuối cũng chỉ là khách qua đường."
Bạch Lộc Đình ngậm kem, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mục Tuyết Y.
Người này...
Không giống như mình tưởng tượng.
Mục Tuyết Y thở dài.
"Thế nhưng em nên biết, có một số việc mà ngay cả những người nắm quyền cũng không thể tự quyết định. Tôi giống như em, có rất nhiều nỗi khổ tâm không thể kể."
Mục Tuyết Y thấu tình đạt lí như vậy làm Bạch Lộc Đình hơi ngượng ngùng.
"Ừm... Khụ, đều do hai ông già tự cho mình là đúng."
Mục Tuyết Y: "Thế này đi, nếu như em nguyện ý, chúng ta có thể giao ước."
Bạch Lộc Đình: "Giao ước cái gì?"
"Ở trước mặt người ngoài, chúng ta giả vờ diễn kịch trong khoảng thời gian này. Em yêu người em yêu, tôi yêu người tôi yêu, không can thiệp vào chuyện của nhau. Chờ dự án hợp tác lần này kết thúc, chúng ta ai đi đường nấy, không có thêm bất kỳ quan hệ nào khác. Em cảm thấy thế nào?"
Bạch Lộc Đình suy nghĩ cẩn thận những lời Mục Tuyết Y nói, không khỏi nở nụ cười:
"Ái chà, không nhìn ra được, chị còn rất tốt."
Mục Tuyết Y cười nói: "Trông tôi rất giống kẻ gian à?"
"Cũng không phải." Bạch Lộc Đình bĩu môi: "Vậy thực hiện theo giao ước, diễn kịch trong khoảng thời gian này."
Mục Tuyết Y: "Được, nhất trí."
Sau khi gai nhọn trên người Bạch Lộc Đình bị Mục Tuyết Y vuốt phẳng, bản tính đơn thuần của cô nàng không dấu vết nổi lên.
Cô nàng cúi đầu, há miệng cắn một hớp kem to, mơ hồ nói:
"Cảm ơn chị... mời tôi ăn."
Mục Tuyết Y cụp mắt, mỉm cười.
Đứa nhỏ vẫn còn học đại học, nào có ý đồ gì xấu.
Đôi bên nói rõ ràng, đối phương sẽ sáng tỏ.
* * *
Có một mảnh đất mới đang chờ đấu thầu ở công viên Nam Sơn, mới sớm tinh mơ Tiểu Ngải đã gửi tin tức này qua điện thoại Chu Chẩm Nguyệt.
Chu Chẩm Nguyệt vốn dự định ngày mai mới đi thực địa xem xét, bởi vì công ty có một cuộc hội nghị vào chiều nay.
Trong lúc vô tình, Tiểu Ngải đã tiết lộ Mục thị cũng đang theo dõi dự án này, nghe nói hôm nay tiểu Mục tổng đi thị sát, phỏng chừng sẽ thăm dò hơn nửa ngày.
Chu Chẩm Nguyệt suy nghĩ một lúc, sau khi hoãn cuộc hội nghị, cô đến công viên Nam Sơn sớm hơn lịch trình.
... Muốn ngẫu nhiên gặp nàng.
Nhìn nàng.
Tiểu Ngải rất biết điều, hỏa tốc đưa Chu Chẩm Nguyệt chạy tới công viên Nam Sơn, chỉ sợ đến muộn, Mục Tuyết Y đã đi rồi.
Xuống xe, bọn họ vòng quanh công viên nửa vòng mới đến khu vực khảo sát.
Hôm nay nắng gắt, nóng đến độ khiến người ta khát nước.
Còn chưa đến nơi. Tiểu Ngải chợt nhìn thấy một quán trà sữa cách đó không xa, bèn đề nghị với Chu Chẩm Nguyệt:
"Chu tổng, hay chúng ta qua đó uống nước nghỉ ngơi một chút rồi mới đi tìm người phụ trách."
Chu Chẩm Nguyệt cũng hơi khát nước, cô gật đầu: "Cũng được."
Hai người tới gần, đi vào bóng râm của tòa nhà, không còn ánh mặt trời chói chang, bọn họ mới thấy rõ từng nhóm du khách đang ngồi dưới tán dù ở trước cửa.
Ở bàn gần cửa nhất, rõ ràng là người quen.
Có ba người đang ngồi.
Mục Tuyết Y ngồi quay lưng về phía này, trước mặt đặt một tách Cappuccino, cũng không uống được bao nhiêu.
Cát Vi Nùng ngồi bên trái Mục Tuyết Y, thái dương ra mồ hôi vì thời tiết nóng nực, nàng bắt chéo chân, cắn ống hút, uống ly trà sữa trân châu size lớn trong tay.
Mà người ngồi bên phải Mục Tuyết Y...
Là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Chưa từng thấy qua bao giờ.
Dung mạo thanh tú, con ngươi trong trẻo, giơ tay nhấc chân đều mang theo sức sống và sự non nớt thuộc về thiếu nữ.
Cô nàng đang vùi đầu say mê ăn kem.
Không khó đoán, ly kem kia là do Mục Tuyết Y mua cho cô nàng.
Vì khi cô đến gần, mơ hồ nghe được thiếu nữ nói với Mục Tuyết Y:
"Tôi muốn ăn thêm một bát chè khoai môn viên."
Giọng điệu của Mục Tuyết Y rất cưng chiều đáp lại:
"Được. A Nùng, đi mua một bát chè cho nữ họa sĩ nhà chúng ta."
"Nhớ thêm gấp đôi khoai môn viên."
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Chu tổng: A.