* * * * * * *
Nhà trọ, ở một phòng khác.
Lâm Khả Ny đang tắm rửa trong phòng tắm.
Cát Vi Nùng lấy dây sạc từ trong ba lô, tìm tới ổ cắm trên đầu giường, sạc pin cho điện thoại đã bị tắt nguồn.
Đầu ngón tay do dự trên nút nguồn mười giây mới mím môi ấn xuống.
Quả nhiên, vừa bật điện thoại, màn hình đã hiển thị năm cuộc gọi nhỡ.
Nàng liếc mắt nhìn hướng phòng tắm, suy tư chốc lát, không lựa chọn gọi lại ngay lập tức.
Chờ điện thoại sạc tới 20%, nàng cầm điện thoại đi ra hành lang.
Cát Vi Nùng chọn một góc vắng vẻ, bấm gọi lại, ngón tay vô thức siết chặt lan can cầu thang.
Bên kia rất nhanh nhận điện thoại, nghe giọng nói, hình như đang ngậm xì gà trong miệng: “Rốt cuộc cũng liên lạc được với cô, thật không dễ dàng.”
Cát Vi Nùng cúi thấp đầu: “Ba ngày qua chúng tôi bị mắc kẹt trong...”
Mục Quốc Thừa ngắt lời nàng: “Ta biết, khi cô và Tuyết Y mất liên lạc, ta đã liên hệ với ông chủ của khách sạn suối nước nóng, hôm đó hắn ở dưới chân núi, kể cho ta nghe về thảm họa bão tuyết. Hôm qua trên núi vừa mới có tín hiệu lại, hắn thông báo rằng cô và Tuyết Y đều mất tích. Hai người cũng may mắn lắm, được cứu rồi phải không?”
Cát Vi Nùng: “Đúng, đúng là gặp may mắn.”
“Ừ, mọi người an toàn là được.” Mục Quốc Thừa dừng một chút, thở ra một hơi thuốc: “Chủ yếu ta muốn hỏi cô một chuyện khác.”
Cát Vi Nùng: “Ngài nói.”
Mục Quốc Thừa: “Gần đây ta không thấy Chu Chẩm Nguyệt ở Ngạn Dương, tất cả mọi hoạt động lớn nhỏ của Chu thị đều do Chu Phong Niên đứng ra đại diện. Chu thị đưa ra lời giải thích chính thức rằng Chu Chẩm Nguyệt đang mắc bệnh nên phải nghỉ ngơi. Ta có chút hoài nghi lời giải thích này là thật hay giả. Muốn hỏi thử cô, cô vẫn luôn ở bên cạnh Tuyết Y, có dấu hiệu nào cho thấy Chu Chẩm Nguyệt có mặt không?”
Cát Vi Nùng nuốt nước bọt, duy trì giọng nói bình tĩnh: “... Không có.”
Mục Quốc Thừa hừ lạnh: “Cô không nhìn thấy, không có nghĩa là không có. Nếu Chu Chẩm Nguyệt có ý muốn tránh cô và qua lại với Tuyết Y, cô cũng đâu thể tận mắt phát hiện.”
Cát Vi Nùng thấp giọng phụ họa: “Đúng vậy, ngài nói đúng.”
Mục Quốc Thừa: “Vậy mấy hôm nay Nhị tiểu thư có biểu hiện gì khác thường không?”
Cát Vi Nùng: “Không có, Nhị tiểu thư vẫn luôn an phận, vừa dưỡng thương vừa xem những cuốn sách mà ngài đưa cho cô ấy.”
Đầu bên kia im lặng một lúc.
Cát Vi Nùng cảm giác có vài giọt mồ hôi từ thái dương chảy xuống.
Mục Quốc Thừa: “... Được, ta biết rồi. Có tình huống lạ thì phải mau báo cáo với ta, tạm biệt.”
Cát Vi Nùng: “Vâng, Mục tổng.”
Cúp điện thoại, cả người Cát Vi Nùng căng thẳng giờ đây mới thoáng thả lỏng.
Chu Chẩm Nguyệt vô duyên vô cớ nghỉ phép, lại không tra được hành tung cụ thể, Mục Quốc Thừa khó tránh khỏi sẽ nghi ngờ Nhị tiểu thư.
Chuyện này không dễ bỏ qua như vậy, Mục Quốc Thừa nhất định sẽ lo lắng Chu Chẩm Nguyệt đang mất tích ở trong tối rốt cuộc đang làm cái gì, nếu như ông ta vẫn mải miết điều tra Chu Chẩm Nguyệt, nói không chừng lúc nào đó sẽ tìm đến trên đầu Mục Tuyết Y.
Nàng có thể giúp Mục Tuyết Y che giấu nhất thời, nhưng thật sự có thể che giấu được bao lâu?
Cát Vi Nùng đang cân nhắc có nên nhắc nhở Chu Chẩm Nguyệt và Mục Tuyết Y hay không thì chợt nghe thấy tiếng bước chân phía sau đang tiến lại gần.
Nàng lập tức cảnh giác quay đầu nhìn, nhưng lại trông thấy Lâm Khả Ny tóc ướt dầm dề, mang dép lê cẩn thận đi tới.
Lâm Khả Ny bị dọa sợ vì cái quay đầu hung mãnh của Cát Vi Nùng: “Tôi... A Nùng...”
Cát Vi Nùng bỗng sinh ra chút xấu hổ vì tính cảnh giác cao khi làm vệ sĩ, lông mày không tự chủ bày ra dáng vẻ nhu hòa: “Xin lỗi, tôi cho rằng... Xin lỗi, Lâm tiểu thư.”
Lâm Khả Ny cố nén hoảng sợ, lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Không sao đâu.”
Nàng ấy cụp mắt, nói thêm: “Cô cứ gọi tôi là Khả Ny.”
Có lẽ làm vệ sĩ và trợ lý quá lâu, Cát Vi Nùng có suy nghĩ rất ngoan cố về “Tuổi tác lớn nhỏ”, dù Lâm Khả Ny có chủ động yêu cầu thì nàng vẫn đáp: “Tôi nhỏ hơn cô sáu tuổi, Nhị tiểu thư và Chủ tịch Chu có thể gọi cô như thế, còn tôi thì không thể.”
Lâm Khả Ny cười, nói: “Nếu như cô thấy không thích hợp, vậy gọi tôi là chị cũng được mà.”
Cát Vi Nùng nhìn nàng ấy.
Lát sau, lỗ tai bắt đầu đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Quên đi... Vẫn nên gọi là Khả Ny.”
Lâm Khả Ny nhớ đến đứa em gái lâu ngày không gặp mặt, tính cách có điểm giống Cát Vi Nùng. Lúc nào cũng kỳ quái, không chịu gọi nàng ấy là chị, nhưng luôn vòi vĩnh nàng ấy nặn người tuyết cho mình.
Nhắc tới người tuyết, Lâm Khả Ny lại nhớ đến người tuyết mà nàng ấy tự tay nặn cho Cát Vi Nùng.
Nàng ấy cho rằng người tuyết nho nhỏ kia không đáng chú ý, sớm sẽ tan thành tuyết hòa vào vùng núi có tuyết phủ mênh mông. Nhưng Cát Vi Nùng thế mà vẫn bảo tồn nó.
Lúc ở trong căn nhà hoang, Cát Vi Nùng đặt người tuyết trên bậc thang, xối tuyết, dùng tuyết mới đắp lên để nó không bị tan chảy.
Lúc đội cứu hộ đến, Cát Vi Nùng bỏ người tuyết vào trong túi.
Vừa nãy đến nhà trọ, mọi người đều quay về phòng của mình, chỉ có Cát Vi Nùng chạy đi tìm chủ nhà trọ, mượn tủ lạnh của người ta, bỏ người tuyết vào tủ lạnh ướp.
Lâm Khả Ny là một người phụ nữ trưởng thành ba mươi tuổi, nàng ấy biết, Cát Vi Nùng thích người tuyết kia như thế, khẳng định không chỉ thích mỗi người tuyết.
Cát Vi Nùng thích nàng ấy, nàng ấy có thể thấy.
Kỳ thực, nàng ấy cũng rất thích Cát Vi Nùng.
Tuy Cát Vi Nùng trông lạnh lùng khó gần, thế nhưng cũng chỉ là một cô em gái có tâm tư đơn thuần. Sẽ ngây thơ đến mức yêu một người ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng bởi vì cách đối xử tử tế của Chủ tịch Chu mà buông bỏ hết thảy khúc mắc, đồng ý kết bạn với đối phương.
Vì nghề nghiệp, nàng ấy đã quen với những bộ mặt xảo trá và buồn nôn, gặp phải một người như Cát Vi Nùng, đối với Lâm Khả Ny mà nói, đúng là một bất ngờ không dễ gì có được.
Hai người quay về phòng.
Lâm Khả Ny nói nước còn nóng, vì thế Cát Vi Nùng lập tức đi tắm rửa.
Cát Vi Nùng tắm xong, tắt đèn lên giường, nằm nghiêng người, tận lực chừa lại nhiều không gian nhất cho Lâm Khả Ny.
Nàng nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói với đối phương: “Ngủ ngon.”
Một lát sau, nàng không chờ được Lâm Khả Ny nói: 'Ngủ ngon'.
Mà chờ được, là người phía sau đột nhiên đặt những ngón tay lên eo nàng.
Cát Vi Nùng run run, đang muốn quay đầu lại xem Lâm Khả Ny đã xảy ra chuyện gì, bỗng sau lưng cảm thấy ấm áp.
Lâm Khả Ny nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“A Nùng.”
Lâm Khả Ny ở bên tai nàng, thanh âm nhẹ vô cùng, cố hết sức giảm khẩu âm, để từng chữ nói ra đều rõ ràng rành mạch. Đều răm rắp như những hạt ngô được thu hoạch vào mùa thu, đều đều êm dịu, rõ mồn một.
“A Nùng, chị thích em.”
Nàng ấy siết chặt hai tay bên eo nàng.
Cả người Cát Vi Nùng cứng đờ.
Nàng nghĩ rằng, dù nàng và Lâm Khả Ny có đi đến bước đường này, cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
Ít nhất, trước hết phải làm bạn bè, sau đó là bạn bè thân thiết hơn, đến khi hai người có cảm giác tâm đầu ý hợp, thì việc nước chảy thành sông “Có thích hay không” mới xảy ra.
Dù sao tuổi Cát Vi Nùng còn trẻ, tâm tư theo hướng bền lâu.
Lâm Khả Ny thì trưởng thành hơn rất nhiều, sau khi biết hai bên đều ngầm tình nguyện, cảm thấy có thể tiến tới, không cần phải vờn qua vờn lại, có thể trực tiếp tìm hiểu lẫn nhau ngay từ khi xác lập quan hệ.
“Chúng ta hẹn hò đi, được chứ?” Lâm Khả Ny nhỏ giọng hỏi.
Một giây trước Cát Vi Nùng còn mờ mịt, sau khi nghe lời đề nghị của Lâm Khả Ny, trong lòng dâng lên mong đợi và vui sướng, tựa như nguồn suối ồ ạt tuôn chảy.
Người mà nàng thích, chủ động nói thích nàng...
Trong lúc nhất thời, tim đập sai nhịp, cổ họng khô ngứa, bên trong lồng ngực như có hàng ngàn hàng vạn con bướm đang vỗ cánh bay đi. Cơ thể không rõ tại sao lại bắt đầu râm ran từ đỉnh đầu đến tận ngón chân.
Nóng hầm hập như muốn ủi thẳng trái tim đang run rẩy kịch liệt của nàng.
“Tôi...” Cát Vi Nùng nói năng không lưu loát: “Con người của tôi... có rất nhiều tật xấu, cô không biết gì cả...”
Lâm Khả Ny: “Chị cũng có rất nhiều tật xấu, sau này em sẽ dần dần hiểu rõ, xem em có nhẫn nhịn được hay không.”
Cánh tay Cát Vi Nùng cong lên, lẩm bẩm: “Tôi nghĩ cô không có tật xấu.”
Lâm Khả Ny đỡ vai Cát Vi Nùng, làm cho nàng xoay người đối diện với mình: “Chị cũng nghĩ em không có tật xấu. Vậy chẳng phải chúng ta nên ở lúc 'Vẫn chưa phát hiện tật xấu của đối phương' mà yêu thích đối phương sao?”
Giọng nói của Lâm Khả Ny quá mềm mại, dẫn suy nghĩ của Cát Vi Nùng một đường bay xa.
Nàng bỗng nhiên mất đi lý trí, đầu óc và thể xác đều thuận theo sự dẫn dắt của Lâm Khả Ny, đi vào quỹ đạo thuộc về riêng nàng ấy.
Có thể... thử xem...
Thử xem chỉ bao gồm tình cảm, hay là...
Cũng bao gồm...
Cả xác thịt?
Cát Vi Nùng không biết, cũng không muốn tìm hiểu. Bây giờ nàng chỉ biết, nàng dường như đã lướt qua dự định “bạn thân”, “tri kỷ” ban đầu trong kế hoạch và đi thẳng đến bước cuối cùng kia.
— Mối quan hệ tạm bợ.
Nụ hôn đầu tiên do Lâm Khả Ny chủ động thực hiện.
Sau đó, Cát Vi Nùng nhắm chặt hai mắt, tùy hứng theo sự thôi thúc và ham muốn của nội tâm, mò tìm nút áo trên cổ áo Lâm Khả Ny.
Lúc tháo nút, tay run đến quái lạ.
Lâm Khả Ny vốn chỉ muốn thử hôn nàng, không ngờ nàng lại đưa tay đến nút buộc phía trên.
Nhưng nàng đưa tay lên, Lâm Khả Ny chỉ mỉm cười.
Không ngăn cản.
Tùy theo ý nguyện.
Cảnh đêm đen tuyền.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc...
Vẫn chưa thể ngừng.
* * *
Ở phòng kế bên.
Trên giường lớn ấm cúng, Chu Chẩm Nguyệt ôm Mục Tuyết Y vào lòng tựa ở đầu giường, cùng nàng chơi trò chơi.
Mục Tuyết Y mới vừa gội đầu, thơm ngát mùi vị của hoa sơn chi.
Chu Chẩm Nguyệt giúp nàng gội đầu, nhưng đến lúc tắm rửa, nàng lại không cho cô giúp mình. Chu Chẩm Nguyệt không thể làm gì khác đành dùng một cái chậu to hứng nước, chuẩn bị sẵn khăn tắm, để nàng tự mình tắm rửa.
Lúc ra ngoài, Chu Chẩm Nguyệt than thở: “Biết nhau tận sáu năm, em còn thẹn thùng cái gì.”
Mục Tuyết Y đỏ mặt nói: “Thẹn thùng thì sao chứ!”
Nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, Chu Chẩm Nguyệt không nhịn được cười.
Mục Tuyết Y ở trong ngực thấy cô cười, bèn dùng cùi chỏ va nhẹ cô, nổi giận: “Đừng cười, phải chơi nghiêm túc.”
Trước khi đi ngủ, Mục Tuyết Y bảo rằng muốn chơi dây*, Chu Chẩm Nguyệt bèn rút một sợi len trên chiếc áo len trắng xuống, làm thành một sợi dây cho nàng.
*Chơi dây là một trò chơi phổ biến trên khắp thế giới. Khi chơi dây, người chơi dùng một sợi dây (được nối thành vòng) và các thao tác của tay để tạo thành những hình khác nhau. Trò chơi không khó nhưng đòi hỏi sự linh hoạt và khéo léo để tạo nên nhiều hình thù độc đáo, đẹp mắt.
Cánh tay bó thạch cao của Mục Tuyết Y đã tốt hơn rất nhiều, bây giờ chỉ quấn băng vải, không cần treo lên nữa, cũng không cần quấn cả ngón tay. Vì thế hiện tại nàng có thể chơi dây bằng cả hai tay.
Khi đang chơi, nàng phát hiện Chu Chẩm Nguyệt luôn cố tình vòng sợi len vào ngón út của nàng, bèn tức giận hô: “A Nguyệt!”
Chu Chẩm Nguyệt cười khẽ: “Làm sao?”
Mục Tuyết Y: “Có phải chị đang cố tình làm khó em?”
Chu Chẩm Nguyệt: “Tại sao tôi lại làm khó em?”
Mục Tuyết Y: “Hiện giờ em chỉ có chín ngón tay, ngón út còn chưa cắt chỉ, lúc chơi chị luôn cố tình vòng sợi len vào ngón út của em.”
Chu Chẩm Nguyệt nhún nhún vai: “Vậy em đầu hàng đi, đầu hàng sẽ không mất mặt.”
Mục Tuyết Y giận dỗi nở nụ cười: “Em chịu đầu hàng dĩ nhiên không mất mặt, Chủ tịch Chu bắt nạt người cụt tay thiếu chân mới mất mặt.”
Chu Chẩm Nguyệt giơ lên mười ngón tay dài nhỏ của nàng, sợi len trắng được thắt thành hình cầu treo còn ở trên đầu ngón tay.
Cô cười nhạt, đánh giá Mục Tuyết Y một vòng, nói: “Cụt tay thiếu chân? Thứ lỗi cho mắt tôi vụng về, tay chân Mộc Nhĩ tiểu thư chẳng phải đều còn ở đây sao?”
Mục Tuyết Y vừa nghe, lỗ tai lại đỏ, đưa tay che miệng Chu Chẩm Nguyệt.
“Chị đừng gọi em là Mộc Nhĩ tiểu thư...”
Hai người đang tranh cãi thì đột nhiên một âm thanh kỳ quái từ sát vách mơ hồ truyền đến.
Đó chẳng phải là...
Tiếng... rên... rỉ... à?
Mục Tuyết Y hoàn hồn, lông mày khẽ run.
“Trời ạ.” Nàng tự đáy lòng cảm thán: “Tốc độ của A Nùng cũng nhanh quá rồi.”
Chu Chẩm Nguyệt tháo dây, nắm chặt bàn tay Mục Tuyết Y đang che trên môi cô, khi đang kéo ra còn nhẹ nhàng hôn một cái vào lòng bàn tay nàng.
“Đúng vậy...”
Giọng nói của cô vừa nhẹ vừa ôn nhu, không biết có phải ảo giác hay không, hình như... còn xen lẫn chút oán hận.
“Người ta mới quen nhau có mấy ngày đã tiến triển đến mức này rồi. Tôi quen một vị Mộc Nhĩ tiểu thư sáu năm trời, nhưng ngay cả việc tắm rửa, cô ấy cũng không cho tôi...”
Mục Tuyết Y lập tức che miệng cô.
“Chị đáng ghét.”
Nàng đỏ mặt gầm nhẹ.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Nhìn tiến độ nhà người ta sát vách, lại tự nhìn bản thân hai người!