* * * * * * *
Sáng sớm hôm sau.
Mưa vẫn còn rơi tí tách.
Mục Tuyết Y vẫn đối mặt với cơn ác mộng hằng đêm kể từ ngày nàng trọng sinh, bắt đầu bằng việc nàng bỏ rơi Chu Chẩm Nguyệt, kết thúc bằng việc nàng đập đầu chết trên bia mộ của cô.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm rền, nàng thức dậy trong sự sợ hãi tột độ. Ngay trong khoảnh khắc mở mắt ra, nàng bật thốt ra hai chữ: "A Nguyệt."
Chu Chẩm Nguyệt đang uống nước bỗng dưng dừng lại, khẽ liếc mắt nhìn Mục Tuyết Y ở trên giường.
Cô trầm mặc rồi nói: "Tôi không có đi..."
Mục Tuyết Y nhìn Chu Chẩm Nguyệt gần trong gang tấc. Vừa rồi ở trong mơ đau đớn khổ sở, bởi vì một đôi bàn tay chìa ra dịu dàng kéo lấy nàng thoát khỏi nơi đó, hết thảy bất an trong nháy mắt đều tan thành mây khói.
Nàng rất nhanh phát hiện bản thân đang ở trên giường, do dự một lúc, mơ hồ lúng túng không thôi: "Cảm ơn chị."
Chu Chẩm Nguyệt biết Mục Tuyết Y cảm ơn chuyện gì, cũng không làm ra hành động đáp lại, yên lặng ở một bên uống nước.
Quách Hồng Hà dẫn theo một đứa trẻ tầm sáu bảy tuổi, đoán chừng là con gái của bà, hai mẹ con dắt tay cùng nhau đi lên lầu. Trên tay đứa trẻ ôm lấy hai con vịt nhỏ lông vàng, là cô bé vừa cứu chúng thoát khỏi trận lũ, hai cục tròn vo vàng nhạt, lông tơ cả người đáng yêu dựng đứng.
Mục Tuyết Y vốn đang mê man, nhưng vừa thấy hai con vịt nhỏ, ánh mắt liền tập trung nhìn chăm chú.
Giống như nhìn thấy một món đồ chơi.
Chu Chẩm Nguyệt trong nháy mắt liền biết nàng thích chúng nó.
Có lẽ thời thơ ấu không được ai chăm sóc tử tế, Mục Tuyết Y chưa bao giờ dám đòi hỏi những thứ bản thân yêu thích. Khi nhìn thấy chúng, nàng chỉ lặng lẽ nhìn chăm chú một lúc, sự mong đợi trong ánh mắt rất nhanh liền bị đè nén.
Đây là tình cảnh của những đứa trẻ không được ba mẹ thương yêu, cuộc sống của chúng đầy rẫy tự ti và sợ sệt.
Ba mẹ của Mục Tuyết Y...
Chu Chẩm Nguyệt hơi xuất thần.
Trên thực tế, ngay từ lần đầu tiên Mục Tuyết Y có ý đồ tiếp cận mình, cô đã đem thân thế của nàng tra sạch sành sanh.
Ba của Mục Tuyết Y, Mục Quốc Thừa là ông chủ của một tập đoàn lớn, chuyện này không khó tra. Khó tra là mẹ của nàng, người phụ nữ tên Chu Hồng kia.
Chu Hồng là một người đàn bà không trong sạch thường hay xuất hiện ở hộp đêm, xuất thân bần hàn, tôn thờ việc hưởng lạc, đặc biệt là tài sản của người khác. Trong lúc gạ gẫm Mục Quốc Thừa, bà ta lén lút đâm thủng bao cao su, ý đồ muốn sinh ra một đứa trẻ thuộc máu mủ của người giàu, từ đó đổi đời.
Chuyện như thế, mới có Mục Tuyết Y.
Nhưng Mục Quốc Thừa cũng không phải là một kẻ ngu si, đương nhiên không thể cam tâm tình nguyện chịu thiệt thòi ngậm đắng nuốt cay. Chu Hồng đem Tuyết Y nhỏ bé ném tới trước cửa nhà họ Mục, ông ta liền bảo tài xế đem con nhóc bẩn thỉu này vứt ngược trở lại nhà trọ tồi tàn của Chu Hồng, cách ba đến năm ngày lại trình diễn một tiết mục như thế.
Thế là, suốt tuổi thơ của Mục Tuyết Y đảm nhiệm làm quả bóng cao su cho ba mẹ đá chuyền. Mẹ nàng luôn nghĩ cách làm sao lợi dụng đứa bé này bòn rút nhà họ Mục, còn ba nàng thì lại cực kì bài xích nàng, nàng giống như một thứ rác rưởi bẩn thỉu ai cũng muốn vứt bỏ, không ai muốn dính líu vào.
Sau đó Mục Quốc Thừa chịu một vài uy hiếp của Chu Hồng, mới bất đắc dĩ thu nhận đứa nhỏ, giúp nàng tiến vào nhà họ Mục.
Tất nhiên cuộc sống ở nhà họ Mục, nàng trải qua không được tốt lắm, ba không thương yêu nàng, chị gái xem nàng như người dưng, ngay cả bọn người hầu cũng chưa từng thật sự coi nàng là Nhị tiểu thư mà đối đãi. Tuy ở trong một căn nhà sang trọng, được ăn những món đắt tiền như ba và chị gái, nhưng bản thân nàng biết, nàng chẳng có gì cả.
Không có bất kỳ tiền tiêu vặt ngoại trừ đồ ăn và quần áo, không giống như chị mình, lúc nào cũng không thiếu quà sinh nhật.
Không được ba thương.
Cũng không được mẹ yêu.
Có lẽ đối với Mục Tuyết Y mà nói, dựa vào nhà họ Mục sống tiếp mới là chuyện quan trọng nhất.
Chu Chẩm Nguyệt kỳ thực hiểu được hành động ba năm trước của Mục Tuyết Y. Dù sao trong hơn hai mươi năm cuộc đời, nhà họ Mục là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà nàng có thể nắm giữ.
Bản thân cô liều mạng muốn bù đắp cho Mục Tuyết Y, muốn dành hết thảy quan tâm và che chở cho nàng, nhưng Mục Tuyết Y từ đầu tới cuối vẫn không chịu đem sự yếu đuối và nỗi khổ tâm trong lòng nói cho cô biết.
Thứ khiến cô khổ sở, chính là việc Mục Tuyết Y vẫn coi cô như người ngoài.
Quách Hồng Hà đột nhiên mở miệng, làm đứt đoạn suy nghĩ của Chu Chẩm Nguyệt: "Mưa nhỏ lại rồi, trời cũng không còn sấm chớp, mọi người ai có việc bận thì buổi chiều có thể đi, không vội thì ở thêm hai ngày nữa cũng được."
Chu Chẩm Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Công ty tôi còn có việc, buổi chiều đi ngay."
Quách Hồng Hà: "Được được. Chiếc xe ngoài cổng làng là của cô đúng không? Nếu rảnh thì theo tôi ra ngoài xem lại xe, nếu gặp vấn đề, tôi sẽ gọi cho A Đại sát vách giúp cô sửa, sẽ không khiến cô trễ nải."
Chu Chẩm Nguyệt: "Cũng được, cảm ơn nhiều."
Quách Hồng Hà đưa Chu Chẩm Nguyệt xuống lầu, Chu Chẩm Nguyệt mới đi xuống được năm cái bậc thang, lại quay đầu liếc nhìn về phía chiếc giường.
Mục Tuyết Y đang cúi người đùa giỡn hai con vịt nhỏ kia.
Đi tới cửa làng, nước chỗ này đã rút bớt rất nhiều.
Chu Chẩm Nguyệt thử khởi động xe, không gặp khó khăn gì. Quách Hồng Hà liền đưa cô trở về nhà.
Đi ngang qua một cánh đồng, Quách Hồng Hà không nhịn được than thở lầm bầm vài câu: "Trời ạ, mưa như này... ruộng ngô bị úng hết rồi còn đâu, mùa đông năm nay... khó vượt qua... trời ạ."
Chu Chẩm Nguyệt hỏi: "Trong nhà cô dựa vào ruộng ngô này để sống sao?"
Quách Hồng Hà chà xát bàn tay đen đúa, cười xấu hổ: "Hai năm trước chồng tôi còn sống, ông ấy làm nghề thợ mộc trang trải cho gia đình. Khi ông ấy mất, tôi chỉ có thể trồng ruộng ngô, tôi không có học thức, tiếng phổ thông còn không rành, cũng không còn cách khác."
Chu Chẩm Nguyệt nhớ tới những vật dụng thô sơ trong căn nhà, hơi nhăn mày.
Quách Hồng Hà nói thêm: "Không có gì đâu cô gái à. Năm ngoái thu hoạch không được, năm nay mọi người đều dựng lều đề phòng bất trắc, vẫn đủ ăn qua năm nay. Tôi còn làm thuê, giúp người ta giặt mấy bộ quần áo, lấy tiền đó đủ hai mẹ con sinh sống rồi."
Chu Chẩm Nguyệt trầm tư che dù, hơi nghiêng người nhìn đôi tay thô ráp nứt nẻ của Quách Hồng Hà, nơi nơi đều có miệng vết thương bị nứt da.
Một lát sau, cô nói: "Công ty tôi đang thiếu một vị trí dọn dẹp, khi về sẽ giới thiệu cho cô."
Không đợi Quách Hồng Hà đáp lời, nói tiếp: "Công ty có chỗ ở, cô có thể mang theo con gái của mình. Tiền lương một tháng ba ngàn, tuy không nhiều, nhưng lại bao ăn bao ở, mùa đông cũng có máy sưởi, cô cũng không cần tiếp tục giặt quần áo thuê nữa."
Quách Hồng Hà sửng sốt, khi định thần lại thì liên tục nói cảm ơn, con mắt đỏ hết cả lên: "Cô gái này, tôi thật không biết làm sao để cảm ơn cô, cảm ơn, thật sự cảm ơn..." Bà ta rất muốn nắm lấy đôi tay của Chu Chẩm Nguyệt, nhưng nghĩ lại lại thấy không thích hợp cho lắm, đôi tay chỉ run rẩy giơ lên rồi lại bỏ xuống.
Chu Chẩm Nguyệt nói không cần cảm ơn, nhưng Quách Hồng Hà vẫn hung hăng muốn báo đáp cô.
Bà ta nói, nếu như ruộng ngô không bị úng thì đã có thể đưa một ít quà cho Chu Chẩm Nguyệt rồi, bây giờ trong nhà không có thứ gì, bà ta cảm thấy vô cùng có lỗi. Có thể thấy được, người đàn bà này vui vẻ đến mức muốn diễn tả cảm kích ra sao.
Chu Chẩm Nguyệt: "Tôi thật sự không thiếu gì cả."
Cô bỗng dừng lại: "Chỉ là, nếu khăng khăng muốn đưa..."
Quách Hồng Hà xoa xoa tay nhìn cô.
* * *
Buổi chiều cơm nước xong, Chu Chẩm Nguyệt bắt đầu thu dọn đồ đạc. Mục Tuyết Y ngồi một bên yên lặng nhìn cô, nàng không biết Chu Chẩm Nguyệt có định chở nàng cùng về không, vì lẽ đó không dám làm ra hành động gì chọc giận cô.
Chu Chẩm Nguyệt mặc áo khoác vào, khi cúi người xuống lấy cục sạc điện thoại thì nhỏ giọng nói: "Đừng để tôi đợi em."
Con mắt của Mục Tuyết Y sáng lên: "Muốn dẫn theo em?"
"..."
Chu Chẩm Nguyệt không có nhìn nàng, chỉ cúi đầu dọn đồ: "Trước tiên chở em về công ty, mấy ngày sau xong việc, cùng tôi về Ngạn Dương."
Mục Tuyết Y vội vã đồng ý, liền tìm giày để mang.
Chân nàng vì tê cóng mà sưng tấy. Lúc mang giày không nhịn được kêu đau một tiếng.
Mưa tuy nhỏ nhưng vẫn không ngớt, đường đi quanh làng có một vài chỗ nước còn tồn đọng.
Đi đến trước cửa, Mục Tuyết Y nhấc lên vạt áo, chuẩn bị tâm lý để bước ra ngoài, ngón chân theo bản năng sợ hãi mà co quắp lại.
Chu Chẩm Nguyệt đi về trước một bước, xoay người đem mấy cái bánh mà Quách Hồng Hà tặng đưa cho Mục Tuyết Y cầm. Khi Mục Tuyết Y vẫn còn ngơ ngác, cô đã cúi người xuống: "Lên đi."
Mục Tuyết Y nhận ra Chu Chẩm Nguyệt muốn cõng mình, vội vàng nói: "A Nguyệt, thật ra em không cần..."
Chu Chẩm Nguyệt không ngắt lời nàng, chỉ nghiêm túc đứng yên nghe nàng nói hết câu.
Mục Tuyết Y thế nhưng không nói tiếp, nàng cố gắng kiềm chế bản năng 'không muốn phiền hà người khác', không từ chối khách sáo nữa, nhẹ nhàng leo lên lưng của Chu Chẩm Nguyệt.
Sắc trời dần muộn, mây đen vẫn chưa tản đi, ngay cả đường cũng không thấy rõ.
Mục Tuyết Y nằm nhoài trên vai Chu Chẩm Nguyệt, dùng đèn flash trong điện thoại giúp cô soi sáng đường đi, trong số họ không ai nói câu nào với nhau.
Đây là lần thân mật hiếm hoi của hai người, cả người Mục Tuyết Y căng thẳng vô cùng. Nàng rất muốn ôm chặt bả vai của Chu Chẩm Nguyệt, nhưng ngón tay chỉ dám đặt nhẹ ở cánh tay cô, cả ống tay áo nàng cũng không dám nắm lấy.
Nàng không cam lòng lãng phí thời gian bên cô, Mục Tuyết Y suy nghĩ nát óc, cố gắng tìm tòi đề tài nói chuyện, hỏi Chu Chẩm Nguyệt: "A Nguyệt, chị... xe của chị, không gặp vấn đề gì chứ?"
Chu Chẩm Nguyệt đáp lời: "Không có."
Mục Tuyết Y: "Cô Quách có đưa cho em một số điện thoại, nói nếu đi nửa đường gặp nạn liền dừng lại gọi cho cô ấy, cô ấy sẽ tìm hàng xóm kế bên giúp đỡ."
Chu Chẩm Nguyệt: "Ừm."
Mục Tuyết Y: "Em còn nhớ, rất lâu trước đây chị cũng từng cõng em như thế. Ngày ấy chị dẫn theo em đi tham gia một cuộc dạ hội thương mại, bởi vì em mang giày cao gót đứng quá lâu, bàn chân rất đau đớn, là chị cõng em trở về nhà."
Chu Chẩm Nguyệt: "..."
Mục Tuyết Y: "Nhưng ngày đó chị cũng mang giày cao gót, chị không nói ra lời đau, khi về nhà cùng nhau cởi giày em mới phát hiện chân chị sưng đỏ cả rồi. Lúc ngủ, phải đem chân gác lên gối ôm chị mới chịu ngủ."
Mục Tuyết Y cúi người, vùi mặt vào sâu trong khuỷu tay.
Hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "A Nguyệt, chị là người đầu tiên cõng em như thế."
Chu Chẩm Nguyệt ở một góc độ mà Mục Tuyết Y không nhìn thấy, khẽ cong lên khóe môi.
Mục Tuyết Y cười nhạt, tiếp tục: "Tuy rằng chỉ ở đây có hai ngày, nhưng... em sẽ rất nhớ hai ngày nay. Người dân nơi này rất tốt bụng, cô Quách rất nhiệt tình, mọi người xung quanh cũng biết cách cư xử, hai con vịt nhỏ trông cũng đáng yêu, còn có thể ăn vụn bánh trong lòng bàn tay em."
Chu Chẩm Nguyệt hiếm thấy đáp lại: "Vịt con?"
Mục Tuyết Y: "Đúng vậy, hai con vịt nhỏ, một đứa ú nu, đuôi có màu trắng. Một con cao hơn tí, cánh nhọn có màu đen. Tụi nó nhỏ xíu à, toàn thân đều có lông tơ, đi trên đường còn vẫy vẫy một cái, đáng yêu vô cùng."
Chu Chẩm Nguyệt ừ một tiếng, hỏi nàng: "Em rất thích?"
Mục Tuyết Y suy nghĩ một chút, mới nhỏ giọng trả lời: "Ừm, em thích chúng nó."
Khi đang nói chuyện, hai người đã đi tới trước cổng làng, nước ngập chỗ này đã hoàn toàn rút sạch.
Chu Chẩm Nguyệt thả Mục Tuyết Y xuống, vẻ mặt bình thản mở cửa xe ra, kiểm tra tình huống và kính chắn gió bên trong xe, Mục Tuyết Y liền đứng phía sau xe chờ cô kiểm tra xong.
Chu Chẩm Nguyệt khom người, bỗng mở miệng: "Giúp tôi lấy bình nước sau cốp xe."
Mục Tuyết Y: "Vâng ạ."
Nàng vòng tới sau xe, cốp đã được mở sẵn, mới vừa nhấc nhẹ nắp xe...
Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp bên trong xe, còn chưa kịp tìm thấy bình nước ở đâu, lại bất ngờ trông thấy một cái thùng nhỏ.
Ở trong thùng, có hai con vịt nhỏ xíu, lông tơ bù xù đang cố gắng rướn cổ lên nhìn chằm chằm nàng.